Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Lăng Vô Ưu nhìn về phía ông anh có làn da ngăm đen và gương mặt kiên nghị, vẻ ngoài khá là hung dữ nhưng thoạt nhìn lại rất có cảm giác an toàn, giọng nói cũng dễ nghe: “Tiểu Lăng, chào cô, gặp được nhau chính là duyên, có chuyện gì thì cô cứ nói với anh một tiếng.


Lăng Vô Ưu gật đầu với đối phương: “Chào anh Quan.


Sau đó cô lại nhìn về phía người đang ăn dưa hấu, gương mặt của anh ta thanh tú và sáng sủa, lớn lên còn rất… đáng yêu?
Một đôi mắt to đó nhìn thẳng về phía cô lộ ra vẻ khờ khạo và trong sáng, nói chuyện cũng rất hàm hậu: “Xin chào xin chào, cô em ăn kẹo không?”
Không đợi cô kịp trả lời thì Trì Hề Quan đã nhét một nắm kẹo vào tay cô.

Lăng Vô Ưu không hề khách sáo mà nhận lấy: “Cảm ơn dưa… anh Trì.


“Được rồi.

” Tống Vệ An phất tay vài cái: “Đi làm việc cả đi.


Về chỗ ngồi của mình, Lăng Vô Ưu nhét một viên chocolate vào miệng, cảm thấy cũng rất ngon đấy chứ.


Cô mở app nào đó lên để tìm kiếm, dự định sẽ tích cho mình một ít nhưng lại phát hiện ra đó là loại kẹo nhập khẩu rất đắt.

Đệt, không ăn nổi rồi.

Lăng Vô Ưu thở dài một tiếng, cất hết kẹo trong túi áo vào túi xách, dự định sẽ ăn dè sẻn.

Đại khái đến khoảng một rưỡi sáng, cô đã sàng lọc ra những người rất có khả năng là người bị hại rồi đặt hồ sơ đến bên cạnh Tống Vệ An: “Đội trưởng Tống, dựa theo tiêu chuẩn của Triệu An Kỳ, trước mắt, tôi đã tìm ra được hai người bị hại khá phù hợp với điều kiện: Người từ bên ngoài tới, sống một mình, không có bạn trai, ít xã giao, điều quan trọng nhất là…”
Cô lật mấy trang trong một bộ hồ sơ: “Đều đã từng bị quấy rối tình dục.


Tống Vệ An đang buồn ngủ vội ngẩng phắt đầu lên: “Cái gì? Cô nói gì cơ?”
Thòi Viên vốn đang cầm hồ sơ định đi qua đó cũng sững sờ.

Lăng Vô Ưu đáp: “Cha mẹ của Thôi Băng Băng có nhắc đến chuyện cô ta từng bị quấy rối tình dục trên tàu điện ngầm, còn Kiều Tuyết thì là lúc đi du lịch leo núi.

Vừa rồi tôi đã liên hệ với triệu An Kỳ…”
“Đợi đã.


” Tống Vệ An liếc mắt nhìn thời gian: “Vừa mới liên hệ á?”
Lăng Vô Ưu chớp mắt: “Vâng, vừa vặn cô ta vẫn chưa ngủ, cô ta nói hồi đầu tháng mình cũng từng bị người sờ mông ngay trên tàu điện ngầm, nhưng chỉ có đúng một lần như vậy mà thôi, sau khi xuống tàu cô ta cũng không để ý nữa.


“Mà điều trùng hợp ở đây là…” Cô nói tiếp: “Vụ mất tích của Kiều Tuyết xảy ra vào ba tháng trước, nhưng Thôi Băng Băng lại là vào chín tháng trước, thời gian làm lạnh này…”
“Chỗ tôi có một vụ đây, vào sáu tháng trước.

” Thời Viên đi lại gần: “Vương Thanh, tình hình cơ bản đều phù hợp với Vô Ưu đã nói, mà điều trùng hợp nhất cũng là từng bị quấy rối tình dục, nhưng với cô ta thì là ở trong thang máy tại trung tâm thương mại, khoảng mười mấy giây, lúc ấy, cô ta đã chọn nhẫn nhịn.


Tống Vệ An đập bàn một cái: “Trung tâm thương mại nào? Đi trích camera ngay.


Thời Viên: “Đợi đến sáng, tôi sẽ liên lạc với bạn của Vương Thanh.


“Mẹ nó.

” Quan Tử Bình lật hồ sơ trên bàn rồi nhíu chặt máy: “Vụ án của mấy người bị hại này đều do mấy đồn công an khác nhau thụ lý, hơn nữa, cũng không có cách nào chứng minh còn có những người bị hại khác nữa, nếu không thể nâng lên thành án hình sự thì tất cả đều sẽ bị coi thành án mất tích bình thường để xử lý, tên hung thủ này… có ý thức phản trinh sát rồi.


Tống Vệ An vò đầu: “Ngày mai liên hệ lại với người thân và bạn bè của người bị hại để xác nhận mốc thời gian, sau đó tìm được camera khoảng thời gian bọn họ bị quấy rối, còn giờ về ngủ hết đi đã.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận