Trịnh Nguyễn Tranh Hùng


* Một Chút Sóng Gió*
Trịnh Cán lắc đầu nói: "Vì đại cục trước mắt, chi tiêu ít đi cũng không có gì là không chịu được, tiên vương dưới cửu tuyền có biết tất cũng ủng hộ trẫm?"
Lê Quý Đôn, cố thuyết phục thêm: "Bệ hạ, lão thần xin bệ hạ nghĩ lại!"
Trịnh Cán vừa định lên tiếng, chợt nghe Thái giám ở ngoài điện bẩm báo: "Bệ hạ, Lãnh Quận Công, An Bắc Hầu, cộng thêm một số vị tông thất cùng một số quan viên triều đình dẫn đầu là Ngự sử trung thừa Hoàng Văn Thừa đứng đợi chỉ ngoài cung, yêu cầu lập tức vào cung kiến giá."
Trịnh Cán nhíu mày hỏi:
"Bọn họ có việc gì vậy?"
Hoàng Đình Bảo vội cẩn thận nhắc nhở: "Bá quan chắc vì việc giải quyết chế độ hậu chiến tranh mà đến gặp bệ hạ, bệ hạ hãy gặp mặt họ một lần."
Trịnh Cán nghĩ ngợi giây lát, gật đầu nói: "Cũng được, trẫm cũng muốn bàn với bọn hắn về việc miễn giảm sưu thuế, gọi họ vào cả đi!"
Một lúc sau, mười mấy vị tông thất quý tộc và quan viên thần sắc trang trọng đặt chân vào đại điện, sau khi hành đại lễ quân thần, một vị quý tộc trẻ khoảng ba mươi tuổi tiến lên phía trước cất tiếng: "Hoàng thượng, chúng thần nghe nói Hoàng đế Thanh triều băng hà, chiến loạn ngưng lại, đây quả thực là việc vui nên ăn mừng, thế nhưng chúng thần lại nghe được tin, hoàng gia muốn miễn giảm thuế khóa nên lo lắng muôn phần mới vào cung kiến giá, mong nhận được tin tức xác thực từ bệ hạ."
Chưa đợi Trịnh Cán mở miệng, Hoàng Đình Bảo đã lạnh lùng nói thay: "Bệ hạ yêu dân như con, Chỉ là miễn thuế mấy năm, các vị không cần hốt hoảng như thế."
Vị quý tộc trẻ tuổi kia cười phá lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào Trịnh Cán, hơi khom lưng về phía trước, dò hỏi: "Bệ hạ, thần nghe nói bệ hạ còn định hạ chỉ toàn tông thất tiết giảm chi phí, không biết đó có phải sự thật không?"
Đúng lúc này, Lê Quý Đôn đứng ra gằn giọng nói: "An bắc tiểu hầu gia, hầu gia không những không chia sẻ nỗi lo với hoàng thượng mà lại còn đến đây chất vấn, như vậy là có ý gì”

Trịnh Cán ngấm ngầm quan sát cục diện trước mắt, liếc nhanh về phía An Bắc hầu, trước đây hắn rất ít gặp đám tông thất này, nhưng giờ mới nghe thấy giảm tiền chi tiêu, mà bọn chúng đã nhảy dựng hết cả lên lúc này Trịnh Cán chỉ thấy, toàn thân vị An Bắc Hầu này lan tỏa khí thế ngùn ngụt bức ép người đối diện.
Trịnh Cán lạnh lùng đáp lại ánh mắt thách thức của An Bắc hầu, cười thầm trong bụng, việc lần này nếu không giải quyết tốt, tất ảnh hưởng đến nhân tâm, đám này chắc hẳn là vì ủng hộ Trịnh Bồng mà đến để dò la mình.

cách duy nhất là phải loại trừ những lời đồn thị phi, bằng không trong thời đại xem trọng huyết thống trưởng thứ, Côn Quận Công mà làm tới, hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
An Bắc Hầu nghe Lê Quý Đôn nói vậy, hừ một tiếng lạnh lùng, vừa định mở miệng cãi lại, chợt nghe Trịnh Cán cười gằn nói:
"Trẫm kế thừa vương vị theo di chiếu của tiên hoàng, từ khi lên ngôi luôn luôn tận tụy, một khắc cũng không dám xem nhẹ cơ nghiệp của tổ tông, nay vận nước lâm nguy, Khanh thân là tông thất lại dám lộng ngôn, loạn ngữ gây rối loạn triều chính, tội đáng muôn chết.”
Dứt lời, không đợi gã an bắc hầu này phản ứng, lập tức nghiêm giọng hét lớn:
"Người đâu, mau bắt lấy kẻ ngông cuồng loạn chính này cho trẫm!"
Thị vệ ngoài điện nghe lệnh lập tức ùa vào ấn An Bắc Hầu còn đang ngơ ngác quỳ xuống đất đợi lệnh.

Từ sau khi Trịnh Tông bị diệt, trong mắt triều thần Trịnh Cán đã là vị quân chủ có đầy đủ thực quyền của đại việt, nhưng cũng vì thế mà có một số người ủng hộ dòng chính của Trịnh Bồng mượn cơ hội này nhân danh huyết thống đoạt vương vị về.


Trịnh Cán biết rõ điều này, nếu không kịp thời trấn áp sẽ thành mối họa về sau, xem ra đã đến lúc mình phải đem ai đó ra thí mạng để làm tấm gương cảnh cáo rồi.
Nghĩ đến đây, quay sang Hoàng Đình Bảo nghiêm giọng hỏi: "Kẻ loạn chính đáng tội gì?"
Hoàng Đình Bảo trước thái độ chuyển biến đột ngột của hoàng thượng cũng hoảng sợ giật mình, vội đáp lời:
"Hồi bẩm Hoàng thượng, theo luật pháp đại việt ta, tội này đáng giết cả nhà “
An Bắc hầu sợ xanh mặt, vội hét lớn: "Khốn kiếp ta chính là dòng chính của họ Trịnh, ngươi dám đụng vào ta!"
Trịnh Cán biết vào thời này quan niệm dòng tộc rất nặng, nhằm xây dựng quyền lực tối thượng của mình, thân phận của người này càng cao, càng thích hợp làm đối tượng cho mình đưa ra cảnh cáo những kẻ khác.

Trịnh Cán cười phá lên, nhếch mép mỉa mai:
"Ngươi chỉ là dòng chính mà thôi, còn trẫm đây chính là hoàng đế của đế quốc Đại Việt “
Dứt lời, Trịnh Cán cầm ly trà Tân Cương ném mạnh xuống đất:
"Lôi hắn ra Ngọ môn chém đầu!"
Lệnh được ban ra, mấy mươi quan viên và quý tộc trong đại điện đều run bắn lên, sợ đến nỗi nín thở quỳ dưới đất không dám lên tiếng, mọi người không ngờ Trịnh Cán lại không hề do dự xử tử cả tông thất dòng chính của Trịnh thị, ai nấy đều cảm thấy may mắn khi những lời vừa rồi không thốt ra từ miệng mình.

An Bắc Hầu hiển nhiên cũng không ngờ Trịnh Cán dám hạ lệnh giết mình, vừa cố sức giãy giụa vừa điên cuồng gào thét:
"Trịnh Cán, ngươi soán ngôi đoạt vị, sát hại tông thất, ngươi sẽ bị trời phạt, Trịnh Thành ta dù có làm ma cũng không tha cho ngươi!"
Bá quan bị lời lẽ ngông cuồng của An Bắc Hầu làm sợ xanh mặt, những người vào cùng y co rúm người sợ hãi, toàn thân lạnh cóng, ai nấy mắng thầm trong bụng tên An Bắc Hầu đáng chết, đến lúc này còn to gan chọc giận hoàng thượng, không biết hoàng thượng có giận cá chém thớt, vạ lây đến mình không nữa.
Trịnh Cán tuy còn ít tuổi, nhưng từ khi cầm quyền xử lý việc nước đâu ra đấy, không phải tầm thường, lần này hắn hạ chỉ miễn thuế đã động chạm đến lợi ích của nhiều người, nên một số quan viên quý tộc, nảy sinh ý nghĩ ủng hộ Côn Quận Công, lần này mọi người kéo đến diện kiến thánh giá chỉ nhằm dò thử phản ứng của Trịnh Cán, nào ngờ hắn đột nhiên trở mặt, lúc này không biết nên làm thế nào, một số người muốn cầu xin giúp An Bắc Hầu, lại sợ rước họa vào thân nên không dám lên tiếng.
Đúng lúc này, Hoàng Đình Bảo đứng ra: "Hoàng thượng, An Bắc Hầu lời lẽ phạm thượng, tội đáng muôn chết, nhưng xin hoàng thượng nể tình tông thất mà khai ân xá miễn tội chết"
Trịnh Cán nhủ thầm: Đế vị của ta vẫn chưa được toàn bộ thừa nhận, chí ít thì ngoài mặt họ thuận theo nhưng trong lòng vẫn có ý không tuân, đành phải dùng quyền lực để trấn áp thôi.
Nghĩ vậy nên Trịnh Cán lạnh lùng phán: "Nể tình Hoàng Thái Bảo, tạm thời giam An Bắc Hầu vào ngục, giao cho Thái Bảo toàn quyền xét xử, tội phạm thượng không thể tha, từ nay giáng làm thứ dân, con cháu đời sau không được hưởng bổng lộc tước vị nữa."
An Bắc Hầu không ngờ Trịnh Cán lại phế bỏ tước vị của y, ngửa cổ lên cười như điên dại, vừa định mở miệng mắng chửi, Đỗ Hà đứng gần đó lập tức tung chân đá vào mặt y, gằn giọng:
"Còn dám phạm thượng sẽ bị chu di diệt môn, ngươi khôn hồn hãy câm mồm cho ta!"
An Bắc Hầu dính cú đá vào mặt, máu mũi máu mồm be bét, đau đớn nằm lăn ra đất, Trịnh Cán, lạnh lùng quét mắt một lượt đám người quỳ co ro dưới điện, dõng dạc hạ lệnh: "Giao cho cẩm y vệ giải phạm nhân xuống dưới, ngoài ra lập tức bắt hết thân thích trực thuộc của An Bắc Hầu, không bỏ sót tên nào.

Những ai theo An Bắc Hầu vào cung hôm nay, từ nay không có lệnh trẫm không được tùy ý vào cung, đợi khi mọi việc tra xét sáng tỏ mới định đoạt sau."
Mọi người rùng mình sợ hãi, không ngờ Trịnh Cán lại thẳng tay đàn áp, giam cầm những ai liên can, không ít người yếu bóng vía thậm chí từ bỏ luôn ý định ủng hộ Trịnh Bồng từ lúc này, mặc kệ huyết thống trưởng thứ hoàng tộc, giữ lấy tính mạng mới quan trọng nhất.


Trước ánh mắt sợ sệt của bá quan, Trịnh Cán lạnh lùng cất tiếng:
"Các ngươi sau khi quay về chỉ được hoạt động trong phạm vi nơi ở của mình, trẫm sẽ phái cấm vệ canh giữ, nếu phát hiện có gì bất thường, nhất loạt đưa ra xét xử theo tội mưu phản!"
Lúc này, Hoàng Đình Bảo và Lê Quý Đôn cũng khá ngạc nhiên , không ngờ hắn lại không giữ thể diện của quan viên và quý tộc , lại lấy biện pháp xử trí kinh sợ làm cho đối phương âm thầm kinh hãi.
Nhìn cấm vệ đem Trịnh Thành với vẻ mặt thê lương mang đi, Hoàng Đình Bảo sau khi cân nhắc, lúc này mới miễn cưỡng tấu với Trịnh Cán:
"Bệ hạ, nếu đem nhốt các quan viên trong nhà, công vụ chỉ sợ lại lỡ việc , việc này..."
Lời vừa nói ra, bọn quan viên đang bàng hoàng thất thố này lập tức tinh thần rung lên, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật vui mừng hết sức, chỉ nghe Trịnh Cán lạnh lùng cất giọng nói: "Lê ái Khanh lập tức đi thảo thánh chỉ, phàm học sinh ở Quốc Tử Giám cảm thấy đủ tài đức, đều có thể tự tiến cử làm quan, sau khi Lê Ái Khanh chọn lựa, lại qua trẫm gặp mặt sau đó sẽ phân công."
Hoàng Đình Bảo lúc này đáp ứng không xuể các biện pháp mới liên tiếp của Trịnh Cán , đã sinh ra hệ miễn dịch không nhỏ, lúc này nghe vậy cũng bất chấp ngạc nhiên, chỉ vừa suy nghĩ, vừa cẩn thận nói: "Bệ hạ biện pháp quả nhiên mới mẻ, có thể giải quyết phân công quan viên, lại có thể thu nạp một bộ phận nhân tài bên người, bệ hạ anh minh, lão thần mặc cảm không bằng ."
Trịnh Cán nghe vậy cười nhạt , gật đầu nói: "Trẫm chỉ là có một chút ỷ tưởng, có dùng được hay không, còn nhờ vào Lê Ái khanh giúp đỡ."
Nói xong, lạnh lùng quét mắt một cái trên đám quan viên và quý tộc quỳ trên mặt đất mặt xám như tro, cười lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Tiếng cười lạnh lẽo phiêu đãng trong đại điện, làm cho mỗi người ở đây đều run cả người lên.

Hoàng Đình Bảo không kìm lòng được liếc nhìn Lê Quý Đôn , lúc này mới thở nhẹ một tiếng, đi nhanh ra ngoài điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận