Trịnh Nguyễn Tranh Hùng


* Khang An Chiến Bại*
Đại Doanh của Phúc Khang An ở tiền tiêu,
“ Cấp báo”
Phúc Khang An cùng mấy chục tướng lãnh đang ngồi trong phòng thì một tên binh sĩ chạy vào hô lớn.
“ Có chuyện gì”
Ba Đồ Lỗ nhàn nhạt hỏi
“ Bẩm báo Vương soái, cùng các vị tướng quân, Quân địch tấn công kho lương ở huyện Trường Bình, hiện này, tất cả Phong Hỏa Đài đều đã đốt lên”
“ Cái gì”
Phúc Khang An đứng bật dậy, xô đổ cả bàn trong trướng.

Tên binh sĩ nhắc lại:
“ Quân địch đã tấn công huyện trường bình”
Phúc Khang An lặng nhìn hồi lâu, Quân địch?, Trường Bình?.

Bọn chúng mang đại quân đi đường nào qua đó, Trường Bình chính là kho lương gần nhất, phục vụ trực tiếp cho đại doanh này, có trọng binh canh gác, tên Tôn Sĩ Nghị làm cái quái gì vậy?
Các tướng lĩnh, cũng hoang mang đứng cả dậy, hàng vạn đại quân mà mất đi lương thảo không phải chuyện đùa, nếu để quân ta biết không có lương ăn, nhất định quân tâm đại loạn>
Ba Đồ Lỗ tiến lên nói:
“ Vương gia, tuy rằng không biết bọn chúng đánh Trường bình bằng cách nào, thế nhưng chúng ta phải quay về đó ổn định tình hình ngay, nếu không, mạt tướng sợ, để lâu thứ nhất quân tâm đi xuống, mà thứ hai, có lẽ bọn chúng lại đi sâu hơn vào nội địa, lúc đó e rằng quân ta, tiến không được mà lùi cũng không xong.,”
Phúc Khang An ngẩng đầu thở dài, trong lòng hắn cực kỳ phiền muộn, Ba Đồ Lỗ nói không sai chút nào cả, Chỉ cần quân Việt phao tin, huyện Trường bình bị phá, quân tâm của các quân sĩ đến từ đó, nhất định sẽ đại loạn, có đánh cũng chỉ cầm chắc thất bại.

nhưng nếu lui cũng không phải là biện pháp an toàn, nếu quân địch dồn lên thì biết làm thế nào,
Hắn đi ra cửa đại doanh, trên vẻ mặt có chút ngây dại.
……
Trong đại doanh cuả quân dân Đại Việt, mười mấy tướng lĩnh cùng đứng dưới một mái nhà.

Nguyễn Khắc Tuân đầu đội mũ giáp vàng, thân mang áo giáp, ánh mắt sắc bén.

Hắn ngồi ở vị trí cao nhất, liếc mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói:
“- Tối nay chúng ta sẽ phá địch.


Đêm nay phá trận địa của địch sẽ chia làm hai đạo quân nam bắc.

Bắc quân do Phó Hoài An dẫn đầu, Thành Bất Ưu cùng Dương Thận là phó tướng, dẫn quân đột phá!
Phó Hoài An tiến lên tiếp lệnh:
“- Ty chức sẽ không làm Đại Đô Hộ thất vọng!”
Nguyễn Khắc Tuân nhìn về phía Hoài Viễn tướng quân Lưu Lương Phụ:
- Đạo quân phía Nam do đại tướng Lưu Lương Phụ chỉ huy, Nguyễn Hoàng, Vũ Văn Hóa là phó tướng, dẫn quân đột phá.
Lưu Lương Phụ tiến lên khom người ôm quyền nói:
“- Mạt tướng tuân lệnh!”
Ánh mắt của Nguyễn Khắc Tuân lại rơi trên người của Vương Thừa Vũ
y nhìn các tướng lĩnh chủ yếu đều đã có nhiệm vụ, duy nhất chỉ có y phải đứng một bên, trong lòng không khỏi có vài phần chua xót.

Nguyễn Khắc Tuân nhìn lại chỗ y, trong thâm tâm y nhất thời không khỏi đập bịch bịch, trong mắt bắn ra thần sắc chờ đợi cực độ.
- Vương Thừa Vũ tướng quân ở đâu?
Y mừng rỡ, tiến lên ôm quyền:
“- Có mạt tướng!”
“- Vương tướng quân, ta bổ nhiệm ngươi làm chủ tướng của quân chi viện, Triệu Hoàng Yên là phó tướng.

Hai người các ngươi dẫn hai vạn quân ở bên ngoài viện trợ, sẵn sàng trợ giúp hai đạo quân nam bắc đột phá.

Tuy rằng chỉ là chi viện, nhưng chung quy cũng còn tốt hơn là ngồi trong đại doanh quan sát.

Y tinh thần phấn chấn nói:
“- Mạt tướng tiếp lệnh!”
Nguyễn Khắc Tuân đứng lên, trong lều lớn thoáng chốc an tĩnh lại.

Hắn trầm giọng nói với mọi người:
- Đêm nay chiến đấu, tiến công phải nghe tiếng trống chỉ huy của ta.

Ta nói lại một câu cuối cùng, mặc dù Hoàng thượng có chỉ, không bắt tù binh, nhưng Tĩnh Tây chúng ta đang cần một lượng lớn lao động khổ sai.


Các ngươi nếu đánh tan quân địch thì hãy tận lực giết chóc ít đi, theo số tù binh mà luận công!, Hoàng Thượng có hỏi đến, bản đô hộ sẽ đứng ra gánh chịu.
Chúng tướng cùng kêu lên đáp ứng:
“- Tuân lệnh!”
……………………..
'Tùng! Tùng! Tùng!'
Theo nhịp từng tiếng trống vang lên, cửa phía nam cùng cửa phía bắc của quân Việt chậm rãi mở ra.

Đại bác hạng nặng được kéo ra, hai bên có đội kỵ binh hộ vệ.

Hàng trăm hàng bộ binh xếp đằng sau, rồi theo sau đó là một đội kỵ binh đằng đằng sát khí, rồi đến đội súng trường.

trông không khác gì tiến công kiểu quấy rầy lúc trước.
Khác biệt chính là lúc này đây là hai lần tiến công.

Ở phía bắc và phía nam cùng xuất động sáu mươi Đại Bác, còn có hai vạn bộ binh và một vạn kỵ binh.

Hai đội quân tiến công quân doanh địch cách xa nhau hàng trăm dặm.
Nhưng điều vi diệu ở chỗ chính là các tay súng trường ẩn giấu trong đội kỵ binh.

Trong bóng đêm, họ có thể bí mật đến quân doanh, mà khiến địch từ trên tường nhìn lại, chỉ thấy một mảnh kỵ binh tối đen như mực.
Mấy ngày liên tiếp tấn công giả dọa, khiến cho quân đội của Phúc Khang An cũng cũng có chút ứng phó đến uể oải mà chết lặng.

Bọn họ dần dần hình thành nên một loại chế độ, mỗi lần có một vạn người ứng đối, giữa các quân sĩ thay phiên nhau.

Mặc kệ quân Việt hò reo thế nào, bọn chúng cũng không mảy may chú ý/
Đêm nay, lúc đại doanh của quân Việt có tiếng trống vang lên thì vẫn như mọi khi một vạn quân đội lập tức tiến đến khu ứng đối.

Nhưng quân Thanh rất nhanh phát hiện ra điều không thích hợp, Đêm nay quân Việt là nam bắc cùng nhau tiến công, một gã Giáo Úy lập tức chạy tới hướng đại tướng Ba Đồ Lỗ bẩm báo.

Tin tức này khiến y cả kinh, y vội thúc kỵ mã tới tường biên, chăm chú nhìn ra bên ngoài tường.

Chỉ trong chốc lát, y liền có cảm giác quân Việt ngày hôm nay không có loại khí thế bức người thị uy như xưa, trái lại lại có điểm yên lặng, kỵ binh ở phía xa xa, có vẻ như đang muốn tự giấu mình.

Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm trên chiến trường khiến trong lòng y sinh ra một tia cảm giác bất thường.
Y lập tức đi khỏi tường, xoay người lên ngựa mà hướng về lều chủ soái chạy tới.

Chỉ chốc lát, y đã tới trước lều lớn của Phúc Khang An, vừa lúc thấy Phúc Khang An đang đứng trước cửa lều, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xa chờ đợi.

hắn đã ra lệnh đại quân hôm nay di dời về phía huyện Trường Bình.

Y cũng nhìn lại, tựa hồ cũng nghe được tiếng trống của quân Việt truyền đến.
“- Vương gia!”
Ba Đồ Lỗ nhảy xuống ngựa, tiến lên bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, đêm nay quân Đại Việt xuất binh thành hai đạo quân nam bắc tiến công đại quân của chúng ta.
Đêm nay Phúc Khang An tâm thần có chút không yên.

Binh sĩ có khí thế thấp, trong lòng dĩ nhiên lại không có ý chí chiến đấu cũng khiến gã cảm thấy uể oải, nhưng quan trọng hơn là quân Việt lại tấn công Trường Bình khiến cho gã tựa hồ hiểu rõ cái gì đó.
Quân Việt mười mấy ngày nay tới giằng co không chiến, không phải đang chờ chiếm lĩnh Trường Bình hay sao?.

bọn chúng cũng giống Y đều muốn đánh khu hậu cần của đối phương trước, Như vậy, bọn chúng chiếm Trường Bình như thế nào, có bao nhiêu quân ở đó,
Chuyện Ba Đồ Lỗ bẩm báo khiến cho Phúc Khang An giật mình, quân Đại Việt có thay đổi dị thường khiến trong lòng gã lập tức cảnh giác, đứng lên:
- Đưa ta đi xem sao!
Phúc Khang An cùng với mấy trăm thân binh nhanh chóng hướng đến tường biên.

Kỵ mã chạy đi, rất nhanh, gã cũng đã leo lên tường biên, dừng lại, chậm rãi nhìn quân Việt đang chậm rãi tới gần.
Phúc Khang An không nhìn ra chuyện gì kỳ lạ, nhưng một gã Giáo Úy bên cạnh nói:
- Vương gia, lần này Đại Bác tiến lên chỉ cách doanh ta 600 bước,
Phúc Khang An lúc này mới phát hiện vị trí của Đại bác xác thực khác so với bình thường .Kiểm tra lại điểm rơi của đạn, vừa lúc có thể bắn vào đại doanh.
Phúc Khang An bỗng dưng hiểu rõ vấn đề, quân Việt đây là muốn tiến công, gã liền hô to một tiếng:
“- Không tốt!”
Phúc Khang An lập tức thét ra lệnh cho Ba Đồ Lỗ:
“- Khốn kiếp, Đây là quân Việt tiến công chính thức, lập tức điều quân đến ngăn chặn công kích ở hai phía nam bắc!”
Trong lòng Phúc Khang An bỗng nhiên phát lạnh, làm cả người gã run không ngừng.


“bị lừa rồi”.
………..
Ở trên đài cao của đại doanh quân Việt, Nguyễn Khắc Tuân đang lẳng lặng nhìn hai đạo quân Việt đi tới, kỵ binh cách năm trăm bước thì dừng lại, đại bác cách 500 bước thì dừng lại.

một số binh sĩ khác cố định lại đại bác.
Hai phía nam bắc tổng cộng có hơn một trăm hai mươi khẩu đại bác đều lục tục được xác định vị trí.

Hai gã kỵ binh từ hai phía nam bắc trước sau vội vàng chạy tới, ở trước đài cao bẩm báo:
“- Bẩm báo Đại Đô Hộ, bắc quân đã vào chỗ!”
“- Bẩm báo Đại Đô Hộ, nam quân đã vào chỗ!”
Mặc dù Lưu Lương Phụ cùng Phó Hoài An đều muốn đại chiến tự mình chỉ huy, nhưng cùng nhau tiến công sẽ có một chút sai sót, cần có sự phối hợp nhịp nhàng.

Tốt nhất là là do Nguyễn Khắc Tuân thống nhất chỉ huy.
Nguyễn Khắc Tuân gật đầu, lập tức lệnh nói:
“- Bắt đầu tiến công!”
Một gã trai tráng bên người hắn giơ dùi lên đánh mạnh vào trống, tiếng trống vang lên dồn dập.
Thùng! Thùng! Thùng!
Đại doanh quân Việt truyền đến tiếng trống nặng nề, trong màn đêm truyền đến những nơi thật xa.

Đây chính là mệnh lệnh tổng tiến công.
………………
Đại bác cỡ lớn đã được cải tiến, có hai tấm phòng ngự thật lớn, là một tấm ván gỗ thật lớn, chỉ thò nòng ra trước, trong nòng lại khắc rãnh xoắn để đạn đi ổn định hơn.

Chân đế được làm lại cực kỳ chắc chắn để chống lại phản lực, hơn nữa tấm phòng ngự có thể phòng ngự được công kích của đối phương, bảo vệ cho những thao tác của máy bắn đá của binh sĩ quân Việt.
, ba gã binh sĩ thao tác một khẩu, một gã đổ liều phóng, một gã đem một viên đạn bỏ vào trong đại bác để chuẩn bị tác xạ, một gã sẵn sàng điểm hỏa theo lệnh.

Trải qua nhiều ngày huấn luyện, binh sĩ quân Việt đã nắm giữ vững tác dụng cùng cự ly của Đại Bác, bọn họ biết phải điều khiển như thế nào sao cho chuẩn xác.
“Bắn!”
Một gã Lữ soái hô to một tiếng, bọn lính cùng một lúc điểm hỏa, từng tiếng nổ khủng khiếp vang lên
Hơn một trăm viên đạn lớn lớn hầu như là cùng bay lên không trung, trong màn đêm vạch thành từng đường vòng cong, hướng đến phía cách dó bảy trăm bước, mãnh liệt ném về phía tường cao hai trượng.
Trận quyết chiến cuối cùng cũng đến lúc căng thẳng.
‘Oanh!’
‘Oanh!’
‘Oanh!’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận