Trình Gia Nhà Tôi

Đã beta 9/10/2021.

Con chuột cống kia thật sự rất to, Trình Gia nghểnh dài cả cổ mới thấy được toàn thân của nó. Lông đen phân bố rải rác, màu xám kéo dài từ bụng lên phía trên rồi nhạt dần thành màu trắng. Nó sẽ là một chú chuột cống đáng yêu như bao chú chuột cống khác nếu không có tám cái chân.

"....."

Chuột cống núp trong lùm tre, xin lỗi nhưng nó có thể tự ý thức về thể trọng của chính mình không mà bày đặt chơi trò trốn tìm?

Lùm tre chỉ khuất được một phần ba thân hình phì nhiêu, hai cái eo mỡ lồ lộ ra bên ngoài.

Phạm Duy run như cầy sấy, cô ta giơ tay lau mồ hôi trên trán, một câu có sáu chữ nói thành mười hai chữ : "Thị, thị, thị, thị, Trình làm, làm, làm, làm, sao bây giờ?"

Không ai dám cử động, cả khu rừng trừ tiếng lá xào xạc đập vào nhau thì không còn âm thanh nào khác. Ngay cả mấy tiếng thở của bọn Trình Gia cũng nhẹ hơn bình thường. Con chuột vẫn cứ cố định ánh nhìn vào bọn cô, giống như đang đợi thứ gì đó. Thỉnh thoảng tai nó giật giật vài cái rồi nhướng lên cao như ăng ten.

Trình Gia đã hiểu tại sao cái nhiệm vụ này không ai dám nhận dù cho lương lậu rất hậu hĩnh.

Hẳn là cũng không ít người thử tiến vào đây giáp mặt với thú biến dị xem nó tròn méo thế nào, cơ mà vẫn thất bại trở về, hoặc mất mạng.

Trình Gia suy nghĩ, đứng như vậy không phải cách hay, cô thấp giọng nói: "Tao lên trước xem sao."

Phạm Duy vội vàng ngăn cản, ngữ điệu như mẹ già khuyên nhủ đứa con đổ đốn, không nên thân của mình: "Đừng, đừng, đừng! Thị Trình, bình tĩnh. Chớ làm chuyện dại dột. Nhiệm vụ thất bại cũng không sao, chỉ việc chúng ta chưa bỏ chạy là đã tuyệt vời lắm rồi."

Trình Gia: "....."

Bối Dao không để ý tới Phạm Duy, cô ta biết Trình Gia rất cứng đầu, đã quyết định chuyện gì thì có mười con trâu cũng không kéo lại được, thà chiến lẹ xong trở về, cân nhắc hồi lâu liền quay sang bảo với Trình Gia: "Mày chọn một người trong tụi mình làm mồi nhử dụ nó đi."

Trước mắt phải coi con chuột đó có tài cán gì mới tiến hành bước tiếp theo được, đúng không?

Trình Gia gật đầu, tán thành hai tay hai chân: "Được, tao chọn mày."

Bối Dao: "....." Cái miệng hại cái thân, bao nhiêu lần vẫn không chừa, ngu ngu ngu.

Cô ta định há mồm giải thích về nỗi niềm yêu đời, yêu sự sống của mình đối với thế giới này thì nhận được ánh mắt "Tao tin mày" của Phạm Duy.


Bối Dao: "......" Lòng như tro tàn.

Không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò là đây chứ đâu.

"Liên minh người giấy" của chúng ta đâu hả!!!

Bối Dao vừa chạy về phía trước vừa chấm nước mắt, lòng bàn tay mở ra quả cầu nước, miệng đồng thời la hét để tự tạo sự dũng cảm cho bản thân. Càng đến gần con chuột thì mùi máu tanh càng rõ, lông mao cô ta dựng hết cả lên, chân mày nhíu chặt.

Sau đó như chợt nhìn thấy thứ không nên thấy, con ngươi cô ta co rụt lại, Bối Dao vội vã thắng gấp, loạng choạng vài bước rồi gân cổ gào: "Con chuột này ăn thịt người!!!"

Trình Gia nghe vậy lập tức kinh hoàng, cô lao đến bên cạnh Bối Dao.

Thú biến dị tấn công con người và thú biến dị ăn thịt người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Tấn công con người xuất phát từ nhiều nguyên nhân, có thể vì con người tiến vào lãnh thổ của nó, có thể vì con người tấn công nó trước hoặc đơn giản là tụi nó thích thì tụi nó tấn công.

Nhưng dù sao vẫn có cơ hội sống sót.

Còn loại ăn thịt này chỉ cần thấy con người thì nhất định sẽ không chết không ngừng.

Đến gần chuột cống, Trình Gia đã biết tại sao Bối Dao lại nói vậy.

Mùi máu tanh nồng nặc pha lẫn sự hôi thối, tanh tưởi của rác rưởi. Hơn nữa dùng mắt thường vẫn nhận thấy rõ bộ lông màu đen của nó đã xảy ra đột biến, thông thường các giống đều chuột có lông dài, ngắn tuỳ mỗi loại nhưng con mắm này thì khác.

Lông của nó thực tế chả liên quan tới dài hay ngắn chúng cứng và sắc nhọn như lông nhím. Bằng chứng là Trình Gia đã thấy vài mảnh vụn thịt người bị xiên vào đám lông đó.

Mõm của nó còn không ngừng nhỏ giọt thứ chất lỏng màu đỏ.

Cả bọn chợt nổi da gà.

Quả nhiên ông bà dạy cấm có sai, đừng trông mặt mà bắt hình dong, nhìn sơ thì tròn trịa hệt một quả bóng, ai ngờ là quả bóng gai. Cứ tưởng chuột cống siêu to khổng lồ, hóa ra là chuột nhím siêu to khổng lồ.

Mới thực hiện nhiệm vụ đầu tiên đã khó nhằn như thế, đồ Trung tâm dối trá!!!


Tuy tưởng tượng nhiều nhưng cũng mới trôi qua vài giây. Lúc bọn Trình Gia chạy tới chỗ Bối Dao thì chuột nhím đột nhiên 'chít' lên một tiếng, toàn bộ lông cứng của nó phụt ra, bắn về phía bọn cô.

Hàng chục gai nhọn bay đến như mưa tên, Trình Gia phản ứng nhanh nhẹn, tạo kiếm lửa, hai tay liên tục dạt chúng sang hướng khác, gai rơi đầy xuống đất phát ra âm thanh 'leng keng' nhưng vẫn có vài cái bị sót, xẹt ngang qua làn da non mềm, mấy tia máu dần dần hiện lên.

Bối Dao còn đỡ, trái lại là Phạm Duy và Giản Sinh vô cùng thảm hại, đã không có dị năng mà tốc độ chậm chạp y như ông cụ bà lão hay tập dưỡng sinh ở quảng trường lớn.

Áo quần Phạm Duy nát bươm, chỗ nào cũng rách máu.

Ngửi được mùi máu, chuột nhím đỏ mắt, bắn gai càng nhiệt tình hơn.

Giản Sinh cầm gậy gỗ, nghiến răng đập vào gai nhọn để chúng chuyển hướng. Tay chân gầy yếu nổi hết cả gân, gai đâm vào da thịt của cậu ta.

Điều kì lạ là miệng vết thương qua vài giây đã khép lại, không có chút dấu vết nào như đã từng bị đâm, chém.

Chỉ là cậu ta không đủ sức chú ý, đầu óc đều tập trung giải quyết đống gai trước mắt.

Trận mưa tên vừa mới hết, chuột nhím lại mọc lên bộ lông mới.

Trình Gia thở như chó: "Không được rồi, con mắm này di chuyển chậm nhưng tốc độ bắn gai của nó quá nhanh, phải đổi kế hoạch thôi."

Lồng ngực Giản Sinh phập phồng lên xuống, cậu ta hỏi: "Chúng ta có kế hoạch hồi nào vậy?"

Trình Gia: "Tao thích nói cho hợp tình hợp lý vậy đấy."

Giản Sinh: "....."

Trong đầu Trình Gia 'vèo vèo' một loạt kế hoạch, nào là bỏ của chạy lấy người, nào là bán bạn cầu vinh.

Chả đợi cô suy nghĩ được kế hoạch nào ra hồn, đợt gai thứ hai bắt đầu lao tới.

Má!!!


Trình Gia nổi điên rống lên: "Tao làm gì mày hả, tao đã làm gì mày! Đã kịp làm gì đâu! Mày đợi đó, ông đây sẽ khiến mày không thể kêu chít chít được nữa mà phải gọi tao là bố. Dòng thứ chuột hư hỏng!!!"

Thật sự Bối Dao muốn nhắc cô là chuột có biến dị đi chăng nữa cũng không nói được tiếng người đâu...

Nhóm bốn người tiếp tục gia nhập trận chiến "anh bắn, tôi né "không hồi kết. Đã ba mươi phút, bọn Trình Gia thấm mệt, tứ chi rã rời. Con chuột nhím cũng không khá hơn, mũi phồng to, nó thở hồng hộc.

Trình Gia chỉ tay vào mặt nó mà chửi: "Mày thở cái quần què. Ngoại trừ bắn gai ra thì mày có nhúc nhích được bước nào không!"

Phạm Duy: "....." Bình tĩnh anh ơi, bình tĩnh, anh có chửi nó cũng trơ trơ cái mặt heo ra thôi...

Trình Gia chống kiếm lửa xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp đã mướt mồ hôi, gò má ửng hồng vì hoạt động mạnh. Bộ não vận hành hết công suất, cô không tin con hàng này không có nhược điểm. Cô quét mắt từ đầu đến chân rồi lại từ trái sang phải, soi từng cọng lông kẽ tóc của nó, bỗng dưng dừng lại ở một chỗ.

Bối Dao chỉ nghe được một câu "À há, tao biết rồi nhé!", chưa kịp phản ứng thì bóng lưng cô đã lướt ngang qua, tiến về hướng chuột nhím.

Cô ta hoảng hốt thét: "Trình Gia."

Song lần này chuột nhím không hề phun gai, dường như nó đã hết năng lượng, cái miệng đóng rồi mở, phát ra mấy âm thanh 'chít chít'. Nó thấy Trình Gia càng ngày càng gần mình thì lạch bạch xoay thân, dùng tám cái chân di chuyển.

Trình Gia không quay đầu, nói với ba người đang đờ đẫn kia: "Nó hết năng lượng rồi, chặn lại mau! Điểm yếu của nó là phần bụng màu trắng, chỗ đấy không biến dị, là lông mềm."

Giản Sinh, Bối Dao, Phạm Duy nghe vậy không chần chờ gì thêm, gọn ghẽ phân tán ra, mỗi đứa một hướng. Trong phút chốc, xung quanh của chuột nhím đều bị bao vây, nó lắc lư tứ phía nhưng chỗ nào cũng có người.

Chưa hề có một kế hoạch kĩ càng hay thảo luận nào song đám Trình Gia giống như có cùng suy nghĩ. Giản Sinh và Phạm Duy đứng ở hai bên trái, phải của chuột nhím. Nhân lúc nó nhìn Bối Dao, họ tấn công vào chân của nó.

Giản Sinh cầm gậy phang thẳng vào bốn chân trái, Phạm Duy nâng giáo xiên ngang qua bốn chân phải. Chân nó không hề có lông, tiếng xương cốt vang lên 'răng rắc', cả tám chân bị thương, nó tru một tiếng đau đớn, nghiêng ngả hồi lâu rồi đổ rạp xuống đất.

Cái đuôi dài chừng một mét định quật vào Phạm Duy thì bị nước lạnh buốt da của Bối Dao cắt đứt. Cô ta liên tục dội nước khiến con chuột ướt đẫm, nó run rẫy không thể lăn tới lăn lui nữa.

Tới phiên cô rồi.

Đôi mắt Trình Gia sắc bén, môi mím lại thành một đường. Cô nắm chặt kiếm lửa trong tay, hai tay hai chân bò lên bụng con chuột, da nó nhơm nhớp khiến cô suýt chơi cầu trượt mấy lần.

Trèo gần đến cổ nó, cô dùng hết sức bình sinh đâm kiếm lửa xuống, chuột nhím 'chít chít' thất thanh, cô rạch thẳng về phía bụng dưới. Lửa phừng lên theo đường cắt rồi lan dần khắp khu vực lông xám, phần yếu nhất bị đốt cháy, chuột nhím 'hừ hừ' vài tiếng, nó không còn sức để kêu, khoảng một phút sau, toàn thân chẳng phát ra tiếng động nào nữa.

Trình Gia vẫn đứng trên người chuột nhím, kiếm lửa cắm ở bụng nó còn chưa rút, cô thở hồng hộc, những tưởng đã hoàn thành nhiệm vụ thì đúng lúc này, phần da bụng sớm biến thành tro lại tạo cơ hội để thứ bên dưới lộ ra.

Cô trợn mắt.


Bối Dao thấy cô vẫn không chịu nhảy xuống liền hỏi: "Sao vậy Trình Gia?"

Trình Gia nhắm mắt rồi lại mở mắt, cứ nghĩ bản thân nhìn lầm nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.

Con chuột này mang thai!!!

Nó màu mỡ, béo tròn như thế là vì mang thai!!!

Hóa ra là mẹ bỉm sữa.

Má, cái thời thế sống nay chết mai như thế này mà còn nghĩ tới việc phòng the.

Trình Gia nhíu mày, nhìn cẩn thận hơn.

Tuy chuột nhím bị knock out nhưng con của nó thì không.

Dưới chân Trình Gia là một đống chuột con lúc nhúc màu da người. Số lượng cực kỳ kinh khủng, ít nhất cũng năm mươi con, cô không biết nếu chúng nó được sinh ra, tiếp đó trưởng thành như má nó thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Chất lỏng màu đỏ có mùi tanh ôm trọn đám chuột con, nghĩ bằng ngón chân cũng biết đấy là máu. Mắt chúng đóng tịt, miệng của mỗi con lại ngậm vài mảnh thịt vụn. Chúng ngoe nguẩy tám chân ngắn cũn, nhồm nhoàm nhai thức ăn.

Trình Gia vỡ lẽ, chuột mẹ ăn thịt người để nuôi lớn chuột con. Nhìn số lượng này, chẳng biết đã ăn bao nhiêu con người rồi.

Chúng đột nhiên phát ra âm thanh 'chít chít' thảm thương, phảng phất như phát hiện cơ thể chuột mẹ đã lạnh, đã chết.

Mỗi mình chuột nhím í ới thôi đã nhức cái đầu, đằng này cả trăm con, tiếng khóc đòi mẹ vang vọng khắp rừng cây nhỏ.

Cũng vào lúc này, Trình Gia rụt chân về phía sau.

Không đúng.

Nếu con chuột cái này mang thai...

Vậy chuột đực đâu?

...

Dạo này đam mê edit quá nên quên cmn mất phải viết truyện TvT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận