Đã beta 24/8/2021.
Trình Gia đeo cặp, trên người vẫn là áo phông rộng thùng thình, so với những người khác thì cách ăn mặc của cô có phần giản dị hơn nhưng vẫn hút mắt mọi người như thường.
Dù đang đứng ở khu vực nào, mọi người cũng không kìm được mà ghé đầu qua.
Coi như người ở khu 1 không đánh thì không quen biết, sau trận chiến mãn nhãn của Trình Gia và tên dị năng giả hệ Hỏa từng đứng đầu kia, cô đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió nhất đối với họ ở cái quân doanh này rồi.
Còn người sống sót bình thường ở khu 3 đều đồng loạt hít hà vì giá trị nhan sắc này.
Chỉ thấy Trình Gia yên tĩnh đứng một chỗ, cô lắng nghe người đối diện nói chuyện, không biết có phải bị chọc cười hay không, cô gái nhỏ cười rộ lên, đôi mắt cong như vầng trăng non, môi hồng răng trắng, cần bao nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu ngọt ngào, dường như không khí xung quanh cũng được lây nhiễm sự vui vẻ đó.
Hoắc Lâu đứng một bên khoanh tay nhìn tình huống cả đống người đang xếp hàng lên xe để di chuyển X-City lại ngó nghiêng ngó dọc lén lút ngắm Trình Gia: "Tri Bắc, người anh em của mày có vẻ được chào đón lắm."
Phó Tri Bắc hơi ngẩng mặt lên, đợi tất cả mọi người yên vị trên xe rồi anh mới nhảy vào ghế phó lái của chiếc xe Jeep đứng đầu.
Anh biết cô bé này vốn rất xinh đẹp, là kiểu càng nhìn càng cảm thấy toàn thân đều ngọt muốn chết.
Nếu nhà anh có đứa bé như cô, không biết bà Phó và ông Phó sẽ yêu thương đến mức nào. Hẳn là dù anh có ở quân doanh bốn mùa không về, bọn họ vẫn vô cùng hi hi ha ha trải qua những ngày tháng hạnh phúc với cô thôi.
...
Mọi người ngồi trên xe từ sáng đến chiều tối, đoạn đường nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Chạy vài tiếng thì dừng lại cho mọi người xuống xe đi vệ sinh, ăn uống, nghỉ ngơi một chút lại khởi hành tiếp.
Ngồi tới mức Trình Gia cảm thấy có phải phần xương cụt của mình rơi rớt đâu đó trên đường đi rồi hay không.
Cô ngồi chung xe với khu 1, có lẽ do có Trình Gia trấn thủ ở đây nên dọc đường bọn họ rất im lặng, không làm hành động nào khiến người khác khó chịu.
Nói giỡn, thử xằng bậy chọc chị bự kia không vui, người ta trực tiếp quăng cho một mồi lửa, ngay cả xương cốt cũng không còn đấy.
Khoảng sáu bảy giờ chiều, đoàn xe dừng lại trước một cánh cổng sắt.
Độ cao chọc trời, ngẩng đầu hết cỡ mới miễn cưỡng thấy được toàn bộ. Chiều dài thì chạy dọc hai bên trái phải, không thấy điểm dừng, cứ cách vài mét sẽ dựng lên một chỗ canh gác có hai quân nhân đứng tuần.
Không ngoa khi bảo một con ruồi cũng khó lọt.
Phía trước tổng cộng có ba cửa, một cửa lớn và hai cửa nhỏ bên hông. Cửa lớn không mở, hai cửa bên hông có hai hàng người xếp hàng dài.
Bối Dao nhảy xuống xe, xuýt xoa: "Chà, không hổ là dự án của nhà nước, mới vài ngày đã làm hoành tráng lệ như này, cũng chả biết tốn bao nhiêu sức của sức người."
Trình Gia gật gù: "Phải đó, nói đi nói lại, dù sao nơi này cũng là cứ điểm và thành phố duy nhất của mỗi miền không có zombie, cực an toàn. Xem như là một đất nước thu nhỏ rồi."
Theo sự hướng dẫn của quân nhân, vì để tiện cho sự sắp xếp vị trí và nhiệm vụ, cửa nhỏ bên trái dành cho người sống sót bình thường, cửa bên phải dành cho dị năng giả.
Trình Gia định chạy sang cửa bên trái thì bị đám quân nhân túm sang cửa bên phải: "......"
Khỏi nghĩ cũng biết là cái tên Phó Gian Thương kia dặn dò.
Dị năng giả không nhiều, đứng đợi một chút liền tới lượt bọn cô.
Phạm Duy là người thường nên bắt buộc phải sang kia.
Bối Dao đứng trước, Trình Gia tò mò ngó lên nhìn.
Có ba quân nhân, hai nam một nữ.
Một người nam ghi chép sổ sách, người nữ cầm nhiệt kế, nếu nhiệt độ cơ thể trên ba mươi tám độ thì sẽ bị phân sang khu cách ly, đây là một trong những triệu chứng của dịch R. Người nam còn lại cầm một quả cầu thủy tinh.
"Tên?"
"Bối Dao."
"Dị năng?"
"Thủy."
"Được rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đo nhiệt độ."
Bối Dao phối hợp cúi đầu, đưa trán cho bọn họ. Nhiệt kế chạm vào trán Bối Dao, kêu lên một tiếng 'bíp' nhỏ, ba mươi sáu độ, không có vấn đề.
Tiếp đó, nam quân nhân nói: "Mời cô chạm vào quả cầu."
Dù không hiểu họ đang làm trò mèo gì, cô ta vẫn đưa tay lên, lòng bàn tay áp vào quả cầu. Vài giây sau, ở giữa quả cầu hiện lên một đường sáng màu đỏ giống như đường xích đạo.
Nam quân nhân quay sang người cầm sổ sách: "Dị năng giả cấp 1."
Trình Gia 'à' lên, thì ra đo cấp độ của dị năng.
Có thứ này luôn?
Ghê dạ!
Bối Dao chớp chớp mắt hỏi: "Là cấp độ hiện tại của tôi hở?"
Nam quân nhân thấy cô ta xinh đẹp, mặt hơi ửng đỏ: "Phải."
"Vậy tổng cộng có bao nhiêu cấp?"
"Ừm... Tôi cũng không rõ lắm. Dù sao thì kể từ khi đo cấp độ cho dị năng giả tới nay, đa số là cấp 0 hoặc cấp 1, chúng tôi chưa từng gặp ai cao hơn cấp 1 cả."
Bối Dao vỗ vai nam quân nhân: "Yên tâm, anh sắp được thấy rồi á."
Mặt nam quân nhân tràn đầy vẻ khó hiểu, chưa kịp hỏi gì thì Bối Dao đã đứng sang một bên để Trình Gia tiến lên.
Anh ta theo tiền lệ, y chang những lần trước mà cất giọng: "Tên?"
"Trình Gia."
"Dị năng?"
"Không nói đâu."
"......"
Ngay cả nam quân nhân đang cầm sổ sách cũng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Trình Gia, dưới nét bút là hai chữ "Không nói..." chưa viết xong.
Kí lùm mé, từ lúc mạt thế tới giờ, lâu rồi mới gặp người vẫn còn hứng để giỡn như cô á.
Trình Gia khẽ ho một cái, cô ngượng ngùng quệt mũi, đùa có xíu, mọi người phản ứng dữ vậy: "Dị năng Hỏa."
Anh ta lấy nhiệt kế đo cho cô, ba mươi bảy độ, sau đó tiếp tục: "Mời cô đưa tay chạm vào quả cầu."
Trình Gia bớt bớt lại, ngưng cười cợt, mắc công lại dọa tới cái đám mặt lạnh này. Cô vươn ngón trỏ, đụng vào quả cầu.
Nam quân nhân: "......"
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, anh ta bảo: "Là trùm nguyên bàn tay lên."
Giản Sinh đứng phía sau không nhìn nỗi nữa, chuyển mắt sang chỗ khác, đi với con nhỏ này mắc mệt thật sự.
Đợi một lúc, quả cầu vẫn không có động tĩnh gì, đám quân nhân cũng mất hết kiên nhẫn, Trình Gia cau mày ghét bỏ: "Đồ dỏm à?!"
Đám quân nhân: "......"
Anh ta nhét luôn quả cầu vào hai bàn tay của Trình Gia, không buồn cầm nữa: "Hay cô không phải dị năng giả?"
Trình Gia đẩy ngược quả cầu lại, trả cho nam quân nhân, vẻ mặt vô cùng xạo chó: "Phải đó, hình như tôi nhầm rồi. Hôm bữa có kẻ bảo người tôi bốc lửa, tôi còn nghĩ bản thân là dị năng Hỏa, hôm nay chợt nhận ra người đó khen tôi nóng bỏng. Xin lỗi nha, làm phiền rồi."
Nói xong, cô lập tức xoay người đi.
Đám quân nhân: "......"
Từ đầu cô đã không muốn trong cái hàng ngũ dị năng giả rồi.
So với liều mạng bán sức cho tên Phó Gian Thương kia, cô bằng lòng là người bình thường, ăn không chờ chết.
Nhưng chưa đi được vài bước thì cả người đã bị túm lên như con gà.
Trình Gia: "......"
Đậu mé, còn có cái thao tác này nữa hả?
Tên nào chán sống vậy?!
Cô quơ quào tay chân lung tung, cố gắng quay đầu ra sau, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai đến long trời lở đất của Phó Tri Bắc.
Trình Gia điên tiết, mới nhắc là xuất hiện, tưởng mình là thần đèn chắc, linh vừa phải thôi chừa cho mấy con ma linh với: "Thả tôi xuống."
Phó Tri Bắc không nói hai lời mà xách cô trở lại chỗ cũ, đem quả cầu trong tay nam quân nhân chuyển vào tay cô: "Cầm cho cẩn thận, không được giở trò."
Hai nam và một nữ quân nhân thấy quân hàm trên vai anh lập tức lên dây cót trăm phần trăm, hai chân khép lại, thẳng lưng, tay giơ lên trán chào anh.
Phó Tri Bắc cũng lặp lại động tác tương tự.
Sau đó chuyển mắt về phía Trình Gia, ý là nếu cô không đàng hoàng thì đứng đây cả tối, cô làm gì cũng không qua mắt được anh.
Trình Gia: "......" Nói thiệt đi, anh là con giun trong bụng tôi đúng không?
Cô rất không cam lòng áp tay lên quả cầu, mẹ nó, tên này lúc nào cũng làm hỏng chuyện tốt của cô.
Đúng như anh nói, cô đã giở trò với quả cầu.
Ức chế năng lượng, khiến chúng không thể tiếp xúc với quả cầu, vì vậy không thể đo được cấp độ của cô.
Trình Gia đau đớn cảm nhận, cô tính không bằng trời tính, trời tính không bằng Phó Gian Thương tính.
Trong khi cô đang hỗn loạn suy nghĩ thì quả cầu đã hiện lên hai vòng ánh sáng, phải, là hai vòng ánh sáng.
Nam quân nhân ngạc nhiên cực kỳ, mắt khẽ liếc sang Bối Dao, giờ thì anh ta hiểu ý rồi: "Dị năng giả cấp 2."
Người ghi chép tưởng bản thân nghe nhầm bèn hỏi lại: "Hả?"
Anh ta bất giác cao giọng hơn, khiến những dị năng giả phía sau cũng nghe không sót một chữ: "Dị năng giả cấp 2."
Đây là lần đầu tiên gặp được cấp 2 trong truyền thuyết, mọi người hơi kích động nhưng khi nhìn tới dáng vẻ nhỏ xinh của Trình Gia thì không tin lắm.
Dị năng giả được xem như động vật quý hiếm, lại rất khó hấp thụ năng lượng. Có những người biết bản thân sở hữu dị năng nhưng vẫn không thể bước qua được ngưỡng cửa đầu tiên của cấp 0 là hấp thụ tinh thạch, đưa năng lượng vào cơ thể.
Thế nên họ mãi mãi chỉ là người có dị năng, nhưng không có mệnh dị năng giả.
Sau đó từ cấp 0 lên cấp 1 cũng không phải chuyện đơn giản.
Cấp càng cao, quá trình luyện tập càng khó.
Trình Gia hừ lạnh vứt quả cầu vào tay Phó Tri Bắc, nếu ánh mắt cô là con dao, chắc chắn Phó Tri Bắc đã trở thành chỗ cắm dao.
Cô không nhìn anh nữa mà kéo Bối Dao đi thẳng vào trong, bước vô rồi mới thấy hàng loạt công tác kiểm tra lúc nãy chỉ là khởi đầu. Trước mắt mỗi người phải tạm ở khu vực bên ngoài ba ngày để tránh việc phát bệnh R, bởi sốt cao chỉ là một trong những triệu chứng, có những triệu chứng phải quan sát vài ngày mới xác định được.
Đến ngày thứ tư mới được vào nội thành.
Suy cho cùng thì bọn họ vẫn chưa tìm ra căn nguyên của dịch R, những thứ cần phòng đều phải phòng. Dị năng giả, quân nhân hay người thường cũng không ngoại lệ.
Trình Gia và Bối Dao ôm cặp tới một căn nhà tập thể, không rộng lắm, khoảng hai mươi người ở bên trong, toàn bộ là phụ nữ.
Vừa bước vào, một luồng gió vô cùng mạnh mẽ ập tới, chiếc gối đập thẳng vào khuôn mặt Trình Gia kèm theo tiếng hét: "Tôi không muốn ở cái nơi dơ bẩn này thêm giây phút nào nữa. Chuyển chỗ cho tôi ngay lập tức!!!"
Bối Dao thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Trình Gia thì lập tức sợ tuột lờ: "......" Thấy mẹ rồi, bây giờ cô ta chạy còn kịp không?
Trình Gia: "......" Được lắm, náo nhiệt là của anh chị, còn cái gối này là của tôi.
.....
Tác giả có lời muốn nói:
Sắp hết hồi thứ nhất của truyện, hồi thứ hai sẽ tiến vào cao trào, đừng tin những gì tác giả viết, ngay cả thể loại truyện em ghi ở ngoài cũng đừng tin. =))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...