Trình Gia Nhà Tôi

Đã beta 10/8/2021.

Trình Gia, Phạm Duy và Bối Dao đánh thẳng một đường lên tới tầng hai, zombie trên đây không nhiều, ít nhất là không bằng đám zombie lúc nãy. Bên tay phải có một phòng học đóng kín, Bối Dao định đẩy cửa đi vào thì phát hiện đã bị khóa:

"Cửa khóa trong."

Vậy là bên trong có người sống sót rồi.

Trình Gia vô cùng lịch sự, phát huy hai mươi hai năm văn hóa của mình, cô gõ cửa vài cái, sợ người ta không nghe thấy nên miệng cũng lồng thêm âm thanh: "Cốc cốc cốc."

Bên trong vẫn im lặng, Trình Gia lại kiên nhẫn gõ tiếp. Tiếng lộc cộc vang dài trên hành lang. Lúc này có một giọng nam hơi dè chừng lên tiếng: "Ai đấy?"

Trình Gia rút tay lại: "Đoán xem?"

Nam sinh: "....."

Trình Gia cười hì hì: "Đùa thôi, tôi là thỏ."

Nam sinh: "....."

Chẳng biết có phải nam sinh bị Trình Gia làm cứng họng hay không nhưng cũng không ú ớ gì nữa. Khoảng vài phút sau cửa phòng dần hé ra, sau khi xác định tuy đám Trình Gia máu me khắp người song nhìn sắc mặt vẫn trăm phần trăm là con người thì bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đã ở đây hai ngày, không ăn không uống, mặt mũi ai nấy đều mệt mỏi, kiệt sức.

Trình Gia khoanh tay quan sát, khoảng mười người, nam nữ đều có.

Đợi bọn họ liếc mắt nhìn hành lang không còn con zombie nào còn sống thì lục tục đi ra, Trình Gia nhìn thấy trong góc phòng có một người bị trói dựa vào tường, vì cúi gằm mặt xuống nên không thể nhìn được khuôn mặt. Quần áo tả tơi, trên người không chỗ nào lành lặn, toàn vết thương lớn nhỏ.

Trình Gia hất mặt về phía người kia: "Cậu ta bị gì đấy?"


Một nam sinh mặc áo vàng trả lời, nghe giọng thì chắc là người lúc nãy nói chuyện với cô: "Bọn tôi không biết, lúc chạy vào đây đã thấy bị trói."

Trình Gia nhíu mày, vậy là bị trói trước mạt thế hay đang chạy trốn thì bị trói?

Dù là cái nào thì mạng của tên này rất lớn. Nhìn cơ thể cậu ta đôi khi run lên, chắc mẫm còn sống nhăn răng.

Cô bước vào phòng học, càng tới gần thì càng nhìn rõ người này. Là một nam sinh gầy gò, làn da vô cùng trắng, không phải kiểu trắng mềm mại như Trình Gia mà trắng bệch, trắng tái nhợt và bệnh tật. Nếu nhìn kỹ, vết thương trên người cậu ta không phải do zombie gây ra.

Cô đoán là người làm.

Cậu ta bị đánh.

Bởi vì đa số vết thương đều chuyển sang màu gan heo, bầm tím, mấy vết máu trên người thì không biết từ đâu ra. Do màu da trắng nên mấy vết đó nhìn càng ghê hơn.

Trình Gia ngồi xổm xuống, cô khẽ nâng cằm nam sinh, dường như không còn sức nên cậu ta cũng không phản kháng, theo chiều mà ngẩng lên. Khuôn mặt rất đẹp, khác với Cố Thừa Dịch ngả ngớn hay cái tên quân nhân đẹp theo kiểu dã tính, chuẩn đàn ông kia. Đường nét trên khuôn mặt cậu ta vô cùng nữ tính, yếu ớt nhưng cực kì tinh xảo.

Cô cảm thấy thằng bé này chả khác nào con cừu non.

Trình Gia hạ giọng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn bình thường, biết sao được, đối với sinh vật có ngoại hình vừa đáng yêu vừa nhỏ xíu này cô dọa nó sợ được: "Có sao không?"

Cậu ta chả nói gì, nếu không phải hàng mi đang khép nhẹ lay động thì Trình Gia tự hỏi có khi nào cậu ta chết rồi không. Cô thở dài, định gỡ trói thì một người khác vội vàng ngăn lại:

"Hình như cậu ta bị cắn."

Trình Gia tạm dừng động tác. Lúc cô nâng cằm cậu ta, cánh tay của của cậu ta cũng không còn sức mà duỗi ra trên sàn, hiện tại cô đã thấy ở mặt trong cánh tay chảy máu rất nhiều.

À, té ra cà người dính màu là từ chỗ này.

Nhìn sơ sơ thì chắc cũng bị vài con zombie hợp tác cùng cắn vào tay ấy chứ.


Xung quanh vết thương nổi lên từng vòng tím như miếng thịt đã bị thối rửa. Cắn sâu tới mức thấy cả xương trắng bên trong.

Mười mấy người nghe cậu ta bị cắn liền hoảng sợ hét lên.

Trình Gia: "...." Trời mé, ở chung với thằng nhóc này hai ngày, nó cũng bị cắn hai ngày, bây giờ hét làm cọng lông gì.

Mấy người đó cũng nói bước vào phòng đã thấy cậu ta, tức là bị zombie cắn cũng hai ngày rồi. Nếu trở thành zombie, trong vòng một tiếng hoặc vài tiếng gì đó thì đã biến thành zombie từ lâu. Bây giờ sống dở chết dở chứng tỏ cậu ta đang tiến hóa thành dị năng giả.

Trình Gia không thèm quan tâm, lật người nam sinh đó cởi trói. Đúng lúc này, người đàn ông to lớn chạy lại nắm lấy cánh tay cô vứt ra một bên, trên người gã mặc một chiếc áo thun ôm trọn cơ bắp, bắp tay gã còn to hơn mặt cô, vẻ mặt cực kì hung hăng và dữ tợn, bị kéo như vậy khiến cô khẽ lảo đảo.

Cái đệt!!!

Thằng chán sống nào đây!!!

Không đợi cô nói gì, gã gầm lên, đạp lên bụng cậu nam sinh bị trói một cú, lại hướng Trình Gia mắng chửi: "Con đĩ này, mày không nghe nó bị cắn rồi hả?"

Phạm Duy tức điên nhào lên đẩy gã, dám chửi Trình Gia của cô ta. Nhưng gã y như đá tảng, không những không di chuyển còn khiến Phạm Duy bật ngược ra đằng sau. Cô ta đứng không vững, loạng choạng vài bước, chưa kịp phản ứng lại thì bị người đàn ông đó quay lại đá một cú vào bắp chân.

Phạm Duy đau đớn thét ra tiếng, cả người khụy xuống đất.

Chưa bao giờ Phạm Duy bị như vậy. Dù là trước mạt thế hay sau mạt thế. Mồ hôi lạnh chảy dài từ thái dương xuống cằm. Gã đá cực kì mạnh. Nhìn cơ thể vạm vỡ đó đá vào cô gái nhỏ nhắn như Phạm Duy làm mọi người hoảng hốt. Ai nấy đều im thin thít, không dám làm gì.

Đùa gì thế, hai hôm này cái tên đàn ông đó như đại ca xã hội đen, vốn mọi người có chút thức ăn thì bị gã cướp sạch, ai dám ý kiến thì bị gã đánh cho một trận. Nếu bước ra ngăn thì không đơn giản bị đá giống cô gái kia đâu, mất mạng như chơi đấy.

Bối Dao giật thót, vội vàng chạy lại đỡ Phạm Duy, luôn miệng hỏi cô ta có sao không. Được cưng chiều từ nhỏ, làm gì gặp qua loại người như gã, ngay cả Bối Dao cũng sợ run người.

Tên đàn ông đó định tiến lên nắm tóc Bối Dao dạy dỗ cho một trận thì sau lưng xuất hiện một luồng không khí cực nóng. Gã không kịp xoay người thì tấm lưng đã bị cơn đau đớn chiếm lấy.


Trình Gia tức giận quăng lửa vào gã. Lửa của dị năng giả không giống với lửa bình thường, chẳng những gây đau đớn ngoài da thịt mà còn đốt cháy cả nội tạng bên trong.

Lúc đoàn quân nhân nghe tiếng la như heo bị cắt tiết của tên kia rồi chạy vào phòng học thì thấy người đàn ông vạm vỡ lăn lộn dưới đất, cả người bị thiêu như ngọn đuốc sống. Gã muốn đứng lên dập lửa lại bị một cô gái nhỏ gấp đôi mình đạp dưới chân như miếng giẻ rách.

Miệng gã phun ra mấy câu chửi cực kì thô tục.

"Con đĩ này, mày đợi đó, tao sẽ hiếp chết mày."

Phó Tri Bắc cầm súng đi vào, nghe mấy câu đó thì sầm mặt, tròng mắt anh cố định trên người Trình Gia.

Cô vào giờ khác này hẳn cô gái nhỏ nghịch ngợm đã trêu ghẹo anh trước đó.

Khuôn mặt ngọt ngào như được phủ lên một lớp sương lạnh lẽo. Cô không thiêu gã thành tro ngay lập tức mà dùng độ lửa vừa đủ, kéo dài sự đau đớn của gã.

Minh Quang nuốt nước bọt: "Em ơi, bình tĩnh, đừng giết người."

Trình Gia không phản ứng, vẫn tiếp tục nhìn gã. Phạm Duy là bạn của cô, trước mặt người cô yêu thương mà dám động tay động chân, con mẹ nó, cái tên này muốn chết tới điên rồi. Cái lũ zombie còn giống người hơn cái tên này đấy.

Phó Tri Bắc không hiểu sao cảm thấy thấy cô như vậy anh lại hơi buồn bực. Cô gái nhỏ không nên có dáng vẻ như thế, chưa kể đến việc giết người diễn ra trước mặt anh, nếu bỏ lơ thì không phù hợp với trách nhiệm của mình. Anh trầm giọng bảo:

"Dừng lại đi."

Phạm Duy được Bối Dao đỡ cũng vội vàng khuyên Trình Gia dừng lại. Như vậy là đủ rồi, cô ta không muốn Trình Gia vì mình mà giết người.

Tên đàn ông gào lên: "Con đĩ kia mày nghe không, dừng lại cho bố."

Đừng nói là Trình Gia, mỗi một người đứng trong phòng đều thấy mấy câu đó quá khó nghe.

Trình Gia cười lạnh: "Mày chỉ nên dùng miệng để ăn thôi, để bà đây giúp mày cắt lưỡi nhé."

Cô cong tay, đầu ngón tay vừa xuất hiện ngọn lửa thì bỗng dưng cả người tê dại. Một nguồn điện đánh thẳng vào cơ thể, tuy không đau nhưng làm cô mất sức, đầu gối gập xuống.

Lúc Trình Gia tưởng mình sắp xã giao làm quen với sàn nhà thì bất ngờ ngã vào một lồng ngực rắn chắc.

Cô chửi thề trong lòng, mẹ nó, sao như bị giật điện thế này, toàn thân Trình Gia bủn rủn dán sát vào người đàn ông mặc bộ đồ rằn ri.


Phó Tri Bắc không nhìn cô, anh ra lệnh đám quân nhân dập lửa cho tên kia, song cánh tay mạnh mẽ vẫn ôm Trình Gia cẩn thận, sợ cô ngã xuống đất.

Trình Gia đang dựa vào lồng ngực anh, theo tầm mắt nhìn xuống cánh tay của anh.

Cô ngẩn người, ngón tay thon dài đó vẫn xẹt lên vài tia điện.

Trình Gia động não, đậu mé, là cái người này dùng dị năng đánh mình đúng không?!

Nếu không ai đó giải thích cho cô biết cái cảm giác bị giật điện này đi, rồi trùng hợp anh lại chạy tới đỡ cô. Đâu ra mà khớp vậy?!

Chỉ cho anh cách nạp năng lượng, anh nạp xong rồi quay sang đánh tôi?!

Làm vậy cũng được luôn?!

Phó Tri Bắc đỡ cô ngồi xuống đất, thấy cô im lặng thì tự trách có phải bản thân ra tay nặng quá không, nhưng rõ ràng là lúc nãy anh đã dùng mức điện thấp nhất để tránh cho cô bị thương rồi mà:

"Cô bé?"

Trình Gia ngước lên nghiến răng ken két, cái tên mặt người dạ thú đáng chết này. Đôi mắt xinh đẹp như muốn phun ra lửa, đâu còn dáng vẻ diêm vương đoạt mạng hồi nãy: "Anh giỏi lắm, dám phóng điện bà đây. Con mẹ nó tôi giúp anh dùng dị năng, anh quay sang cắn ngược tôi. Tuổi chó à?!"

Phó Tri Bắc: "......"

Mọi người nghe thấy Thượng uý nhà mình bị chửi không ngóc đầu lên nổi: "....."

Trình Gia tưởng Phó Tri Bắc chột dạ nên không trả lời, lửa giận càng cao hơn. Cô dùng sức vùng vẫy, Phó Tri Bắc lần đầu tiên bị chửi đến ngu người cũng quên mất giữ cô lại, Trình Gia cứ thế cực kì tự làm tự chịu ngã cái cốp xuống đất.

Phó Tri Bắc: "....."

Trình Gia: "....."

Phó Tri Bắc định đỡ cô dậy thì bị cô nàng quát vào mặt: "Anh thử động vào tôi xem!!!"

Ý là, động vào bà, cắn chết anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận