Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Cuộc sống những năm cấp hai thật khó có thể hình dung.
Triều Tuần đứng ngoài cổng trường, cuối cùng cậu quay đầu liếc mắt nhìn nơi mình đã theo học ba năm trời, chẳng hề lưu luyến mà xoay người rời đi.
Chẳng ai sẽ hoài niệm nơi khiến mình đau khổ, mà nơi này chính là vết thương lòng của Triều Tuần.
Ba năm cấp hai, cậu là trò đùa của cả lớp, con trai cười cậu Lan Hoa Chỉ*, tính tình nhu nhược, hay khóc nhè, con gái cười cậu ngu si tứ chi phát triển, lại còn không cạo ria mép.
*Lan Hoa Chỉ: để ngón tay hình hoa lan, ngụ ý chỉ Triều Tuần điệu đà, ẻo lả.
Cậu được cả lớp công nhận là "thằng ẻo lả"
Cậu chẳng có bất kì một người bạn nào cả, cho đến lớp 9, Bách Thích Khả đã cùng cậu vượt qua hết một năm đó.
Bách Thích Khả*_____ viên thuốc nhỏ khiến cậu vui vẻ, hạnh phúc.
*Bách Thích Khả: Cho bạn nào chưa nhớ thì đây là một loại thuốc được sử dụng để điều trị bệnh trầm cảm.
Lúc vừa mới bắt đầu đi khám, bác sĩ ôn hòa nói cậu cần phải có một người bạn, cậu cũng cảm thấy như vậy, sau đó cậu bắt đầu tìm bạn, lúc bắt đầu cậu chẳng biết phải làm sao, bởi vì tất cả mọi người đều lạnh nhạt với mình.
Cuối cùng cậu nhịn đau mà thu hết áp phích của Sakura tặng cho bạn cùng bàn của mình.
Cậu bạn đó tên là Tống Thành Nhân.
Cậu bạn đó cười cười nhận quà, vừa quay đầu đã đem những tấm áp phích màu hồng nhạt đó tặng cho bạn nữ cậu ta thích là hoa khôi của lớp tên Tiểu Ngọc.
Đáng tiếc Tiểu Ngọc lại không thích Tống Thành Nhân, và khi đó nam thần trong lòng từ lâu cô đã đổi thành Vương Tiểu Minh của Nguyệt Vịnh Cơ Đẩu, vì thế mà mấy tấm áp phích này lại được truyền đến tay bạn thân cô là Vãn Tình.
Không bao lâu sau Triều Tuần nhìn thấy tấm áp phích của mình ở trong phòng của em họ Vãn Tình, liều lượng Bách Thích Khả của cậu, tăng từ 10mg mỗi ngày thành 20mg.
Không biết giải hàm số, không biết làm thí nghiệm vật lý, cũng mãi mãi chẳng thể đọc hiểu được sách giải bài tập.
Cũng chẳng phải người có bàn tay điêu luyện kĩ năng chơi bóng rổ khiến nam sinh khác nể phục, nữ sinh quý mến, lại không có một cái miệng biết ăn nói khiến người người khác thích thú.
Cậu vĩnh viễn sẽ là đứa con trai đứng cuối hàng trong tiết thể dục, có người gọi cậu là đồ ngu, cũng có người gọi cậu là khúc gỗ, nhưng tên gọi xuất hiện nhiều nhất giữa tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt kì thị của đám con trai con gái đó.
Cậu đọc hiểu được ba chữ.
"Thằng ẻo lả"
Bởi vì tối hôm trước khóc lóc, nên sau khi được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, tối hôm đó bác sĩ đã mở cho cậu "viên thuốc nhỏ vui vẻ hạnh phúc".
"Tại sao cháu và người khác không giống nhau?", cậu đã hỏi bác sĩ như vậy.
Bác sĩ cũng không cho cậu một đáp án chính xác, chỉ ba phải nói: "Đợi đến khi cháu bắt đầu hưởng thụ sự khác biệt của bản thân, cháu sẽ cảm thấy chẳng có gì gọi là không giống nhau cả"
Từ đầu đến cuối Triều Tuần vẫn không hiểu câu nói này.
Cậu không giỏi việc thấu hiểu, nhưng cậu thấu hiểu sự cười nhạo của phần đông mọi người đối với mình, dù chuyện đó đối với cậu là quá sức.
Ba năm cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc chụp ảnh tốt nghiệp xong, bạn học và giáo viên tạm biệt nhau, kí đầy lên áo đồng phục trắng phau, lưu bút cũng lần lượt từng người từng người viết lên.
Vừa vui vẻ mà lại vừa bi thương.
Triều Tuần cũng thoáng cảm nhận được một chút, nhưng vui vẻ thì ít, mà bi thương lại rất nhiều.
Bài giảng cuối cùng của giáo viên chủ nhiệm, dường như không cách nào cất thành tiếng, khóe mắt nữ sinh đỏ hoe, nam sinh cũng im lặng chẳng hề phá phách.
Cậu lặng lẽ rút từ trong gầm bàn cuốn lưu bút mua ở văn phòng phẩm, mở ra, chẳng có gì cả.
Chỉ có một trang duy nhất có chữ, do chính cậu viết.
Chọn một tờ giấy màu hồng nhạt mình thích, dùng nét chữ chẳng mấy đẹp của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo viết.
Họ tên: Triều Tuần
Giới tính: Nam
Sinh nhật: 13/3/1997
Cung hoàng đạo: Song Ngư
Sở thích: Nghe nhạc, chạy bộ, xem hoạt hình
Màu sắc: Hồng nhạt
Thần tượng: Mạn Mạn
Bạn bè: Triều Tuần
Câu cửa miệng: Kiên trì thêm chút nữa!
Hãy kiên trì thêm chút nữa nhé.
Cậu đã nghĩ như vậy.
Từng vô số lần đứng ở hành lang muốn kéo cửa nhảy từ tầng bốn xuống, nghĩ đến lúc đó máu chảy đầy đất, có phải sẽ có người, không cần quá nhiều đâu, chỉ vài người thôi cũng được, nhớ đến tên của cậu.
Triều Tuần.
Triều của triều dương, có ngọc tên Tuần.*
*Triều dương: hướng về phía mặt trời
Tuần: là tên một loại ngọc đẹp
Cũng từng nằm ngẩn người trên giường vô số lần, nghĩ rằng có phải cả đời sẽ cứ trôi qua như vậy không, trở thành một kẻ vô danh, làm một cái bóng không ai ngó nhìn.
Vô số lần cậu nhìn đám con trai nhảy cẫng lên hoan hô, hào hứng, cũng muốn trở một người trong đó, có được một người trong đó.
Có được một người trong đó___
Chàng trai của cậu.
Người đã khiến cậu nhìn thấy ánh sáng, khiến cậu chẳng thể rời mắt.
Nhưng thời khắc cuối cùng trước khi tốt nghiệp, cậu cũng chẳng thể có một chút dũng khí nào để giữ cậu ấy lại, hỏi tên của cậu ấy.
Chỉ biết rằng, cậu ấy là nam sinh lớp số sáu.
_______________________________
Thanh: Chúc mừng đạt 60 người fl.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...