Triều Tư

Rất nhanh đã tới đêm Giáng sinh. Khương Ninh vừa đi phỏng vấn từ bên ngoài về, liền nhìn thấy một ly trà sữa để trên bàn.

Đặn Văn Tinh ngồi trên ghế quay người lại, cầm trà sữa trong tay, mỉm cười với cô: "Ninh Ninh, cảm ơn cô về ly trà sữa."

Khương Ninh có chút không hiểu: "Tôi không mua trà sữa mà?"

"Là sao?" Đặng Văn Tinh cười nói, "Người con trai vừa rồi mang đồ ăn đến có nhắc tới tên cô."

"Quả đúng là tên của cô." Khâu Vũ cầm lấy ly trà sữa nhìn, ngẩng đầu cười với Khương Ninh: "Chẳng lẽ là có người phải lòng cô, nên mới tặng nó dưới tên cô à?"

Nhắc tới chuyện này, Khương Ninh như nhớ ra, cô vội lấy điện thoại, mở hộp thoại giữa cô với Tống Nguyên Dã, do dự một lúc, cô gửi tin nhắn cho anh: [Là anh mua trà sữa cho em à?]

Nhắn xong, Khương Ninh lặng nhìn tin nhắn, trong lòng có chút mong chờ.

Tống Nguyên Dã rất nhanh đã đáp lại cô: [Ừ]

Thấy anh trả lời lại, Khương inh chớp mắt, trong nháy mắt như có chút không thực: "Anh về rồi?]

Tống Nguyên Dã: [Ừ.]

Khương Ninh nhìn hai dòng tin nhắn "ừ" được gửi đến, tâm trạng đang vui chuyển sang chút mất mát.

Tại sao cô lại thấy anh có hơi lạnh lùng?

Đúng lúc cô chuẩn bị mở tài liệu viết bài thì điện thoại một bên cô lại reo lên.

Khương Ninh nhìn qua, thấy tên người gọi là SYY. Tim cô đập thình thịch, cầm điện thoại bước ra hành lang nghe.

"Hôm nay tan làm anh tới đón em. Chúng ta đi ăn cơm nhé." Giọng nói trầm ấm của Tống Nguyên Dã phát ra từ ống nghe.

Khương Ninh chống tay lên tay vịn lan can cầu thang, nhìn xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ tối nay em phải tăng ca."

"Đến mấy giờ?"

"Vẫn chưa biết. Nay em phải hoàn thành xong bài bản thảo." Khương Ninh dừng một lúc, "Tối nay anh không cần đợi em đâu, em đến tòa soạn ăn chút gì đó là được."

Có tiếng cười vang lên ở cửa cầu thang. Có người đang đi tới. Nghe thấy tiếng động, không chờ Tống Nguyên Dã nói thêm điều gì, cô nói khẽ với anh một câu "Có người đến rồi, em cúp máy đã." rồi liền cúp điện thoại.

Đúng lúc cô cúp điện thoại, cửa cầu thang bị đẩy ra. Khương Ninh quay lại nhìn, thấy mấy đồng nghiệp ở phòng ban khác, không quá quen.

Chào hỏi xong, vài người bước xuống lầu. Nhìn bọn họ đi xa rồi, Khương Ninh lại mở điện thoại lên. Tống Nguyên Dã cũng không gửi tin nhắn gì cho cô nữa. Cô nhìn chằm chằm vào chữ "ừ" cuối cùng mà Tống Nguyên Dã gửi cho cô, nỗi thất vọng trong lòng lại càng tăng thêm rõ ràng.

Bởi vì trong lòng có chuyện, hiệu suất viết bài của Khương Ninh chậm hơn rất nhiều. Mãi tới gần chín giờ, cô mới viết xong bài.


Sau khi lưu tài liệu và tắt máy, tạm biệt các đồng nghiệp khác cũng đang tăng ca, Khương Ninh xách túi đi xuống lầu.

Cô vừa rời khỏi tòa soạn, một cơn gió lạnh ập tới. Khương Ninh vùi mình trong chiếc áo khoác bông, nhẩm tính xem để đi bộ tới nhà ga phải mất bao lâu, nhanh chóng bước đi.

Vừa ra khỏi cửa tòa soạn, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cạnh ô tô, dưới ánh đèn đường cách đó không xa.

Khương Ninh sửng sốt một lúc, nhất thời cô có cảm giác như mình đang bị ảo giác.

Cô nhìn Tống Nguyên Dã từng bước một đi về phía mình, cho đến khi giọng cười của anh vang lên trên đầu cô, cô mới tin đây là sự thật: "Nay em về muộn vậy à?"

Khương Ninh lấy lại tinh thần, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừm."

"Ăn gì chưa?" Tống Nguyên Dã cúi đầu nhìn cô gái trước mặt.

"Ăn một tí."

"Còn đói không?"

Khương Ninh lắc đầu: "Không đói."

"Vậy thì đi ăn gì đó với anh đi." Nơi hai người đứng ở đoạn đầu gió, một trận gió lạnh thổi qua, Tống Nguyên Dã nắm tay Khương Ninh: "Lên xe trước đi."

Mở cửa xe cho Khương Ninh, nhìn cô bước vào, Tống Nguyên Dã mới đi tới vị trí ghế lái. Sau khi lên xe, anh khởi động xe, bật điều hòa, không khí ấm áp từ cửa gió thỏi ra, nhiệt độ trong xe tăng lên rất nhiều.

Khương NInh nhìn Tống Nguyên Dã bên cạnh, nghĩ tới chuyện anh rủ cô đi ăn cùng, liền hỏi: "Anh chưa ăn à?"

"Chưa." Tống Nguyên Dã liếc nhìn cô.

"Đã muộn vậy rồi, sao anh còn chưa ăn?" Khương Ninh nhịn không được mà hỏi.

"Anh muốn đợi bạn gái cùng đi ăn." Tống Nguyên Dã dừng lại, nhướng mày nhìn cô cười nói: "Nhưng không ngờ bạn gái anh lại ăn trước rồi."

Nghe được từ "bạn gái" trong lời nói của Tống Nguyên Dã, vành tai Khương Ninh đỏ bừng lên, không tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, nhẹ giọng noi: "Chiều nay không phải em đã nói với anh rồi sao, anh không cần đợi em."

"Hửm, em có nói à? Anh không nghe thấy." Tống Nguyên Dã đặt đầu ngón tay lên vô lăng, thờ ơ gõ gõ, thản nhiên nói: "Lúc đó hình như có bên em có người đang nói chuyện, anh không nghe được em nói gì."

Khương Ninh có chút nghi hoặc. Lúc đó đồng nghiệp của cô còn chưa bước vào hành lang, giọng nói của bọn họ cũng không thể lớn như vậy được.

""Khương Ninh." Tống Nguyên Dã đột nhiên gọi cô.

Khương Ninh "Hả" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao vậy?"

"Sao anh cảm thấy..." Tống Nguyên Dã dừng một chút, sau đó nghiêng người, rút ngắn khoảng cách với cô, nhìn cô rồi cười: "Em đang nghi ngờ anh à?"


Khoảng cách giữa hai người rất gần. Nhìn thấy nét mặt rõ ràng của anh, Khương Ninh khẽ run, cảm thấy chột dạ mà quay mặt đi: "Không có."

"Thật không?" Tống Nguyên Dã cười, có chút oan ức mà nói: "Anh nhịn đói mấy tiếng đồng hồ chờ em, vậy mà em lại nghi ngờ anh."

Tống Nguyên Dã nói đến đây thì dừng lại, không khí đột nhiên im lặng. Khương Ninh nhịn không được mà quay đầu lại nhìn anh, đúng lúc rơi vào đôi mắt đang cười của Tống Nguyên Dã.

Cô nhìn khóe miệng anh khẽ cong lên, chậm rãi nói: "Nếu tối nay anh không ngủ được, em phải chịu trách nhiệm với anh."

Vành tai Khương Ninh đỏ bừng. Trong không gian chật hẹp này, tim cô lại không tự chủ được mà đập loạn. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Không phải thế."

Nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, Tống Nguyên Dã không kìm được mà vuốt tóc cô, ngừng trêu chọc cô: "Được rồi, đi ăn với anh trước đã."

Vì đã muộn, Tống Nguyên Dã tìm được một nhà hàng cách gần khu chung cư.

Anh gọi món ăn, Khương Ninh cũng gọi theo.

Dùng bữa xong rồi thanh toán trước quầy lễ tân, nhân viên thu ngân lấy ra hai quả táo từ tủ dưới bàn, đưa cho hai người, mỉm cười nói: "Chúc hai bạn đêm Giáng sinh vui vẻ. Xin cảm ơn vì hai bạn đã tới."

Khương Ninh lúc này mới nhớ ra hôm nay là đêm Giang sinh. Cô cầm lấy quả táo, nói cảm ơn.

Trên đường về nhà, Khương Ninh nhìn hai quả táo được gói rất tinh xảo trên tay. Cô nhớ lại đêm Giáng sinh năm cuối cấp Trung học, cô mua táo và muốn tặng cho Tống Nguyên Dã, nhưng cuối cùng cô không có đủ dũng khí, quả táo đấy cuối cùng cũng héo, không được gửi đi.

Cô vẫn còn nhớ rõ, hình như ngày đó Tống Nguyên Dã chỉ nhận táo của Dương Thần Hi.

Lúc đó cô còn tưởng rằng Tống Nguyên Dã thích Dương Thần Hi, nhưng sau này nghe Dương Thần Hi nói thì không phải vậy. Nhưng nếu lúc đó anh không thích Dương Thần Hi, tại sao còn nhận táo của Dương Thần Hi?

Nghĩ vậy, Khương Ninh lại liếc nhìn Tống Nguyên Dã.

Cảm giác được ánh mắt Khương Ninh nhìn chằm chằm vào mình, Tống Nguyên Dã hỏi: "Sao vậy?"

Lời nói chuẩn bị ra đến miệng, Khương Ninh cuối cùng lại không hỏi. Cô thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì đâu."

Nhìn thoáng qua bộ dạng như đang băn khoăn của Khương Ninh, Tống Nguyên Dã lảng sang chuyện khác, "ANh đưa em lên nhà."

Khương Ninh không từ chối, gật đầu nói: "Được."

Hai người cùng đi lên tầng. Vào phòng đặt táo lên bàn, Khương Ninh đi rót cho Tống Nguyên Dã một ly nước.

Vừa đặt cốc nước lên bàn, cô đã bị Tống Nguyên Dã đang ngồi trên ghế sô pha kéo vào lòng.

"Khương Ninh." Tống Nguyên Dã gọi cô. Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, không nhịn nổi: "Để anh ôm em một lúc."


Khương Ninh nhẹ nhàng "Ừm", cô ôm lại anh, tựa mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Lúc này trái tim hai người như quện vào nhau, đập dồn dập.

Không biết ôm cô bao lâu, Khương NInh nghe thấy Tống Nguyên Dã thì thầm vào tai cô: "Ninh Ninh, nhắm mắt lại."

Anh gọi cô một cách mơ hồ đến nỗi trái tim Khương Ninh đột nhiên run lên, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cô cảm giác được Tống Nguyên Dã buông mình ra, mấy giây sau, trên cổ cô có cảm giác hơi lạnh, nghe thấy Tống Nguyên Dã nói với cô: "Được rồi."

Khương Ninh mở mắt, sờ vào cổ, chạm vào chiếc vòng cổ. Cô nhìn Tống Nguyên Dã nhướng mày, vuốt tóc cô cười: “Quà đêm Giáng sinh, sau này Khương Ninh nhất định phải bình an vô sự.”

Khương Ninh đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền, vô cùng cảm động. Không ngờ Tống Nguyên Dã lại chuẩn bị quà cho cô. Khương Ninh không hề để lộ tâm tư của mình vào đêm Giáng sinh, nhưng cô không ngờ rằng tám năm sau, cô lại nhận được một món quà từ Tống Nguyên Dã vào đúng ngày này.

Cô cảm thấy mình vô cùng may mắn, nỗi buồn năm xưa đã tan thành mây khói, bây giờ trong lòng chỉ còn lại bao nhiêu ngọt ngào.

“Tống Nguyên Dã.” Nhìn khuôn mặt sắc nét của anh dưới ánh đèn, Khương Ninh không kìm được mà gọi anh.

“Sao vậy?” Tống Nguyên Dã cúi xuống nhìn cô, trong mắt mang theo sự dịu dàng không thể cưỡng lại.

“Em rất thích anh.” Khương Ninh chủ động ôm lấy Tống Nguyên Dã.

Cô gái trong lòng anh mềm mại, đôi mắt Tống Nguyên Dã trầm lại, anh cũng cúi đầu hôn lên trán cô, "Anh cũng thích em."

“Chúng ta công khai đi.” Khương Ninh ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô chưa bao giờ kiên định như bây giờ.

“Em chắc chắn chứ?” Tống Nguyên Dã ánh mắt gấp gáp nhìn cô.

Khương Ninh khẽ gật đầu: “Em muốn công khai cùng anh.”

Cô vừa dứt lời, Tống Nguyên Dã đột nhiên cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn rơi xuống môi cô, lúc đầu anh còn kiềm chế, nhè nhẹ cọ sát vào môi cô, sau đó anh dường như không thể kiềm chế được nữa, nhẹ nhàng mút lấy môi dưới của cô, nhưng không tiến sâu vào bên trong.

Từ lúc đôi môi ấm áp mềm mại bao phủ lấy cô, nhịp tim Khương Ninh như muốn nổ tung, cô chớp chớp đôi mắt, vô tình nhắm mắt lại dưới nụ hôn dịu dàng của chàng trai.

Các giác quan được khuếch đại vô hạn, không khí xung quanh trở nên nóng và khô. Giang Ninh vô thức nắm chặt quần áo của Tống Nguyên Dã, lòng bàn tay căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Hôn nhau hồi lâu, Tống Nguyên Dã mới chịu buông Khương Ninh ra.

Anh đặt tay lên vai Khương Ninh, vuốt ve khóe môi cô, bật cười: “Sao Ninh Ninh lại có thể ngọt ngào như vậy?”

Lời nói của anh vừa thẳng thắn lại vừa mơ hồ, mặt Giang Ninh đỏ bừng, cô vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm: “Em đi rửa mặt.”

Khi cô quay lại, tóc mái trên trán của Giang Ninh đã dính đầy nước, cô lại ngồi xuống, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn với Tống Nguyên Dã.

Nhận ra điểm này, Tống Nguyên Dã không khỏi cong môi lên.

“Vừa rồi trên xe muốn hỏi cái gì?” Tống Nguyên Dã ngồi ở bên cạnh Khương Ninh, ôm cô vào lòng.

Cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay anh, Giang Ninh có chút do dự: "Lúc anh học năm cuối trung học, tại sao anh chỉ nhận táo của Dương Thần Hi vào đêm Giáng sinh?"


Tống Nguyên Dã không ngờ đây chính là điều cô muốn hỏi, anh nhớ lại chuyện ngày hôm đó, tuy rằng không ấn tượng lắm, nhưng anh nhớ ra quả táo không phải là Dương Thần Hi đưa cho anh, "Anh không nhận táo của em ấy."

"Quả táo mà em nhắc đến là Lâm Húc Xuyên đưa cho anh."

Hóa ra là Lâm Húc Xuyên đã đưa cho anh.

Khương Ninh trong lòng có chút vui mừng.

Nói đến đây, Tống Nguyên Dã cúi đầu nhìn nàng, cười nói: "Sao em lại nhớ rõ như vậy?"

“Bởi vì em cũng muốn tặng táo cho anh.” Khương Ninh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Nhưng em còn tưởng rằng anh sẽ chỉ nhận của Dương Thần Hi.”

Nhắc lại ký ức đó, Tống Nguyên Dã xót xa sờ lên tóc Khương Ninh, cúi xuống nói nhỏ vào tai Khương Ninh: “Từ giờ trở đi, anh chỉ nhận táo của Ninh Ninh nhà chúng ta.”

Khương Ninh lại đỏ mặt, Tống Nguyên Dã nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Anh lấy điện thoại ra, đưa mắt nhìn Khương Ninh, hỏi ý kiến ​​cô: “Anh có thể đăng lên vòng bạn bè không?"

"Vòng bạn bè?" Giang Ninh có chút bối rối.

“Là để công khai.” Tống Nguyên Dã cười nói, “Không phải em nói muốn công khai sao?”

“À, được thôi.” Vì mọi chuyện đã được công khai nên Khương Ninh cũng không phản đối.

Sau khi nhận được sự đồng ý, Tống Nguyên Dã cúi đầu dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, nhanh chóng đăng một tin nhắn lên Khoảnh khắc.

"Được rồi."

Giang Ninh ở một bên lo lắng chờ đợi, ảnh đại diện của Tống Nguyên Dã hiện lên...

Tống Nguyên Dã: [ chanh rất ngọt]

Giang Ninh run rẩy lông mi, lại lật trang, rất nhanh sau đó có mấy người bạn chung của anh bình luận.

Lâm Húc Xuyên: [SB, chanh sao có thể ngọt được?]

Lục Phóng: [Đại ca! Anh bị sao thế?]

Tỉnh Tây Đinh: [……]

Tống Nguyên Dã khẽ cong môi, cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn khác vào Khoảnh Khắc...

[Quả chanh mà tôi đang nói tới chính là cô ấy.]

[/hình chụp]

Giang Ninh nín thở khi nhìn thấy bức ảnh.

Bức ảnh đó rõ ràng được chụp khi đang ăn tối trong biệt thự. Khi đó, Khâu Vũ đã chụp một chiếc Polaroid và mọi người cùng nhau chụp ảnh nhóm.

Nhưng bức ảnh trong vòng bạn bè, Tống Nguyên Dã đã cắt chỉ cắt lấy hình của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui