Học sinh cuối cấp nghỉ đông cũng rất muộn, ngày đầu năm mới chỉ còn lại học sinh năm cuối đi học.
Buổi sáng, vừa rời khỏi giường, Khương Ninh đã cảm thấy hôm nay là một ngày rất lạnh.
Ăn cơm xong đi học, thấy bầu trời âm u.
Tới cổng trường, đúng lúc cô lại gặp Chu Vãn Dạng, hai người cùng nhau đi vào lớp.
Đi qua đầu ngọn gió, cơn gió lạnh thổi qua, Chu Vãn Dạng rụt cổ lại oán giận: “Hôm nay lạnh chết tớ rồi, sáng sớm cũng không muốn rời khỏi giường.
Học sinh lớp 12 khổ quá đi, thật muốn được nghỉ ngơi càng sớm càng tốt!”
Khương Ninh bật cười, an ủi cô: “Cũng nhanh thôi, chỉ còn bốn ngày nữa, cố gắng lên.”
Chu Vãn Dạng lại thở dài.
Gió lạnh tứ phía thổi tới, Chu Vãn Dạng lạnh tới múc run lên, kéo Khương Ninh nhanh bước vào phòng học.
Đi lên cầu thang, Khương Ninh nhìn thấy Dương Thần Hi đang ghé qua cửa sổ nhìn vào bên trong.
Chu Vãn Dạng lại nổi hứng tám chuyện, cô chạm nhẹ vào tay Khương Ninh, nói nhỏ: “Dương Thần Hi này đúng là lợi hại, được nghỉ mà cũng có thể dậy sớm như vậy để đến trường tìm Tống Nguyên Dã.”
Nhìn thấy cô ta, tâm trạng Khương Ninh có chút phức tạp.
Dương Thần Hi nhìn qua cửa sổ thấy có người mà mình muốn gặp, quay đầu lại thì thấy Khương Ninh và Chu Vãn Dạng đang đi tới.
“Chị.” Dương Thần Hi vẫy tay chào, chạy tới trước mặt hai người chào hỏi.
Khương Ninh nhìn qua.
Cô mặc một chiếc áo khoác cotton màu hồng, búi tóc, quàng khăn trắng trên cổ, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn rất thanh tú, đáng yêu.
Cũng bởi vì trước đây Dương Thần Hi đã có mấy lần nhờ hai người đưa đồ cho Tống Nguyên Dã, nên xem như cô ta cũng có quen biết với hai người, có thể cùng nhau nói chuyện vài câu.
“Chị, lúc vào trường các chị có thấy Tống tiền bối không?” Dương Thần Hi hỏi.
Khương Ninh lắc đầu: “Không có.”
“À, vậy ạ.
Em nghe nói tiền bối tới trường rồi, không biết anh ấy đi đâu.” Dương Thần Hi vẻ mặt có chút thất vọng.
Chu Vãn Dạng nhiệt tình hỏi: “Có cần bọn chị giúp em tặng quà cho không?”
Dương Thần Hi xua tay, cười nói: “Không cần đâu.
Em chờ anh ấy.
Em muốn tự mình đưa món quà này cho ảnh.”
Chu Vãn Dạng gật gật đầu, kéo Khương Ninh đi vào lớp.
Trước khi vào lớp, Khương Ninh còn cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc túi trên tay cô gái, bên trong là chiếc hộp được gói rất đẹp.
Không biết bên trong có cái gì, Khương Ninh vừa nghĩ vừa cụp mắt xuống.
Nhưng rất nhanh cô đã biết.
Trở lại phòng học không lâu, Tạ Du Văn mượn bài làm của Khương Ninh để xem cô viết như thế nào.
Cũng bởi vì vướng bạn cùng bàn của Khương Ninh, Tạ Du Văn không có chỗ ngồi, Khương Ninh đi tới chỗ ngồi của cô, kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống xem bài làm.
Đọc một lúc, Khương Ninh bắt đầu theo suy nghĩ của mình mà giảng cho cô, làm rõ từng luận điểm một.
Đang giảng, Khương Ninh nghe thấy phía sau có động tĩnh, tiếp theo đó là giọng nói của một người con trai.
Là Tống Nguyên Dã, Lương Tụng Văn và Trầm Tích từ bên ngoài bước vào.
Tay cầm bút của Khương Ninh dừng lại một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, cô lại cố gắng kìm nén tâm tư hỗn độn của mình, tiếp tục giảng bài cho Tạ Du Văn.
Nhưng dù cố gắng thế nào, cô cũng không thể tập trung hoàn toàn.
Cô luôn chú ý tới giọng nói phát từ hai người con trai cách đó hai hàng ở phía cuối lớp.
Quay lại lớp, được Dương Thần Hi nhờ vả, Lương Tụng Văn nóng lòng giật hộp quà từ tay Tống Nguyên Dã và mở ra.
Tống Nguyên Dã còn chưa kịp ngăn lại, Lương Tụng Văn đã mở ra rồi.
Nhìn đống đồ bên trong, Lương Tụng Văn trêu chọc cậu: “Ồ, xem này, quà của em gái dương tặng cậu cũng thực tế đó chứ.”
Trầm Tích cũng quay đầu nhìn theo, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu đen.
Trầm Tích vỗ vỗ vai với Tống Nguyên Dã, cười nói: “Lần này em gái Dương thật có tâm nha.
Chiếc khăn này là em ấy tự đan phải không nhỉ? Nhìn qua giống như khăn quàng đôi vậy.”
“Cậu mau thử đi.” Lương Tụng Văn lấy khăn ra khỏi hộp, quàng vào cổ Tống Nguyên Dã.
Tống Nguyên dã nghiêng người, giật lấy chiếc khăn, nhét vào hộp ném cho Lương Tụng Văn, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Lần sau gặp thì trả lại cho tôi.”
“Cậu không thấy có ý nghĩa sao.
Tôi cảm thấy em gái Dương này rất tốt đó chứ.
Mang đồ ăn cho cậu, tặng khăn quàng cho cậu, tôi còn bị em ấy làm cho cảm động rồi đấy.
Cậu không có chút tình cảm nào với ngươờ ta hay sao?” Lương Tụng Văn khoác tay lên vai cậu cười hỏi.
“Nếu cậu bị cô ta làm cho rung động thì đi mà theo đuổi.” Tống Nguyên Dã nhướng mày, nhìn cậu ta.
“Không không, người ta chỉ chung tình với mỗi mình cậu, tôi theo đuổi em ấy làm gì.” Lương Tụng Văn liên tục xua tay.
“…”
Nghe mấy người con trai nói chuyện, Khương Ninh có chút lơ đãng, lời nói trong miệng cũng bắt đầu trở nên vô nghĩa.
Cô không thể bình tâm lại được, nhìn đôi mắt ngơ ngác của Tạ Du Văn, Khương Ninh thở dài: “Thật xin lỗi, tôi hiện tại khá rối, lát nữa nghĩ lại rồi tôi nói tiếp với cậu được không?”
Tạ Du Văn lắc đầu: “Không sao, không sao.
Cậu cứ nghĩ trước đi, nghĩ kĩ rồi giảng tôi nghe.”
Đã gần đến giờ vào lớp, bạn cùng bàn của Tạ Du Văn cũng đã đến.
Khương Ninh chép lại đề bài rồi quay về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống, Khương Ninh căn bản không bình tĩnh lại được.
Cô không thể không suy nghĩ về chiếc khăn quàng cổ mà Dương Thần Hi đã tặng cho Tống Nguyên Dã.
Đúng như lời Lương Tụng Văn nói, cô gái ấy cố gắng theo đuổi Tống Nguyên Dã đến vậy, lần này tặng cái này, lần sau tặng cái kia, tất cả đều xuất phát bằng cả sự chân thành và nồng nàn của mình, cậu không sớm thì muộn cũng sẽ bị cô nàng làm cho cảm động.
Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Ninh ngập tràn sự chua xót, cô không có cách nào khống chế được cảm xúc trong nội tâm.
Đúng rồi, nếu tình cảm thực sự có thể kiểm soát được, liệu cô có còn bị mắc kẹt trong mối tình thầm kín bất khả thi này hay không?
Khương Ninh miên man nhìn đống sách vở trên bàn, để cho cảm xúc chua chát trào ra từ trong lòng.
Giờ giải lao, Khương Ninh viết lại các ý chính trong bài đưa cho Tạ Du Văn, đồng thời giải thích cho cô hiểu từ đầu đến cuối.
Giảng xong rồi, Tạ Du Văn cảm ơn cô.
Vừa đi về chỗ ngồi, Chu Vãn Dạng đã thích thú chạy ra ngoài hành lang, hét lên với Khương Ninh: “Bên ngoài có tuyết rơi kìa!”
Nghe được lời của cô, bao nhiêu người trong lớp đều chạy ra ngoài hành lang nhìn.
Chu Vãn Dạng cũng kéo Khương Ninh ra ngoài.
Đứng trên hành lang nhìn ra ngoài, những bông tuyết trắng bị gió thổi bay trên không trung, rơi xuống mặt đất và các cành cây.
Cách đó không xa, mái nhà nào đó đã được phủ tuyết trắng.
Nhìn cảnh tượng này, không ít người không nhịn được mà phải thốt lên: “Đẹp quá!”
Khương Ninh đứng giữa một nhóm đang thích thú, ồn ào, muốn quay vào lớp lấy cốc nước cho ấm tay, vừa quay người lại đã thấy Tống Nguyên Dã đang đi lên cầu thang.
Một ngày âm u, ánh sáng mờ mịt, bên cạnh có những bông tuyết bay lơ lửng, đối diện là một chàng trai trẻ đang tươi cười.
Cái lạnh lẽo cùng ấm áp cùng va chạm, Khương Ninh cảm thấy không khí xung quanh như chuyển động chậm hơn, những âm thanh ồn ào bên tai cô đều tự động loại bỏ ra, trong mắt cô chỉ còn bóng dáng người thiếu niên.
Cậu bước đi nhàn nhã về phía lớp học, mói thứ như trở thành phông nền cho cậu, giống như những khung hình trong các bộ phim.
Cảnh tượng này thực sự rất đẹp.
*
Tuyết đang rơi, Chu Vãn Dạng thích thú, thậm chí còn không ăn trưa, dẫn Khương Ninh và Điền Hàm Ngọc ra sân chơi tuyết.
Tuyết rơi dày vào đúng 12 giờ trưa, mặt đất phủ một lớp dày.
Trên sân đã có rất nhiều người, đều đang chơi đùa dưới tuyết.
Khương Ninh và Chu Vãn Dạng, Điền Hàm Ngọc cùng nhau đắp một người tuyết nhỏ.
Một quả cầu tuyết đột nhiên đánh trúng ba người, đặc biệt là rất mạnh trên người Chu Vãn Dạng.
Chu Vãn Dạng ngơ người, ngẩng đầu lên nhìn Từ Tuần cùng đám con trai trong lớp đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn ba người.
Tính cách thô bạo của cô lại trỗi dậy, cô cầm lấy quả cầu tuyết vừa nhào, còn chưa ráp lại với nhau mà ném qua: “Từ Tuấn, cậu sắp chết rồi!”
“Tôi không cần chết đâu, tôi vẫn còn sống tốt lắm.” Từ Tuấn nhướng mày, cà lơ phất phơ nhìn cô.
Chu Vãn Dạng bắt đầu đuổi theo cậu ta, ném những quả cầu tuyết.
Càng về sau, khung cảnh càng trở nên hỗn loạn.
Có người còn ném cầu tuyết vào Khương Ninh và Điền Hàm Ngọc, hai người cũng không hiểu tại sao lại bị cuốn theo trận đấu cầu tuyết này.
Cuối cùng, không chỉ vài người trong lớp, mà cả những người trong lớp khác cũng tham gia.
Toàn bộ sân đều phủ đầy dấu chân chạy của mọi người.
Đang chơi đùa vui vẻ, Khương Ninh vô tình nhìn thấy Tống Nguyên Dã đang đi về phía sân chơi, cô ngừng chạy, ánh mắt vẫn nhìn trên người cậu.
Một số bạn nam có quan hệ tốt với cậu cũng nhìn thấy cậu, gọi cậu từ xa: “Tống Nguyên Dã, tới đây chơi ném tuyết đi.”
Nghe thấy tiếng gọi, Tống Nguyên Dã quay đầu nhìn sang.
Mặc dù biết cậu có thể sẽ không trông thấy mình, nhưng Khương Ninh vẫn giật mình sửa sang lại đầu tóc vì bị gió thổi làm rối tung khi chạy.
Cô không muốn cậu trông thấy khuôn mặt xấu xí của mình.
Tống Nguyên Dã vẫy vẫy tay với bọn họ, giọng điệu thản nhiên như thường ngày: “Các cậu chơi đi, tôi còn có việc, về lớp trước.”
Cậu bạn vừa vẫy tay với Tống Nguyên Dã làm động tác “ok” rồi tiếp tục “trận chiến” ném tuyết.
Khương Ninh lúc này không còn biết suy nghĩ gì nữa, tâm trí cô sớm đã bị Tống Nguyên Dã cuốn đi.
Chu Vãn Dạng thấy cô mất tập trung, tưởng cô mệt nên tới hỏi: “Cậu đói bụng rồi à? Muốn ăn gì trước không?”
Khương Ninh lấy lại tinh thần, vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Chu Vãn Dạng rủ thêm Điền Hàm Ngọc cùng đi.
Trước khi rời đi, cô còn lắc lắc nắm đấm với Từ Tuấn, nói: “Hôm nay tôi tha cho cậu!”
Từ Tuấn cợt nhả nói: “Vâng, tiểu thư quyền lực nhất!”
Chu Vãn Dạng hài lòng gật gật đầu, kéo Khương Ninh và Điền Hàm Ngọc cùng đi ra ngoài trường.
Đi ngang qua sân thể dục bên ngoài, nhóm người Khương Ninh nhìn thấy trên tuyết viết rất nhiều tâm thư.
Bảy trong số mười lời nhắn có nhắc đến tên của Tống Nguyên Dã.
Chu Vãn Dạng và Điền Hàm Ngọc không khỏi cảm thán về độ nổi tiếng của Tống Nguyên Dã.
Khương Ninh rũ mắt xuống, không phụ họa theo.
Nếu như không kịp ăn trưa, nhóm người Khương Ninh sẽ đi ra khỏi trường, đi thẳng tới siêu thị.
Chọn một vài miếng bánh mì cùng đống thứ linh tinh trong siêu thị, ba ngườid di đến quầy tính tiền để thanh toán.
Không ngờ rằng, trước quầy thu ngân lại bắt gặp Lâm Húc Xuyên đang chán nản ngồi xổm dưới đất.
Nhìn thấy ba người, Lâm Húc Xuyên mắt sáng ngời đứng dậy, kích động gọi: “Cứu tinh!”
“Cậu ngồi ở đây làm gì thế?” Khương Ninh đi tới, tò mò hỏi.
“… Đừng nói nữa, vừa rồi tôi cùng Tống Nguyên Dã ra ngoài mua đồ, cả hai đều quên mang theo tiền.” Lâm Húc Xuyên sờ sờ gáy, “Giờ Tống Nguyên Dã đang quay trở về phòng học lấy tiền, nhưng vẫn chưa quay lại.”
Hóa ra cậu ấy quay về lớp để lấy tiền.
Khương Ninh cười nói: “Vậy để tôi trả tiền cho cậu.
Lâm Húc Xuyên còn chưa kịp gật đầu, giọng nói của Tống Nguyên Dã đã vang lên bên cạnh: “Không cần đâu, tôi đến rồi.”
Khương Ninh theo tiếng động mà ngẩng đầu lên nhìn.
Trông thấy người thiếu niên đi bên cạnh mặc áo khoác bông màu đen, dưới ánh đèn trên đầu, lông mày càng trở nên thâm thúy.
Trong lòng cô lại không kìm được mà đập loạn xạ.
Tống Nguyên Dã đi tới thanh toán hóa đơn.
Nhìn thấy đám người Khương Ninh xách đồ gì đó trong tay, liền chỉ vào nó: “Để tôi thanh toán luôn cho các cậu.”
Khương Ninh vội vàng xua tay: “Không cần đâu.”
“Không sao.” Tống Nguyên Dã cầm lấy đồ trong tay cô rồi đặt lên quầy thu ngân.
Khương Ninh nhìn người thiếu niên đang đứng trước mặt thanh toán đồ, trong lòng dâng trào.
Thanh toán xong hóa đơn, Tống Nguyên Dã đưa lại đồ cho ba người, rồi cả nhóm cùng đi bộ tới trường.
Bên ngoài lại có tuyết rơi, Lâm Húc Xuyên lấy trong túi ra một lon coca, uống một ngụm, sảng khoái thở một cái.
Khương Ninh tò mò nhìn sang: “Trời tuyết uống cái này có lạnh không?”
Lâm Húc Xuyên nhướng mày: “Tuyệt lắm đấy, cậu muốn uống thử không?”
Khương Ninh gật đầu: “Có.”
Lâm Húc Xuyên định lấy trong túi ra mấy lon đưa cho nhóm người Khương ninh.
Tống Nguyên Dã nhìn thoáng qua, đột nhiên nói: “Đừng bắt chước cậu ta, mùa đông uống lạnh dễ tổn thương dạ dày, đặc biệt là con gái, tốt nhất nên cẩn thận.”
Lời nói của cậu lọt vào tai Khương Ninh, rõ ràng là chuyện bình thường mà bạn trong lớp nói ra, nhưng trong lòng Khương Ninh vẫn không khỏi dâng lên một niềm vui sướng.
“Được.”
Cuối cùng Khương Ninh từ chối lon coca mà Lâm Húc Xuyên đưa ra.
Lâm Húc Xuyên đi cùng Tống Nguyên Dã phía trước, nhóm người Khương Ninh, Chu Vãn Dạng theo sau.
Chu Vãn Dạng có chút thở dài: “Không ngờ Tống Nguyên Dã lại chu đáo như vậy.”
Điền Hàm Ngọc điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, bọn con trai khác làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.”
“…”
Hai người nói nhỏ với nhau, bàn luận về những điểm tốt của đám con trai.
Khương Ninh ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng cậu, nghĩ đến lời nói vừa rồi, cô khẽ cong môi.
Đi ngang qua sân thể dục, cô liếc nhìn sang, thấy không có nhiều người.
Một ý nghĩa không thể lý giải được xuất hiện trong đầu cô, ý nghĩ ấy ngày càng mạnh mẽ hơn.
Giờ ra chơi buổi chiều, học sinh trong lớp lại chạy ra chơi trong tuyết.
Khương Ninh lần này không tham gia mà đứng bên ngoài xem mọi người vui đùa ầm ĩ.
Khi tiết học mới chuẩn bị bắt đầu, bọn họ mới rời khỏi sân.
Sân thể dục nhiều người qua lại, nhưng không ai để ý rằng dưới chân Khương Ninh có hai dòng chữ:
JLS
Jiang Love Song.
Khương Ninh thích Tống Nguyên Dã..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...