Sau khi Vương Tiểu Thạch dùng ba mũi bắn vào ba đại cao thủ đang bảo vệ Thái Kinh, đến khi Thiết Thủ kịp thời hóa giải một kích của Diệp Vân Diệt, hắn không lao ra ngoài mà lại xông vào nội đường.
Vừa vào nội đường, hắn lập tức nhìn thấy Thái Tuyền đang vẫy tay với hắn.
Hắn chạy vào Tâm Chấn hiên, lại thấy Thái Tuyền đã điểm huyệt hai tên thủ vệ, phi thân lên giường, ra hiệu cho hắn tới.
Vương Tiểu Thạch không hề do dự.
Thái Tuyền mở bí đạo trên giường ra, sau đó nhảy xuống, cũng gọi hắn nhảy xuống theo.
Vương Tiểu Thạch cũng không chậm trễ.
Bí đạo rất hẹp, hai người nghe được âm thanh của nhau, da thịt dán sát vào nhau.
Vương Tiểu Thạch cũng không ngại ngùng.
Thái Tuyền không đi vào trong bí đạo, nàng chỉ dừng ở đó, nheo mắt nhìn một cách quyến rũ.
- Ta bảo ngươi xuống thì ngươi xuống?
- Đúng.
- Ta không đi thì ngươi cũng không đi?
- Đúng vậy.
- Ngươi tin tưởng ta sao?
- Đúng.
- Ngươi dựa vào gì mà tin ta?
- Ta tin tưởng Gia Cát sư thúc. Ngài bảo ta tin tưởng cô, ta sẽ tin tưởng cô. Huống hồ, vừa rồi cô hát rất hay, người xấu không thể nào hát hay như vậy được.
Thái Tuyền nghe được nửa đoạn sau của Vương Tiểu Thạch, rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng vẫn không nhịn được hỏi:
- Ta múa không được tốt sao?
- Cũng tốt, nhưng còn có người tốt hơn.
Vào lúc này hắn vẫn còn lòng dạ nói chuyện này:
- Ta có quen một cái cô gái, cô ấy nhảy tốt hơn cô.
Người mà hắn nói đương nhiên là Chu Tiểu Yêu.
Hắn đương nhiên không biết, trước đó không lâu Chu Tiểu Yêu sau một trận múa đã mất đi tính mạng.
Thái Tuyền nghe vậy, cảm thấy mất hứng, nhưng lập tức nhìn hán tử không biết nói lời giả tạo này với một con mắt khác. Nàng cũng là một cô gái tuyệt diệu, vào lúc này vẫn nhàn rỗi bàn luận ca múa, còn xa xăm nói một câu:
- Hi vọng có cơ hội gặp cô ấy một lần.
Nàng cho rằng đó là tình nhân của Vương Tiểu Thạch.
Sau đó nàng ra lệnh:
- Chúng ta đã lưu lại khí tức trong bí đạo, bây giờ có thể ra ngoài rồi.
Bởi vì bí đạo quá tối, kẻ địch quá mạnh, đến nỗi Vương Tiểu Thạch không chú ý, gò má ngọc luôn nở nụ cười của nàng lại thoáng hiện lên vẻ bất lực, bất lực, lại bất lực muốn khóc.
Vương Tiểu Thạch không hỏi tại sao, hắn cũng chạy ra khỏi bí đạo.
Hai người mai phục trên xà nhà, nằm rạp bò tới, trở lại phía trên phòng, không phát ra một tiếng động nào.
Vương Tiểu Thạch còn lấy ra một tờ giấy đã viết sẵn, búng tay khiến nó bay xuống dưới ghế thái sư vừa rồi Thái Kinh đã ngồi. Lúc này Thái Kinh đang cùng với một đám cao thủ tấn công vào Tâm Chấn hiên.
Vương Tiểu Thạch và Thái Tuyền vẫn mai phục trên xà nhà, không thừa dịp hỗn loạn này chạy đi.
Bọn họ thấp giọng gần như tiếng bụng nói khẽ mấy câu.
Thái Tuyền nói:
- Ngươi đi trước đi!
Vương Tiểu Thạch hỏi:
- Còn cô thì sao?
Thái Tuyền đáp:
- Ta xem thử còn cơ hội hay không.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ta cũng vậy.
- Chỉ cần hắn phái hết cao thủ bên cạnh đuổi theo chúng ta, ta sẽ có cơ hội ra tay.
- Ta thấy hắn sẽ không sơ xuất như vậy.
Thái Tuyền nghe được, liếc nhìn Vương Tiểu Thạch một cái.
Ánh mắt kia rất đẹp.
Trong lúc khẩn trương như vậy, ánh mắt vẫn lười nhác, giống như có vẻ khinh thường, chán nản đối với tình đời.
Càng đặc biệt hơn là cảm giác bất đắc dĩ.
Thái Kinh vốn đã sai cao thủ bên cạnh đuổi giết Vương Tiểu Thạch, nhưng chợt thay đổi chủ ý, lưu lại Thiên Hạ Đệ Thất và Hắc Quang Thượng Nhân.
Lần này Thái Tuyền không nói gì, chỉ dùng ánh mắt, dùng sóng mắt biểu đạt.
Mắt của nàng rất nhỏ, hẹp và dài, nhưng rất biết nói chuyện.
Nàng hình như đang nói: “Ngươi đúng rồi, hắn quả thật không sơ suất.”
Sau đó sóng mắt của nàng lại ra hiệu: “Nên đi thôi, nếu còn chần chừ thì sẽ không đi được nữa.”
Vương Tiểu Thạch hiểu được lời nói trong mắt, dường như cũng nghe được giọng nói trong lòng nàng.
Hành động của bọn họ phối hợp đến mức áo trời không vết vá.
Bọn họ trà trộn vào trong đội ngũ do Nhất Gia chỉ huy truy kích hai người bọn họ, cùng nhau đường hoàng bước ra bên ngoài.
Đương nhiên, chuyện đó cần phải trải qua dịch dung, còn phải điểm huyệt hai tên thân binh của tướng phủ.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới phát hiện, Thái Tuyền có thể nói “cao thủ dịch dung”.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, dưới tình huống cực kỳ bất tiện nhưng hiển nhiên có chuẩn bị trước, nàng vội vàng dịch dung cho cả hai người, lại không bị người khác phát hiện ra.
Diệp Vân Diệt không nhìn ra, đó là chuyện đương nhiên. Bởi vì Thần Du Gia Gia vốn không quen thuộc quân đội nhân mã, người nào phải, người nào không phải binh tốt trong tay tướng gia.
Nhưng Nhất Gia hình như cũng hoàn toàn không phát hiện.
Vị ngự tiền đới đao thị vệ này đại khái chỉ quen “đeo đao”, chứ không phải “đeo mắt”. Nên biết cao thủ tinh thông thuật dịch dung tuyệt đối có biện pháp thay hình đổi dạng, khiến người quen gặp gỡ cũng khó phân biệt. Nhưng dưới tình huống vội vàng cấp bách như vậy, muốn hóa trang thành một tên quân sĩ, tránh khỏi ánh mắt đông đảo cao thủ và thị vệ tại biệt thự Biệt Dã, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhất là Thái Tuyền là một cô gái nhỏ nhắn, muốn giả trang thành quân nhân hùng dũng oai vệ, càng không lừa gạt tai mắt người khác. Có điều, xem ra “thuật dịch dung” của Thái Tuyền thật sự inh, cộng thêm có một phần cấm quân do Nhất Gia thống lĩnh, được hắn dẫn vào trong biệt thự để bảo vệ Thái Kinh, hắn đã không phát hiện, mọi người cũng không thể chỉ ra điểm đáng ngờ. Huống hồ trong cung cấm, những người nắm giữ quyền hành như thái giám Lương Sư Thành, đại tướng quân Đồng Quán, hoạn quan Vương Phủ, trong đám thủ hạ cũng có không ít thị vệ và người hầu tướng mạo tuấn tú được tuyển chọn, mọi người cũng không cho là lạ.
Nếu Nhất Gia đã không phát hiện, mọi người càng không phát hiện được.
Cho dù Thái Kinh túc trí đa mưu, trù tính chuẩn xác, nhưng dù sao hắn cũng quan cao lộc hậu, sống trong sung sướng quen rồi, không phải xuất thân từ người trong giang hồ, không biết người giang hồ có lá gan bằng trời, huyết khí sôi sục. Đây không phải là chuyện mà loại gian thần nhát như thỏ đế, chỉ biết tham tiền mọt nước như hắn có thể suy đoán được.
Hoặc có lẽ, Nhất Gia là một người thông minh. Hắn có thể trở thành một trong ba đại tâm phúc, cao thủ trên tay kiểm giáo thái úy Lương Sư Thành vốn rất thông minh xảo trá, giỏi về thâu tóm quyền hành, đảo loạn triều chính, hô mưa gọi gió, dùng quyền mưu lợi, lại chỉ phái hắn đi theo bảo vệ hoàng đế, địa vị dĩ nhiên không tầm thường. Nếu hắn không phải cũng cực kỳ thông minh cơ trí, ngồi ở vị trí như vậy nhất định sống không thọ, chịu không lâu.
Một người thông minh đương nhiên sẽ chỉ nhìn thấy chuyện mà hắn nên thấy, lại “không nhìn thấy” tất cả những thứ mà hắn không nên thấy.
Không phải sao?
Trong năm tháng này, ngay cả Bao Chửng thanh liêm sáng suốt cũng bị độc chết mấy chục năm rồi.
Ước mong của trung thần tướng hiền là để lại tiếng thơm, ngàn đời lưu danh, nhưng những kẻ ham muốn lợi ích, ham công háo danh, chỉ hiềm trăm năm quá dài, chỉ tranh sớm chiều.
Thực ra đối với người trong võ lâm, một chiêu nửa thức quyết định sống chết thành bại, sớm chiều cũng quá chậm, chỉ tranh đoạt trong nháy mắt.
Có điều hoàng đế Huy Tông tặng cho Thái Kinh một tòa Tây Uyển này (biệt thự Biệt Dã chỉ là “nhã xưng” mà Thái Kinh dùng để lấy lòng, chiêu nạp Chiêm Biệt Dã tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy cho hắn), lại lớn đến mức không thể tin.
Tòa tây hoa viên này của hắn vốn gần như ngang với Đông Uyển của hoàng đế, nhưng hắn còn muốn xây dựng mở rộng, dỡ bỏ mấy trăm nhà dân chung quanh, còn thay hoàng đế hạ chiếu, muốn bảy con đường trong thành ở gần biệt thự hoàn toàn quy về tài sản của hắn, tùy hắn xử trí. Nhất thời, tất cả cư dân trong phạm vi mấy trăm thước này đều phải sống lang thang, không nhà để về, trở thành ăn mày dân đói, cầu xin bố thí, khắp nơi oán hận.
Do đó, Tây Uyển lại càng lớn hơn, chim quý thú lạ, kỳ hoa dị thảo đều thu hết vào vườn. Vương Tiểu Thạch và Chương Tuyền trà trộn vào trong quân đội đi ra ngoài, muốn làm một cách âm thầm, đương nhiên cũng phải tốn kha khá thời gian.
Vương Tiểu Thạch lo lắng cho an nguy của các huynh đệ tại pháp trường và Phá Bản môn, nhưng lo lắng thì lo lắng, hắn lại không thể nóng lòng được.
Nếu hắn chỉ có một mình, có thể nói đi là đi, thoát vây mà ra, nhưng bên cạnh có Chương Tuyền (cô gái này còn có ơn với hắn, giúp hắn giải vây, còn đồng thời gặp nạn), hắn cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn là một người không muốn hi sinh bất kỳ thân bằng thích hữu nào bên cạnh mình.
Hắn là một người võ lâm, lúc cần thiết có thể trảm ác trừ gian, dùng bạo dẹp bạo. Đến thời điểm quan trọng, phải trái rõ ràng, hắn đả thương người, giết địch có thể không cần nương tay.
Nhưng hắn lại quyết không vì lợi ích bản thân, suy nghĩ cá nhân mà tổn thương bất cứ người nào, cho dù là bằng hữu, kẻ địch, thậm chí người không quen biết cũng đều xem như nhau.
Hắn tự nhận những điều này là chỗ hại và nhược điểm trong tính cách của hắn, cho nên hắn không làm được đại sự.
Hắn cảm thấy mình cũng không phải là nhân tài làm đại nghiệp. Chỉ có điều, hắn đi đến nhân sinh chuyến này, chỉ cầu làm tròn bổn phận của một con người, có thể giúp được bao nhiêu người thì giúp bấy nhiêu người, có thể làm bao nhiêu chuyện tốt thì làm bấy nhiêu chuyện tốt. Hắn lại không muốn thành đại sự, lập đại nghiệp.
Nếu như phải tổn thương nhiều người vô tội mới có thể thành công lập nghiệp, hắn làm sao có thể yên lòng? Hắn chỉ muốn vui vẻ tự tại sống qua cả đời, không yên lòng làm sao có thể thoải mái?
Đối với hắn, loại công lao sự nghiệp này không làm cũng được.
Cho nên hắn vào Khai Phong, đến kinh thành, chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của một người xuất thân từ địa phương nhỏ, đến địa phương lớn rồng rắn hỗn tạp xông pha một lần. Sau đó hắn gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, là vì muốn báo đáp ơn tri ngộ của lâu chủ Tô Mộng Chẩm. Mà hắn cũng cho rằng gia nhập Phong Vũ lâu, sẽ có thể hoặc nhiều hoặc ít kiềm chế gian thần nịnh quan cấu kết với nhân vật hắc đạo hoành hanh ngang ngược, ức hiếp bách tính, không hề e dè. Sau đó hắn rời khỏi Phong Vũ lâu, là vì không muốn tranh quyền đoạt lợi với huynh đệ của mình. Hắn chạy trốn giang hồ là vì muốn giết chết Thái Kinh tham lam tàn nhẫn, chỉ biết sưu cao thuế nặng. Hắn lưu vong thiên hạ cũng bất giác ngã lòng. Hắn trở lại kinh sư, chuyện thứ nhất là muốn dò xét tung tích của huynh trưởng kết nghĩa, sau đó báo thù cho y, lấy lại danh dự cho Phong Vũ lâu. Hiện nay hắn xông thẳng đến Tây Uyển, uy hiếp Thái Kinh, là vì muốn cứu hai vị huynh đệ, hảo hữu kết bái. Dù sao, hắn là một kẻ không quen nhìn thấy có người hi sinh vì mình, cũng không nhịn được khi có người hi sinh trước mặt hắn.
Những năm gần đây, trải qua sáng bang, lập đạo, chạy trốn, lưu lạc, hắn không thay đổi dự tính ban đầu, cũng không thay đổi chí hướng của mình.
Đừng thấy hắn là một nhân vật phi thường võ công cái thế, máu vẩy giang hồ, sóng to gió lớn, bao nhiêu giang sơn bao nhiêu đao kiếm, ngay cả mèo chó gà cá hắn cũng thương tiếc, dù chưa ăn chay trường (nhưng thích ăn rau quả), thỉnh thoảng cũng ăn thịt, nhưng lại khước từ tất cả động vật (bất kể lợn dê bò nai) bị hắn sát sinh.
Nếu không cần thiết, hắn cũng tuyệt đối không sát sinh.
Cần gì chứ? Mọi người còn sống, tội gì phải sát thương đối phương để ình sảng khoái nhất thời? Nếu không phải bắt buộc làm như vậy mới sống được, tội gì không để cho người khác (thậm chí súc vật) sống tiếp vui vẻ?
Chuyện như vậy, hắn không làm.
Tuy hắn nóng lòng muốn biết đám huynh đệ có thoát hiểm hay chưa, nhưng hắn có gấp cũng không muốn liên lụy Chương Tuyền phải mạo hiểm. Huống hồ vừa rồi nàng đã vì cứu hắn nên bại lộ thân phận, cũng không thể làm nội ứng ở chỗ Thái Kinh được nữa.
Cho nên hắn nhịn, hắn chờ.
Cuối cùng đã chờ được Nhất Gia dẫn đội ngũ ra khỏi Tây Uyển, hắn mới ra hiệu cho Chương Tuyền, thừa dịp này thoát khỏi đội, nhưng Chương Tuyền đã sớm một bước lẫn vào trong đám người ngoài đường.
Vương Tiểu Thạch chỉ sợ Chương Tuyền gặp chuyện không may, cho nên theo sát phía sau, lại vì không dám quá lộ liễu, đành phải lắc mình, bước chậm trong đám người chật chội, không dám thi triển khinh công.
Đường cái bên ngoài Tây Uyển cửa hàng san sát, người đi lại như thoi đưa. Đại trạch ở nơi này dĩ nhiên là phủ đệ của Thái Kinh, khu vực tiếp cận trụ sở của hắn hoàn toàn bị hắn không khách khí một mình độc chiếm. Nhưng tại những cửa tiệm nằm ngoài phạm vi biệt thự, bách tính vốn có tâm lý phòng ngừa nhân vật quyền khuynh thiên hạ này, chỉ sợ tránh hắn không kịp, nhưng bọn họ lại không tránh được, ngay cả chạy trốn cũng không thể. Đó là vì Thái Kinh muốn chỗ ở của hắn thịnh vượng náo nhiệt, phồn hoa uy phong, để khoe khoang phú quý bản sắc, liền hạ lệnh không cho bất cứ thương nhân bách tính nào di chuyển, còn đưa một vài thương nhân buôn bán ở nơi khác đến chỗ này khai trương, bất kể lỗ vốn hao tổn, hết thảy đều thu thuế nặng nề, nếu không sẽ tịch thu tài sản (vào trong kho phủ Thái Kinh), nặng thì chém đầu phá nhà.
Do đó, cho dù biết rõ lỗ vốn, thương gia bình thường cũng chỉ đành tới mở tiệm, không dám dời đi nơi khác. Thái Kinh ra lệnh, chỉ có khu vực này mới mua được các loại hàng hoá mà hiệu buôn khác không mua được, chẳng hạn như lụa, lúa, muối, trà, gạo, đẩy giá đến cực cao, mọi người đành phải vay mượn chịu nợ, lợi nhuận đều rơi vào trong túi Thái Kinh.
Vì vậy, khu vực này tuy thịnh vượng, nhưng lại chỉ thịnh vượng cho Thái Kinh. Muốn xem một nơi có khí tượng phồn hoa, thái bình thịnh thế hay không, chỉ cần quan sát các cửa hàng buôn bán và du khách có hoà nhã, vui vẻ hay không, nếu không thì có tốt đẹp phồn hoa cũng chỉ là giả tạo mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...