Người đã tản đi.
Vương Tiểu Thạch trở lại nắm quyền Phong Vũ lâu.
Cũng không biết vì sao, hắn lại không có cảm giác thành tựu, thắng lợi hay phấn khởi.
Hắn chỉ cảm thấy đau thương, còn có chán nản.
Nếu không phải trước mắt còn có việc khẩn cấp, hắn thật sự muốn buông tay từ bỏ ngay bây giờ.
Nhưng đây là cơ nghiệp của Tô đại ca, hắn phải giữ gìn nó, phát huy nó.
Phong Vũ lâu.
Đã từng phong phong vũ vũ (gió gió mưa mưa), hiện nay vẫn là Kim Phong Tế Vũ lâu sững sững một mình giữa võ lâm kinh sư.
Đã từng dựng lầu, đã từng đổ lầu, nhưng lầu vẫn là lầu, không ai có thể phủi hết cống hiến và địa vị, quyền uy và khí phái của nó mấy chục năm qua trong giang hồ loạn lạc, không gì có thể thay thế, nổi bật trong cùng thế hệ.
Phong Vũ lâu, một tòa lầu phong phong vũ vũ.
Sự buồn rầu của Vương Tiểu Thạch không chỉ là cảm khái muôn vàn đối với Phong Vũ lâu của lịch sử, còn là hồi tưởng vô hạn đối với nhân sự đổi thay.
Thậm chí đối với Ôn Nhu vốn không biết mùi vị ưu sầu (cái chết của Bạch Sầu Phi, Ôn Nhu là người thương tâm nhất, nàng vẫn không biết Bạch Sầu Phi đã làm chuyện gì với nàng. Có lẽ không biết chính là một sự hạnh phúc rất lớn), cùng với Lôi Thuần hoàn toàn không thể suy đoán được (đối với Vương Tiểu Thạch thì nàng là một ân nhân, nếu không phải nàng phối hợp dẫn theo Tô lâu chủ tấn công vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Vương Tiểu Thạch trong trận này nhất định lành ít dữ nhiều; nhưng nếu không phải nàng muốn khống chế Tô đại ca, Tô Mộng Chẩm cũng sẽ không tự tìm đến cái chết, chuyện này lại khiến cho nàng trở thành kẻ thù của Vương Tiểu Thạch), hắn đều có một sự mê hoặc thật sâu khó giải thích.
Nhưng lúc này, hắn phải tạm thời gạt bỏ tất cả nghi hoặc.
Bởi vì hắn có việc gấp cần phải giải quyết, có chuyện lớn phải làm.
Bởi vì hắn là lãnh tụ.
Thủ lĩnh của bang phái đệ nhất trong kinh thành (Kim Phong Tế Vũ lâu đã hợp nhất với Tượng Tị tháp, hiện giờ xét về thanh thế và thực lực, chắc chắn là bang hội đệ nhất trong kinh thành).
Thủ lĩnh phải làm gì?
Mỗi người đều có cách nói khác nhau, có người nói phải có sức hút, có người nói phải có tiếng tăm, có người nói phải có can đảm, có người nói phải có khí phách, có người cho rằng phải không sợ chém đầu, có người cho rằng phải có chỗ dựa, có người nói phải có võ công giỏi, có người nói phải có mưu trí cao… tất cả đều không thể kết luận, mỗi người đều có cách nói bất đồng.
Nhưng làm lãnh tụ, trước tiên phải có trách nhiệm, dám gánh vác.
Đương nhiên, cho dù nói thế nào, trong thiên hạ vẫn có rất nhiều lãnh tụ không có “trách nhiệm”, không dám gánh vác, nhưng làm một lãnh tụ giỏi thật sự, quan trọng nhất vẫn là phải có cam đảm gánh vác trách nhiệm.
Muốn làm chuyện lớn, nếu không có cả dũng khí đối mặt với trách nhiệm, đó nhất định là một “lãnh tụ” hại người hại mình, thậm chí còn không bằng đám lâu la.
Hiện giờ Vương Tiểu Thạch đang gánh vác một chuyện.
Chuyện lớn, hơn nữa còn là chuyện lớn chết người.
Vương Tiểu Thạch đang ở Hồng lâu.
Đối với hắn, Hồng lâu là một cơn ác mộng, còn Thanh lâu là một khúc ca ai oán.
Hiện giờ Thanh lâu đã bị hủy, chỉ còn lại Hồng lâu và giấc mộng năm đó.
Chỉ là lúc này mộng đã tỉnh hay chưa?
Chưa?
Đời người vốn là một giấc mộng, một giấc mộng không chết không ngừng.
Ít nhất, một ngày không chết thì một ngày không thôi.
Vì vậy, Vương Tiểu Thạch đang mở hội.
Mục đích mở hội rất đơn giản.
“Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu vì đánh thiên tử và tể tướng, ngày mai sẽ bị áp giải đến trước hẻm Ngõa Tử chém đầu, chúng ta nên làm gì đây?”
Ý của “làm gì đây” không phải là có nên cứu bọn họ hay không (bởi vì nhất định nên), mà là có muốn hay không, có thể cứu bọn họ hay không.
Mở hội còn có một vấn đề quan trọng khác.
“Tô lâu chủ đã chết, Bạch Sầu Phi cũng đã chết, hai thế lực lớn Tượng Tị tháp và Kim Phong Tế Vũ lâu hợp nhất, theo lẽ thường, nếu như bây giờ xuất binh đi cứu hai người Đường, Phương, liệu có thể làm hư đại sự? Phá hỏng tình thế tốt đẹp? Mắc mưu của Thái Kinh? Trúng kế của Lôi Thuần?”
Đây vốn là thời kỳ hai thế lực lớn trong kinh thành chỉnh hợp, mà hai bang phái đều nghe lệnh của Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch nên nắm lấy thời cơ ngàn năm có một này, củng cố thực lực của hiệp đạo, phát triển thành một lực lượng có thể “bên ngoài kháng địch, trong trừ gian ác” mới phải.
Những người tham dự hội nghị tâm tình đều rất nặng nề.
Bởi vì cho dù quyết định thế nào, đều có thành phần phải hi sinh.
Nếu cứu Đường, Phương thì phải hi sinh không ít tính mạng của huynh đệ, còn có tiền đồ tốt đẹp của Kim Phong Tế Vũ lâu và Tượng Tị tháp.
Nếu không cứu Phương, Đường thì sẽ bị người giang hồ khinh là bất nghĩa, hơn nữa cho dù nhân sĩ võ lâm có thể thông cảm, trong lòng các huynh đệ của Phong Vũ lâu và Tượng Tị tháp cũng không qua được cửa ải này của chính mình.
Nếu trách thì chỉ trách Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, tại sao vào giờ phút quan trọng này lại làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Nhưng như đã nói, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu phen này đè người mà đánh, tóm người mà đấm, lại khiến cho hảo hán giang hồ sảng khoái trong lòng, người người đập bàn ca ngợi.
Trách được ai?
Oán được người nào?
Những ai không tỏ thái độ, đều có thể trở thành tội nhân của võ lâm chính đạo sau này.
Tương tự, người nào biểu thị thái độ, cũng có thể trở thành kẻ bất nghĩa ngày sau bị người trong giang hồ mắng chửi.
Nhưng luôn phải gánh vác, luôn có người gánh vác.
Hảo hán giang hồ là những người phải gánh vác nhất.
Người tham dự hội nghị tuy không nhiều, nhưng đều trải qua chọn lọc kỹ càng, hơn nữa đều rất quan trọng (bất kể là ở Tượng Tị tháp hay Phong Vũ lâu), rất được tin tưởng, rất có tính đại biểu.
Trong đó bao gồm Hà Tiểu Hà.
Vương Tiểu Thạch vẫn tín nhiệm nàng, vẫn xem nàng là người nhà, vẫn mời nàng tham dự hội nghị cơ mật rất cao, khiến nàng cực kỳ kinh ngạc, gần như không dám tin.
Vương Tiểu Thạch chỉ hỏi nàng một câu:
- Cô đã trả hết ân tình của Lôi cô nương chưa?
Hà Tiểu Hà đáp:
- Trả hết rồi.
Vương Tiểu Thạch lại hỏi nàng một câu nữa:
- Cô còn nghĩ mình không phải là người của Tượng Tị tháp sao?
Lần này Hà Tiểu Hà không đáp.
Nàng (vành mắt ươn ướt) cắn môi hỏi lại:
- Không biết có còn huynh đệ tỷ muội nào xem ta là người nhà hay không?
- Nếu đã là huynh đệ tỷ muội, sao lại không phải là người nhà, nói đùa rồi.
Vương Tiểu Thạch trách móc, nắm vai Hà Tiểu Hà đẩy nàng lên thẳng Cao vân hiên của Hồng lâu, nơi chuyên mở hội nghị quan trọng:
- Mau đến dự họp, cho ta ý kiến, nếu không mới xem như là người ngoài.
Ngươi nói xem, gặp phải Vương Tiểu Thạch như vậy, ngươi có thể làm gì? Hắn đối xử chân thành với ngươi, ngươi cũng không thể lòng lang dạ sói; hắn cư xử thành thật với ngươi, ngươi có nguyện ý một lòng một dạ hay không?
Vào giây phút sống chết, bước ngoặt quan trọng, Hà Tiểu Hà lại không khách khí bắn hắn một mũi tên.
Máu ở vết thương bị trúng tên còn chưa hoàn toàn đông lại.
Hắn lại xem đối phương như tâm phúc, quên đi chuyện đã xảy ra, quên đi mũi tên đã khiến hắn bị thương, chỉ tập trung tinh lực vào việc khác.
Thứ nhất, có muốn cứu Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu hay không?
Thứ hai, làm thế nào để cứu Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu?
Thứ ba, công việc khắc phục hậu quả sau khi cứu Phương, Đường.
Thứ tư, làm thế nào để ổn định phát triển Phong Vũ lâu và Tượng Tị tháp sau khi thống nhất, mà lại không bị ảnh hưởng bởi chuyện của Phương, Đường.
- Ta biết, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
Hà Tiểu Hà vẫn không yên tâm hỏi:
- Nhưng mà, ngươi thật sự không hận ta đã ám toán ngươi? Không nhớ mối thù này sao?
- Cô từng ám toán ta sao? Cô chỉ vì muốn báo ân. Hơn nữa, ta và Bạch lão nhị mỗi người đều trúng một mũi tên, rất công bình. Một người nếu ngay cả lúc ám toán người khác cũng chú ý xem có công bình hay không, chắc là “gian xảo rất có hạn”.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Có lẽ ta cũng tức giận. Chỉ có điều, con người của ta giận rất nhanh, giận rất dễ dàng, nhưng cơn giận này cũng tiêu tan càng nhanh càng dễ hơn. Cho dù có cừu hận gì, có cần thiết để nó khắc sâu và giày vò cô cả đời hay không? Hả?
Gặp phải con người này, nàng cũng đành chịu thua.
Ít nhất là Hà Tiểu Hà hoàn toàn không có biện pháp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...