Triều Thiên Khuyết


Đến khi Diệp Tương Bạch tỉnh lại, ánh hoàng hôn đã chiếu vào trong nội điện xuyên qua cửa sổ, tạo thành một khung cảnh mềm mại.

Hắn hơi quay đầu, phát hiện đầu không còn đau nữa, trong điện còn có một cỗ hương thơm như ẩn như hiện.
Hoàng tử phần lớn đều thích dùng hương liệu trầm ấm như long diên hương, trầm hương hay những loại tương tự.

Nhưng Thất điện hạ này lại dùng hương liệu thơm ngát nhẹ nhàng như vậy, tuyệt không ổn trọng.

Chống đỡ thân thể ngồi dậy, Diệp Tương Bạch quay đầu, nhìn thấy Triệu Trường Niệm bị hắn ép vào cạnh giường bên trong, ủy khuất ngủ.

Cảm nhận có động tĩnh, nàng mở mắt ra, nửa tỉnh nửa mê lầm bầm: "Quốc Công tỉnh rồi à."
"Hạ thần thất lễ." Diệp Tương Bạch mang âm thanh khàn khàn, leo xuống giường hành lễ, "Để điện hạ chế giễu."
"Không hề, Quốc Công chỉ là quá mệt mỏi thôi." Trường Niệm lo âu nhìn hắn nói, " Ngay cả Hồng Đề cũng biết, bây giờ triều chính đều dựa vào một mình Quốc Công xử lý, Quốc Công nếu không bảo trọng cơ thể cho tốt, một khi bị bệnh thì phải làm thế nào?".

truyen bjyx
Đầu đã không còn đau, Diệp Tương Bạch tâm tình đặc biệt tốt, lại nghe được ngữ điệu chăm sóc, nhìn về phía nàng, ôn hòa nói: "Đa tạ điện hạ quan tâm."
Nửa giường trở nên trống rỗng, Trường Niệm liền liếc hắn một cái rồi thu gối lại nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Quốc Công lần sau nhức đầu cứ việc cho người đến gọi ta, việc khác ta không thể giúp nhưng chút chuyện này vẫn có thể làm."
Theo lẽ thường, Diệp Tương Bạch nên cự tuyệt, dù sao cho đến bây giờ hắn chỉ nợ tiền người khác, không bao giờ nợ ân tình.

Nhưng nợ ân tình của Thất Hoàng Tử không nguy hiểm như nợ ân tình người khác, cộng thêm bệnh đau đầu khó chữa của hắn, hắn liền gật đầu đồng ý.


"Vậy làm phiền điện hạ."
Trường Niệm cười một tiếng, sau đó buồn ngủ ngáp một cái, miệng há to, lộ ra hai cái răng khểnh.

Diệp Tương Bạch biết nàng mệt mỏi, liền chắp tay nói: "Đã quấy rầy điện hạ nhiều rồi, thần liền cáo lui."
Trường Niệm gật đầu, dựa vào gối, nghiêng đầu nhìn hắn: "Quốc Công đi thong thả."
Diệp Tương Bạch quay người, phất ống tay áo, khóe môi mang ý cười bước ra khỏi nội điện.

Trường Niệm lặng lẽ đưa mắt nhìn hắn, đến khi cái bóng cao ngất kia biến mất tại vách ngăn bên ngoài, nàng mới thu liễm ý cười, nheo mắt lại.

Vụ án sử giám ngục bị ám sát đã được công khai, bị lấy ra bàn luận sôi nổi.

Có tám vị quan dâng tấu chương lên cho Hoàng thượng, yêu cầu truy cứu toàn bộ cấm quân trong cung cùng người phụ trách thọ yến.

Thái tử ra mặt nhận tội, cũng cầu Hoàng đế xử phạt.

Lại có mấy vị trọng thần bước ra khỏi hàng, cầu xin cho Thái tử.

Diệp Tương Bạch đứng ở phía tay trái bên dưới xem náo nhiệt, lời hắn nên nói đều đã ở Ngự Thư Phòng trước mặt Hoàng đế nói qua.


Lần này hình phạt cho Thái tử sẽ không nhẹ, mặc kệ hắn miệng lưỡi giả bộ nói thay cũng sẽ vô dụng.

"Bệ hạ." Thái Sử Công bước ra khỏi hàng lại không đề cập đến chuyện sử giám ngục, ngược lại chắp tay nói, " Việc điều hành quan viên tam phẩm trong triều hạ thần đã báo lên trong tấu chương, nhưng còn có một việc, có chút khó khăn..."
"Ái khanh nói thẳng."
"Tuân lệnh." Thái Sử Công cúi đầu nói, " Quan viên ở An Sơn tác phong làm việc kém cỏi, dẫn đến lưu phỉ rất nhiều, bách tính bất an.

Nay tình trạng đã kéo dài ba năm, nửa tháng trước có thảo luận qua chọn một quan tứ phẩm kinh thành đi nhậm chức, nhưng xem ra bây giờ ngay cả quan viên kinh thành cũng không thể trấn áp.

Vi thần cùng mấy vị đại nhân ở Lại bộ sau khi thương nghị, cho rằng phái một hoàng tử qua đó sẽ thích hợp hơn."
Nghe vậy, Diệp Tương Bạch nhíu mày.

Phái hoàng tử đi An Sơn, nói trắng ra chính là phong vương rời khỏi kinh thành, nước đi này mọi người đều quá quen thuộc.

Hoàng đế hiển nhiên không ngạc nhiên, chỉ hỏi: "Ái khanh cảm thấy vị hoàng tử nào phù hợp?"
Hoàng tử còn ở trong kinh thành, ngoại trừ Thái tử, còn có Tam Hoàng Tử nội liễm trầm ổn, lập công không ít; Ngũ Hoàng Tử gia thế hiển hách, quyền lực không nhỏ.

Cả hai người đều là ứng cử viên sáng giá.


Tuy nhiên, Thái Sử Công lại đáp: "Vi thần cho rằng Thất điện hạ phù hợp."
Diệp Tương Bạch đứng ở bên cạnh, không chút do dự cười ra tiếng.

Hành động của hắn luôn bị người khác chú ý, lần này đột nhiên có phản ứng, ngay cả người ngồi trên long vị cũng nhịn không được nghiêng đầu hỏi: "Quốc Công có ý gì?"
Nâng tay áo ngang miệng, Diệp Tương Bạch bước ra khỏi hàng hành lễ: "Vi thần thất lễ, không ngờ Thái Sử Công lại nói Thất điện hạ, liền có chút thất thần."
Thái Sử Công sâu kín liếc hắn một cái: "Quốc Công gần đây cùng Thất điện hạ lui tới cũng không ít, hạ quan còn tưởng rằng Quốc Công cũng xem trọng Thất điện hạ."
"Đã phiền Thái Sử Công lo lắng." Không thèm nhìn hắn, Diệp Tương Bạch chắp tay đối mặt với Hoàng thượng, " Muốn đi trấn áp sự tình lần này, nếu không phải là người có thủ đoạn cường ngạnh cũng phải là người có thân phận quý giá.

Thất điện hạ lâu ngày ở chốn thâm cung, chiến tích không có, tính tình cũng không cứng rắn như các vị hoàng tử khác.

Để hắn đi An Sơn, quả thực là bốc thuốc không đúng bệnh.

Thần không biết Thái Sử Công nghĩ như thế nào."
Còn có thể nghĩ như thế nào, Thái Sử Công cùng Thái tử quan hệ rất tốt, Thái tử không thuận mắt Thất Hoàng Tử, liền nghĩ cách đá hắn ra ngoài không phải sao? Ai cũng đều là lão hồ ly, trong lòng mọi người đều rõ.

Nhưng mà trên triều đình, vẫn phải nói lời xã giao.

Thái Sử Công cảm thán: "Quốc Công hiếm khi nói đỡ cho các vị hoàng tử, hôm nay sao lại như thế?"
Diệp Tương Bạch mỉm cười: "Thái Sử Công có chỗ không biết, vụ án sử giám ngục, Thất Hoàng Tử là nhân chứng trọng yếu.

Thái Sử Công lúc này muốn đem Thất Hoàng Tử rời khỏi kinh thành, thế nhưng là muốn che giấu điều gì?"
"Thần không dám." Thái Sử Công vội vàng hướng Hoàng thượng nói, " Thần không biết việc này."
Hoàng thượng chạm tay vào đầu rồng trên tay vịn, chờ bọn họ ồn ào xong mới nói: "Phái người khác đi An Sơn đi."

"Tuân lệnh." Thái Sử Công ngượng ngùng lui ra.

Vì vậy, lúc Triệu Trường Niệm dựa vào trên giường ăn điểm tâm, nghe được Hồng Đề xúc động kể:
"Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phụ Quốc Công vén triều phục đứng dậy, khẩu chiến quần hùng, đem điện hạ giữ lại ở kinh thành.

Bách quan nhướng mày, Thái Sử Công ánh mắt lạnh lẽo, nhưng cũng không làm gì được!"
"Quả thật là một nam nhân quyết đoán!" Hai tay ôm trái tim, Hồng Đề trên mặt đầy hoa đào, "Đây quả thực là anh hùng cứu mỹ nhân được viết trong sách!"
Trường Niệm nghe vậy liền nghẹn bánh đậu xanh, liếc mắt, vươn tay kéo áo của nàng: "Hồng Đề."
"Có nô tỳ."
"Điện hạ nhà ngươi là nam nhân, dùng anh hùng cứu mỹ nhân là không thích hợp." Trường Niệm bĩu môi, "Còn nữa, hắn lưu lại ta ở kinh thành là vì chuyện khác."
Hồng Đề xịu mặt, chu miệng nói: "Điện hạ, người không thể để nô tỳ trầm mê một lát được sao?"
Trầm mê loại ảo giác này cũng không phải việc gì tốt đâu.

Trường Niệm đảo mắt, nhìn chằm chằm hoa văn trên gối rồi nói: "Thừa dịp Quốc Công còn chưa xuất cung, ngươi đem dĩa điểm tâm này đưa qua cho hắn đi."
Điểm tâm? Hồng Đề cúi đầu nhìn, sắc mặt tái xanh.

Một bàn bánh đậu xanh bị điện hạ ăn chỉ còn sáu cái, hình dạng ngổn ngang, cũng không cảm thấy ngại còn muốn đem qua trước mặt Quốc Công?
"Bảo ngươi đi ngươi liền đi đi." Phủi vụn bánh trên tay, Trường Niệm cười híp mắt nói, "Nhớ kỹ đừng để người ngoài nhìn thấy, hành động bí mật."
Hồng Đề tâm tình phức tạp, nhìn chằm chằm cái đĩa bánh trầm mặc hồi lâu, cẩn thận đem vụn bánh dọn sạch.

Sắp xếp lại đĩa bánh sau đó nàng mang theo một loại tâm tình bi tráng, đi đón đầu Phụ Quốc Công..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui