Trong một gian phòng trang nhã đặc biệt trong Yên Kỳ Lâu, cách một tầng rèm châu mờ ảo, bên trong mơ hồ truyền đến thanh âm nữ tử bi thương dịu dàng, đang hát điệu hát dân gian mới, hát đúng đoạn thư sinh trước kia trải qua đủ loại áp lực và lăng nhục thất vọng cũng không từ bỏ chí lớn, sau đó đề tên trên bảng vàng cưới được Công chúa, làm Phò mã gia đời người viên mãn, kết hợp với tiếng đàn tì bà, nữ tử lấy hình thức êm tai hát lên điệu dân gian, thanh âm quanh quẩn xà nhà, vô cùng xúc động, lúc hát đến đoạn thư sinh hài lòng, chỉ nói lang quân kia lạnh nhạt nhìn bầu trời rồi cúi đầu không nói gì.
“Loảng xoảng” một ly trà nhỏ từ trên bàn trà lăn xuống tấm thảm trên ván gỗ, gây ra âm thanh trầm đục, mặt Vương Bác Văn sa sầm ảm đạm khiến xung quanh bàn như có mây đen giăng đầy, áp lực cực thấp, nữ tử mặc vải mỏng bên cạnh tay đang cầm ấm ngọc sững sờ giơ giữa không trung, lập tức nhanh chóng cười làm lạnh, mềm giọng dịu dàng nói “Vương công tử, ngài làm sao vậy?” Nàng lần nữa thay chén khác rót rượu, đưa tới bên miệng hắn “Công tử, uống rượu…”
“Đừng hát nữa.” Hắn lên tiếng đánh gãy tiếng hát.
Vương Bát Văn có chút tâm phiền ý loạn, mang theo vài phần tức giận, thô bạo cướp ly rượu, mãnh liệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nữ tử mặc vải mỏng ôn nhu lấy khăn tay lau rượu chảy ra chỗ khóe miệng hắn, ngón tay ngọc cố ý vô ý xẹt qua môi, nếu là bình thường nhìn thấy như vậy sẽ kìm lòng không được, nhưng lúc này đang tâm phiền tự nhiên không có tâm tình, uống rượu nghe hát chẳng qua chỉ là giết thời gian chờ tin tức Triệu Nguyên Tấn, nhất thời yên tĩnh sẽ cảm thấy vô vị hoảng hốt.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, Vương Bác Văn kích động vội vàng đứng lên, đem nữ tử mặc sa mỏng đang chậm rãi bò tới đẩy ngã sang một bên, nàng kia nửa quỳ rạp trên mặt đất trong lòng thầm mắng tên ăn chơi vô năng, chỉ đành theo chỉ thị cùng người đánh tỳ bà rời đi.
Triệu Nguyên Tấn sắc mặt vui mừng, chà xát tay đỏ lên vì lạnh, ngồi bên cạnh tự động rót rượu uống vài hớp cho ấm bụng, mới chậm rãi nói “Mọi việc ta đã làm thỏa đáng, ta nghe nha dịch nói nàng hôm nay ở bên trong rất im lặng, Phủ doãn thẩm vấn thêm hai lần đều không có kết quả, đoán là đã nhìn thấy tờ giấy kia.”
Vương Bác Văn nghe vậy rốt cuộc thở nhẹ một hơi, khóe miệng cũng dần nhiễm ý cười, vỗ vỗ bả vai Triệu Nguyên Tấn, khách khí nói “Việc này thật sự là làm phiền Triệu huynh, Bác Văn về sau chắc chắn báo đáp.”
Triệu Nguyên Tấn khóat tay “Ngươi tính toán xử lý như thế nào?”
“Đại thọ Hoàng Thượng xảy ra, đến lúc đó tất nhiên sẽ đại xá thiên hạ, nàng có thể ra ngoài tất nhiên là không cần lo lắng. Hiện tại ta nếu dùng thế lực Vương gia cứu nàng ra ngoài chắc chắn sẽ bị đại ca ngươi bắt được nhược điểm, đến lúc đó thật đúng là không đánh đã khai, cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất nàng.” Hắn nói vô cùng nhẹ, giống như coi nữ tử trong nhà lao chỉ là người râu ria mà thôi.
Triệu Nguyên Tấn căn bản không phải hỏi sự kiện kia, nữ tử trong nhà lao hắn không hề có hứng thú, hắn là cảm thấy vô cùng không cam lòng, lúc này không khiến danh dự Triệu Nguyên Lễ mất sạch, đánh rắn động cỏ sợ là ra tay càng không dễ dàng “Ta là hỏi chuyện Triệu Nguyên Lễ, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vương Bác Văn đâu phải không có ý tưởng đó, hiện tại chỉ có thể kiên chì nói “Lúc này không thể được, còn có nhiều thời gian, ta cũng không tin Triệu Nguyên Lễ hắn một chút nhược điểm cũng không có.”
“Nhược điểm của đại ca ta chính là Triệu Văn Uyển, chỉ là ngươi cũng biết đại tỷ ta cũng không phải người tốt, dầu muối không ăn, trêu chọc không được.” Triệu Nguyên Tấn đối với Triệu Văn Uyển kì thật trong lòng hơi chút e ngại, mẫu thân Diệp thị vì Triệu Văn Uyển nhiều lần gặp khó khăn thất bại, Triệu Nguyên Lễ ban đầu đã thành phế vật cũng là Triệu Văn Uyển trợ giúp một lần nữa đứng lên thành uy hiếp lớn nhất với hắn ở Định Quốc Công phủ.
Người đối diện con ngươi híp híp, nghĩ đến biểu muội Tuyết Diên đáng thương, Vương Bác Văn không khỏi nắm chặt ly rượu tức giận “Triệu Nguyên Lễ cùng Triệu Văn Uyển đúng là ngày ngày đối nghịch với chúng ta, đợi ta trở về sẽ suy nghĩ thật tốt nhất định khiến hai huynh muội bọn họ không có quả ngon ăn.”
Dừng một chút bỗng nhiên lại nói “Còn làm phiền Triệu huynh quan sát kỹ bên phía đại ca ngươi, có động tĩnh gì mong chóng thông báo một tiếng.”
Triệu Nguyên Tấn bất đắc dĩ, chỉ có thể lên tiếng gật đầu trả lời, tiếp theo hai người lặng lẽ rời đi gian phòng, Triệu Nguyên Tấn lại trộm vào phòng Như Yên cùng triền miên một phen, chờ về nhà là lúc đáy mắt một mảnh xanh đen, gã sai vặt theo bên người nhìn thấy trong lòng thầm nghĩ: Nhị thiếu gia nếu cứ tiếp tục buông thả dục vọng như vậy sợ là bệnh càng nghiêm trọng.
Một bên khác, Vương Bác văn vừa từ trong lâu đi ra, lên xe ngựa liền nhanh chóng hồi phủ, vừa mới vào Hầu phủ chợt nghe quản sự nói Vương Tuyết Diên gửi thư về nhà, đã đưa đến chỗ Hầu phu nhân, Vương Bác Văn chân không dừng lại đi về chỗ mẫu thân.
Trước phòng hai cánh cửa khắc hoa đóng chặt, hai nha hoàn nơm nớp lo sợ canh ở bên ngoài, Vương Bác Văn nhíu mày. Bọn nha hoàn thấy người tới vẫn chưa ngăn cản, hắn đau đầu tiêu sái vào phòng, quả nhiên một làn khói đập vào mặt, bị sặc ho khan vài tiếng, ở trong mây mù nhìn thấy mẫu thân đang nằm trên tháp quý phi, ngậm một cái cần dài vàng óng ánh nuốt vào nhả ra sương khói, thần sắc uể oải, lúc tỉnh lúc mê, nha hoàn quỳ bên cạnh thấy vậy thức thời quy củ rời đi.
“Là ai vậy?” Vương mẫu hơi hơi giương mắt, nhìn thấy Vương Bác Văn không hề có ý tứ đứng dậy, nhả ra một hơi sương khói, đem toàn bộ phòng xông càng thêm chướng khí mù mịt.
“Mẫu thân, nếu để cho phụ thân nhìn thấy ngài như vậy sẽ ra sao.” Vương Bác Văn nhíu mày bất mãn nói.
Vương mẫu nghe vậy giống như nghe được chuyện cười, cười lạnh lùng, khóe miệng xẹt qua một tia thê lương “Phụ thân ngươi sủng ái các di nương, làm sao sẽ nghĩ đến mẹ con hai chúng ta, Tuyết Diên lại gả cho gia đình như vậy, không có hi vọng, vợ ngươi cũng không kém, tiếp nhận trông nom việc nhà, nghĩ ta nhàm chán rời không được vài thứ liền thường chuẩn bị cho ta. Ta cũng biết yên thảo (thuốc phiện) giá cả xa xỉ, chỉ dựa vào tiền tiêu mỗi tháng trong uyển là không mua được, sợ là tốn không ít tiền của nàng, ngươi cùng con dâu xem như có lòng.
Vương Bác Văn nhìn đáy mắt nàng bi thương, lời nói trách cứ thế nào cũng không thể nói nên lời, yên thảo là chỗ dựa cuối cùng cũng liền từ bỏ “Ít dùng chút, thứ này đối với thân mình dù sao cũng không tốt.”
“Đúng rồi, muội muội gửi thư nói cái gì?” Vương Bác Văn nghĩ đến mục đích đến đây lên tiếng hỏi chuyện.
Vương mẫu thở dài một tiếng “Nàng mang thai vừa mới rớt đứa nhỏ.”
Vương Bác Văn chấn động, cũng chỉ có bất lực.
……..
Vào mùa đông, sáng sớm ánh nắng trong suốt chiếu xuống tuyết đọng mỏng manh, khúc xạ nhiều vầng sáng.
Triệu Hoành Thịnh đang ở trong đại điện vào chầu, trời còn tối đã mặc quan phục ngồi xe ngựa vào hoàng cung lâm triều, thời gian làm việc ở Hàn Lâm Viện thoải mái một chút, chẳng qua là mấy đệ tử hăng hái ngày ngày hận không thể treo tóc lên xà nhà, dùng dùi đâm đùi, hàng đêm cầm đuốc soi đọc sách, Triệu Nguyên Lễ thân mình mặc dù từ từ chuyển biến tốt, nhưng dưới sự theo dõi khắt khe của Triệu Văn Uyển vẫn là theo cuộc sống bình thường bắt đầu làm việc nghỉ ngơi, chưa từng giống nhóm đệ tử điên cuống đọc sách không muốn sống, lúc nên nghỉ ngơi liền ở nhà nghỉ ngơi tương đối tự do.
Trên bàn gỗ trong thư phòng, bày ra lời khai Minh Lan tự thú chứng cớ chính xác, từng câu từng chữ hướng về Vương Bác Văn, Triệu Nguyên Lễ nghĩ đến tình cảm đồng môn hai người thời niên thiếu, hiện giờ xem ra có chút trào phúng. Đang nghĩ đến xuất thần, chợt nghe gã sai vặt báo lại, mời thám tử bên ngoài vào phòng.
Người nọ một thân hàn ý, đứng lại trước mặt Triệu Nguyên Lễ, giọng điệu không phập phồng mà bẩm báo nói “Tiểu nhân theo dõi người nọ mấy ngày, chỉ phát hiện người nọ tuy là người hầu, ra tay nhưng là hào phóng, là người cậy thế chủ nhân bắt nạt kẻ yếu. Thẳng đến hôm qua hắn vào sòng bạc, không đánh bạc ngược lại bắt tay Chu Long lên lầu hai mật đàm, sau hai canh giờ lén lút đi ngân trang, gửi một số tiền tiết kiệm lớn dưới tên Vương Tiến.”
“Vương Tiến?” Triệu Nguyên Lễ nhíu mi, là tên người xa lạ “Đi thăm dò điều tra Vương Tiến có quan hệ gì với Vương gia.”
“Tuân mệnh.”
Người nọ giống như lúc đến vội vàng rời đi, ở cửa suýt nữa đụng phải Triệu Trung đang vội vào xông đến, người sau linh hoạt né tránh, ngược lại khiến Triệu Trung mở rộng tầm mắt, âm thầm thất bại, chủ tử nhà mình bồi dưỡng người tài giỏi ngày càng nhiều, cảm giác địa vị tràn ngập nguy cơ bị đạp đổ?
“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Nguyên Lễ ngẩng đầu nhìn Triệu Trung vẻ mặt sắp bị vứt bỏ biểu tình đáng thương, bật cười nói.
Triệu Trung vội vàng hoàn hồn, phản ứng kịp chính mình vì chuyện gì mà sốt ruột đến đây “Công tử, có một nữ hài nhi té xỉu ở cửa phủ chúng ta, thuộc hạ nhìn đó là cháu gái của lão nhân gia bán khoai lang hôm hội đông chí, liền nhanh chóng thông báo thiếu gia.”
“Người đâu?” Triệu Nguyên Lễ đôi mắt trầm xuống, nghĩ đến thái độ người đòi nợ hung ác “Để người ta nâng vào, tìm Nguyên đại phu nhìn xem.”
“Dạ.” Triệu Trung sau khi nghe lệnh vội vàng hành động nhanh đi làm.
Ban đầu ồn ào ầm ĩ ở cửa phủ, Triệu Trung đuổi người liền ôm nữ hài nhi trực tiếp đưa đến chỗ Nguyên đại phu trên đường gặp Bảo Thiền, người sau liếc mắt liền nhận ra tiểu hài nhi, kinh ngạc một lát liền thông minh đi về Trúc Tương Phi Uyển.
Nguyên đại phu ở chỗ tiểu viện, Triệu Nguyên Lễ đã ở đằng sau, nhìn thấy nữ oa nhi trong ngực Triệu Trung trên mặt có vết thương, cổ tay gầy gò có dấu vết dây thừng buộc, lộ ra tơ máu, thanh âm đứt quãng gọi người không rõ ràng lắm, ngược lại thần sắc kinh hoảng lộ rõ ràng.
Hiển nhiên là gặp đau khổ thật lớn.
Một nơi khác, Triệu Văn Uyển nghe Bảo Thiền nói xong trong con ngươi nhiễm một tia nhạy bén không tầm thường, mặc áo khoác cũng đến chỗ Nguyên đại phu.
Lúc đẩy cửa vào nhìn thấy đại ca đang cầm khăn nóng lau mặt cho đứa bé trên giường, người trên giường hôn mê vẫn không yên tâm, thẳng hô không cần bán nàng, trong chốc lát gọi cha một lát lại gọi mẹ, nước mắt không ngừng rơi vô cùng đáng thương.
Đại phu nói đứa bé bị kinh hách quá độ, trên người có dấu vết bị người đánh, trong chốc lát khó mà tỉnh lại, nếu phát sốt thì càng phiền toái, Triệu Nguyên Lễ cùng Triệu Văn Uyển đối với đứa bé này có duyên gặp mặt một lần rất có hảo cảm, liền cùng nhau trông chờ người tỉnh lại. Không nghĩ tới, tiểu nữ oa tỉnh dậy sớm hơn dự kiến, sau khi mở to mắt liền chứa đầy nước mắt, nức nở đầu chui vào trong lòng Triệu Văn Uyển, thân mình gầy gò không ngừng phát run.
“Ân công cứu cứu nương ta, nương ta bị kẻ xấu bắt đi, ô ô ô…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...