Lão phu nhân nghe nói Triệu Văn Uyển bị đập vỡ đầu, liền đứng ngồi không yên, để người giúp đỡ đi Trúc Tương Phi Uyển nhìn xem, vừa vặn nhìn thấy Lãnh thị cầm khăn tay ẩm động tác nhẹ nhàng thay Triệu Văn Uyển lau trán, Triệu Văn Uyển trên trán chính là hơi hơi sưng lên một cục, chưa bị rách da, cũng là vô cùng may mắn.
“Lão phu nhân.” Lãnh thị quay đầu thoáng nhìn người trong phòng, bộ dáng muốn đứng lên hành lễ, liền nhìn thấy lão phu nhân khoát tay áo, dùng tay ra hiệu im lặng.
Nhìn bộ dáng Triệu Văn Uyển mê man trên giường, Lãnh thị đem khăn tay đưa cho Tuyết Nhạn hầu hạ ở bên cạnh, chính mình đến trước mặt lão phu nhân. Triệu lão phu nhân cẩn thận nhìn Triệu Văn Uyển, chợt nghe Lãnh thị nhỏ giọng nói “Đại phu đến xem qua, vết thương trên trán không có gì đáng ngại, hôn mê như vậy có lẽ là bị sự việc hôm nay dọa sợ, nghỉ ngơi là tốt rồi.”
“Không phải, không phải ta, ta không có hại đệ đệ,” Triệu Văn Uyển gắt gao nhắm mắt, như là bị ác mộng nói mớ, rơi xuống một hàng nước mắt “Mẫu thân, vì cái gì không tin ta, ta không có…ô ô ô…”
Lão phu nhân nghe vậy, vội trấn an mà sờ sờ trán nàng, thanh âm khẽ run nói “Ngoan là không phải, Uyển Uyển không có làm.”
Có lẽ là nhiệt độ bàn tay lão phu nhân ấm áp, khiến Triệu Văn Uyển dần dần yên tĩnh trở lại, chính là khóe mắt vẫn còn lưu lại nước mắt, tháo xuống kiêu căng trong ngày thường, lộ ra yếu ớt.
Lão phu nhân nhíu mày, theo bản năng sờ sờ đỉnh gậy, đúng rồi, lúc Triệu Văn Uyển còn nhỏ, Thẩm thị đi sớm, Diệp thị làm như vô cùng yêu thích Triệu Văn Uyển, đem đứa nhỏ nuôi tại bên người, dốc lòng chiếu cố, cũng không biết là nàng dạy, vẫn là tự Triệu Văn Uyển gọi, thẳng đến sau khi đứa bé chết non, Triệu Văn Uyển mới sửa lại cách xưng hô, không hề gọi Diệp thị là mẫu thân, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng không có gọi, xem ra là đã thành khúc mắc.
Sau đó tầm mắt dừng ở trên người Lãnh thị, đối với người con dâu này ở chỗ lại đây chiếu cố cháu gái có chút đánh giá, lão Tứ rời nhà nhiều năm, năm kia chỉ ở trong thư nhắc tới đã cưới thê tử, dù chưa được trong nhà đồng ý, nhưng lão phu nhân biết tính tình con mình, thói quen tiêu sái không kiềm chế được, có thể nguyện ý cưới thê tử đó là tốt, hôm nay lão Tứ đột nhiên về nhà, lão phu nhân nhìn thấy con dâu đoan trang như vậy, xem như thật yên tâm.
Lãnh thị làm như biết suy nghĩ của lão phu nhân mở miệng giải thích “Con dâu cùng mẫu thân Văn Uyển Thẩm thị là tỷ muội khuê phòng, nếu không phải phụ thân con dâu sau đó đi Châu thành, nói không chừng hiện tại Văn Uyển thấy con dâu phải gọi một tiếng nghĩa mẫu đâu.” Có lẽ là nói đến Thẩm thị,Lãnh thị nói xong có vẻ có chút khổ sở.
“Là nhà Lãnh thị lang?” Lão phu nhân nghi ngờ hỏi, gặp Lãnh thị gật đầu khẳng định, không khỏi thân cận vài phần “ Này đi dạo một vòng, ngươi lại thành thê tử lão Tứ nhà ta, cũng là duyên phận.”
Lãnh thị mím môi cười nhợt nhạt, hiện ra vẻ ngượng ngùng, lão phu nhân nhìn, tính tình này có vài phần bóng dáng Thẩm thị, trong lòng càng ưa thích mơ hồ có sự thân thuộc. Nhìn Triệu Văn Uyển còn đang hôn mê, dặn nha hoàn trong uyển chiếu cố cho tốt, sau đó trở về Minh Nhứ Uyển, sốt ruột xử lý chuyện kia.
Lão phu nhân rời đi không bao lâu, nha hoàn Tứ phòng đến mời Lãnh thị đi dùng cơm, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Tuyết Nhạn cầm quả trứng bóc vỏ thay Triệu Văn Uyển tiêu sưng, nhưng bất ngờ chống lại một đôi đồng tử nặng nề.
“Tiểu thư?!”
Triệu Văn Uyển nhìn bốn phía không người, ngồi dậy “Đừng ồn ào, a…” Mới vừa rồi có người, Triệu Văn Uyển chỉ đành nhịn xuống, giờ không có người ngoài Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy cái trán vừa động sẽ đau, may mắn tính toán lực va chạm không có rách da, nếu không liền mất nhiều hơn được. Hôm nay nàng cố ý để Diệp thị đẩy ngã, thực tế là không nghĩ cùng nàng giáp mặt chống lại, Diệp thị một hơi một câu nhân chứng vật chứng, chắc là từ chỗ Hạ di nương lấy đến. Mà mục đích của Hạ di nương…Thật ra đoán tốt lắm.
Hạ Doanh Nguyệt, nếu cần phải đấu ngươi chết ta sống, kia…Ngươi liền an tâm mà đi chết đi.
Tuyết Nhạn nâng mắt vừa vặn nhìn thấy trong mắt Triệu Văn Uyển hiện lên sát ý lạnh lẽo, trừng mắt nhìn, khi nhìn lại, Triệu Văn Uyển đã là bộ dạng vân đạm phong khinh, cảm thấy là nhìn lầm. Bảo Thiền từ bên ngoài bưng một bát súp đi đến, trên mặt hưng phấn nói “Tiểu thư, Tứ phu nhân cố ý sai phòng bếp làm canh gà rừng hầm, nghe đầu bếp nói bên trong đều là thứ tốt, Tứ phu nhân đối với tiểu thư cũng thật để bụng.”
Đừng nói, Tứ phu nhân ôn nhu nhã nhặn, cùng với phương pháp phân phát đồ vật này nọ bắt tâm của mọi người trên dưới trong phủ, về phần người hầu trong Trúc Tương Phi Uyển cũng nhận được chiếu cố rất tốt, Bảo Thiền đối với vị tân phu nhân này ấn tượng rất tốt.
“Đặt đấy đi.” Triệu Văn Uyển ngửi thấy được mùi thuốc đông y thoang thoảng, dù sao chính mình chính là giả bộ, tẩm bổ như vậy, nàng cũng không phải Triệu Văn Hi, không biết xấu hổ.
“Tứ phu nhân nói phải thừa dịp….” hai chữ “nóng uống”còn chưa có nói ra, Bảo Thiền liền chống lại tầm mắt lạnh nhạt của Triệu Văn Uyển, lập tức che miệng, thành thành thật thật mà lui xuống.
Gần tối, ngoài Quốc Công phủ có một chiếc xe ngựa thong thả đi tới. Hạ nhân trong Lan uyển đã sớm chờ ở cửa, chờ xe ngựa dừng lại liền tiến lên đỡ hai vị chủ tử xuống dưới. Hạ di nương cùng Triệu Văn Huyên đều là dùng khăn che mặt, được người nâng trở về trong uyển.
Một màn này rất nhanh có người đến trước mặt Triệu Văn Uyển bẩm báo, người sau hơi hơi nhíu mày trầm tư, thưởng bạc rồi cho người đi xuống. Diệp thị cùng Hạ di nương thông đồng cùng nhau, theo nhu cầu, Hạ di nương muốn trở về Quốc Công phủ, nghĩ cũng biết Hạ di nương cùng Triệu Văn Huyên về phủ chữa bệnh là Diệp thị nghĩ ra lí do viện cớ, chính là có thể nói cho phụ thân đồng ý, không biết là sử dụng biện pháp gì, cũng là có bản lĩnh.
Chính là lần này…Nàng chắc chắn làm cho Hạ di nương hối hận khi trở về.
Lão phu nhân ở chỗ Diệp thị giằng co một ngày. Dựa vào một khối ngọc bội trong hiệu cầm đồ “Trùng hợp” trên có một chữ “Uyển”, tìm được nha hoàn năm đó làm việc trong Thiều Niên Uyển bị xui khiến, đem người áp tải đến trong phủ, là nàng ngày ấy ở trong phòng Nguyên Lân thiếu gia trong Thiều Niên Uyển nhặt được, lại đúng dịp đến tuổi ra phủ lập gia đình, nổi lên lòng tham nên che giấu.
Thẳng đến trong nhà mấy ngày gần đây túng quẫn mới đem đi cầm, ai ngờ bị Diệp thị vừa vặn đụng phải, kì thật là thời điểm ở Tây Sơn, Hạ di nương lấy ngọc bội này ra làm lợi thế giao dịch, yêu cầu Diệp thị đưa mẫu tử hai người đón trở về, trước tặng ngọc bộ xem như thành ý, chính là nha hoàn làm rơi ngọc bội kia, chờ Diệp thị thực hiện tốt hứa hẹn mới bằng lòng giao ra.
Ngọc bội kia tiểu thư, công tử trong phủ đều có một khối, như chứng minh thân phận, chỉ là khối ngọc bội kia của Triệu Văn Uyển, sớm đã không thấy tăm hơi, chỉ cho là để ở chỗ nào rồi, hiện giờ nghe lời khai của nha hoàn kia, khiến mọi người không khỏi nổi lên liên hệ, không phải nói Triệu Văn Uyển ngày ấy không đi Thiều Niên Uyển sao, ngọc bội kia…
Thêm tội từng hại đứa bé, lại liên quan đến ngọc bội, mọi đầu mối không tốt đều chỉ hướng Triệu Văn Uyển.
Diệp thị cắn chặt khẳng định Triệu Văn Uyển là hung thủ giết người, ngay cả Triệu đại lão gia đều có vẻ có vài phần tức giận, lúc trước đứa bé cũng là chính mình gửi gắm nhiều kỳ vọng, Kì Lân Nhi, vô cùng vinh quang, lại khổ sở chết non, cho dù hiện tại nhớ tới cũng cực kì đau lòng, vốn tưởng là ngoài ý muốn, nhưng sự thật lại chứng minh là người làm, vẫn là Triệu Văn Uyển, nàng khi đó có mấy tuổi, bốn tuổi, năm tuổi, tại sao có thể đối với đứa bé còn quấn tã ra tay độc ác, giết chết!
Triệu đại lão gia nhìn Diệp thị khóc ngất trong lòng hắn, con ngươi hiện lên đau đớn kịch liệt, càng nhiều là phẫn nộ, giống như núi lửa phun trào.
Lão phu nhân từ đầu tới cuối đều nhíu mày nghe, phiền muộn Diệp thị khóc lóc kể lể, nhưng cũng thông cảm tâm trạng làm mẫu thân của nàng, chính là Văn Uyển….Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng Triệu Văn Uyển bị bóng đè, đã cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, trong lòng cũng là mâu thuẫn.
Lãnh thị ở một bên nhìn ra một hai phần, liền giúp đỡ mở miệng nói “Văn Uyển còn hôn mê, nha hoàn nhặt ngọc bội này cũng không chính mắt nhìn thấy Văn Uyển ra tay, không ngại lại cẩn thận đi điều tra, nói không chừng có đầu mối chỗ khác.”
******
Đêm dài nặng nề, mây đen che đi ánh trăng, giống như tấm thảm đem tất cả mọi vật bao phủ, lộ ra một tia áp lực, Trong Quốc Công phủ có người yên tâm gối đầu đi ngủ, có người xoay người qua lại, cũng có người…
“Di nương, đây là canh an thần, ngài uống sớm một chút rồi nghỉ ngơi, lão gia nói hôm nay không đến.” Nha hoàn hầu hạ Hạ di nương bưng một bát canh tới trước mặt nữ tử dựa người vào giường, mở miệng nói.
Hạ di nương trên mặt hiện lên một tia ghen ghét, càng nhiều là không cam lòng, ở Tây Sơn mỗi ngày mỗi khắc đều là dày vò, may mà nàng đã trở về, Triệu Văn Uyển nghĩ muốn đối phó mình, hừ, vậy xem ai chết trước.
Bưng canh an thần uống xong, nàng nên dưỡng tốt thân mình nhìn kết cục của người nọ.
Hầu hạ Hạ di nương rửa mặt xong, nha hoàn tắt ngọn đèn bưng đi ra ngoài, khép lại cánh cửa. Trong phòng huân hương đốt lượn lờ, cũng là bởi vì những ngày ở Tây Sơn không tốt, bên trong thả ít hương liệu giúp thả lỏng tinh thần, Hạ di nương ngửi vào lòng tràn đầy an bình, nằm ở trên giường.
Rèm giường tơ lụa, chăn đệm mềm mại…Hạ di nương lâm vào hoảng hốt, giống như bị ác mộng, nàng giống như còn ở Tây Sơn, lại giống như trở về trong phủ, trong chốc lát vui, trong chốc lát buồn, thần sắc thay đổi, ngay cả bản thân cũng không phát hiện khác thường.
Tay để bên gối, giống như đụng đến vật gì, kì quái mà cầm nên, vừa nhìn là hài trẻ con hình con hổ, màu đỏ, trong mắt con hổ tràn đầy màu đỏ tươi, Hạ di nương xoay mình sợ hãi hô một tiếng ném đi, trên mặt đất hai chiếc hài trước sau như một, con hổ mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm, Hạ di nương hai mắt đỏ lên, gắt gao nắm chăn, hoảng sợ giống như đôi giày kia sẽ bay hướng phía chính mình.
“Đừng…Đừng tới đây…”
Gió đánh lên ván cửa, chi nha chi nha, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, thanh thanh thê lương, đâm thẳng vào màng tai, Hạ di nương đầu óc mê man, không biết tại sao trong đầu hiện lên khuôn mặt đứa bé kia, cùng tiếng khóc thê lương ngoài cửa hợp lại, giống như rõ ràng có thể nhìn thấy hình ảnh lao thẳng đến mặt mình.
Hạ di nương lập tức sợ tới mức chùm kín chăn, hô lớn “Tránh ra, tránh ra, không cần lại đây.”
“Di nương, ta chẳng qua là tức giận, ta thật buồn a.” Ngoài cửa một tiếng nói non nớt tràn đầy tức giận truyền đến, ngược lại một chút một chút đến bên cửa, vẫn là câu kia, liên tiếp, càng ngày càng gần.
“Không, không phải ta, ngươi…Đã chết, đã chết.”
“Ô ô ô, di nương ta thật buốn a, ngươi vì cái gì phải giết ta, vì cái gì…”
“Di nương, ngươi đến bồi Nguyên Lân chơi được không?”
“Di nương, di nương…”
Một tiếng lại một tiếng, gần như đem Hạ di nương bức đến hỏng rồi, Nguyên Lân, Triệu Nguyên Lân, hài tử năm đó chết, Kì Lân Nhi, cả nhà trên dưới ai cũng yêu thương, vì cái gì một cái Triệu Nguyên Lễ còn chưa đủ, còn có Triệu Nguyên Lân, vậy nàng thì sao, đứa nhỏ của nàng, đúng rồi, đúng rồi nàng khi đó chỉ có Triệu Văn Huyên, trời giáng điềm lành, dựa cái gì là Diệp thị…
“Triệu Nguyên Lễ là đồ bỏ đi, Triệu Nguyên Lân bị ta bịt chết (bịt cho chết ngạt), Thụy Ca Nhi của ta mới là hi vọng tương lai của Triệu phủ.” Hạ di nương như nghĩ đến điều gì, cười âm lãnh, đối với hài con hổ chậm rãi nói.
Sau đó đi xuống giường, ánh mắt trống rỗng, không có hoảng sợ, không chút nào che dấu tràn đầy oán niệm, nhặt hài con hổ trên mặt đất, một chút một chút vuốt ve, sau đó bóp đầu hổ, giống như bóp cổ đứa bé, mang theo một tia điên cuồng nói “Chết đi, đều chết đi, chết đi!”
Cánh cửa thình lình bị mở ra, ngoài cửa, lấy lão phu nhân đứng đầu đằng sau tràn đầy người, thần sắc đều từ không thể tin đến lạnh lùng, Hạ di nương trong đầu ong một tiếng, tê liệt ngồi trên mặt đất, có chút không kịp phản ứng trước sự việc vừa mới phát sinh, đem tóc toán loạn vuốt ra sau tai, trộm dấu đi hài con hổ trong tay, ra vẻ trấn định.
“Lão phu nhân, ngài sao lại đến đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...