Hạ di nương chân trước vừa rời khỏi, nha hoàn được Triệu Văn Uyển sai đi đưa “Hạ di nương đoạn đường” trở về Trúc Tương Phi Uyển bẩm báo, đem câu Hạ di nương nói với Diệp thị bẩm báo rõ ràng.
Triệu Văn Uyển hơi hơi chống cằm, lông mi dài buống xuống tạo thành bóng râm, hiển nhiên là rơi vào trong suy nghĩ của chính mình.
Tuyết Nhạn dẫn nha hoàn đến bẩm báo xong, mới đưa người đi, ở cửa vừa vặn đụng đến Bảo Thiền bưng bữa tối đi đến, hai người cùng vào trong.
“Tiểu thư, phòng bếp hôm nay làm thức ăn ngài yêu thích nhất, hai ngày trước không phải nhắc tới con cua sao, vừa lúc có người mang đến phủ, đưa đến Trúc Tương Phi Uyển không ít.” Bảo Thiền bưng thức ăn để trên bàn, tự mình chăm sóc nhắc tới “Chẳng qua nghe nói thứ này là đồ ăn tính lạnh, tiểu thư vẫn là ăn ít chút, món này thích hợp dùng với trà gừng.”
Trong chén một con cua đầu thật lớn, chắc nịch thơm ngon, Bảo Thiền chọn chỗ thịt béo, gắp một cái, động tác lưu loát mà bóc lột thịt cua. Bên cạnh một đĩa cá tuyết rán ngon miệng, dùng nước cốt chanh loại bỏ mùi tanh, mặt ngoài cháy giòn thơm ngon, bên trong mềm mại, mang theo mùi thơm từ quả chanh, cùng một đĩa thịt xào cà tím cắt nhỏ, làm cho người muốn ăn.
Mãi đến khi Bảo Thiền bóc lột thịt cua xong, cũng không gặp chính chủ đứng dậy dùng cơm, quay đầu liền nhìn thấy người đó đang thất thần, đến gần gọi một tiếng “tiểu thư”.
Triệu Văn Uyển còn một lòng nghĩ chuyện đứa bé trong miệng Hạ di nương, Bảo Thiền vừa rồi nói một tràng một câu nàng cũng không nghe lọt, lúc này đột nhiên nhìn thấy người, lại thấy một bàn thức ăn, phục hồi tinh thần, chính là thiếu bộ dáng thèm ăn.
Bảo Thiền buồn bực theo sát Tuyết Nhạn chớp mắt vài cái, có chút không rõ Hạ di nương bị chỉnh rời đi rồi, ngược lại tiểu thư vì sao còn mất hứng?
“Chết…Là đứa nhỏ phòng nào?” Triệu Văn Uyển giơ lên đôi đũa, cuối cùng vẫn là hạ xuống trên đồ ăn, gắp bỏ vào trong bát nói. Nàng rõ ràng nhớ trong kịch bản không có xảy ra việc này, chẳng lẽ vì chính mình cải biến vận mệnh Triệu Văn Uyển.
Ban đầu Hạ di nương chính là nhìn Triệu Văn Huyên nở mày nở mặt xuất giá, sau đó mẫu bằng tử quý, một đường vinh quang thăng lên làm nhất phẩm phu nhân, theo sau Hạ di nương trong phủ sống những ngày tốt hơn thuận buồm xuôi gió, mặc dù kết cục cuối cùng của bản thân không quá tốt, được cái những ngày trước kia sống không quá khổ, phần đầu kịch bản cuộc sống xem như không tồi.
Chính là…Lần này, cũng bị chính mình bức đến khốn cảnh.
“Là của phu nhân.”Tuyết Nhạn hiểu nàng đang hỏi cái gì, liền mở miệng đáp, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, tiểu thư không nhớ rõ sao…
Bảo Thiền chớp chớp măt, liên hệ hai người nói chuyện, mở to miệng kinh ngạc nói “Đứa bé kia chưa tròn một tuổi đã chết, tiểu thư như thế nào đột nhiên hỏi như vậy? Ngày thường trong phủ cũng không cho phép nói.”
Triệu Văn Uyển nhếch môi một cái, cũng không giấu diếm nói “Hạ di nương nói đứa bé kia không phải ngoài ý muốn chết, lúc trước lại đây nói xằng nói bậy, đe dọa dụ dỗ, ngươi nói xem là đánh chủ ý gì?”
Hai nha hoàn nghe xong lâm vào trầm tư, Tuyết Nhạn nhíu chặt mày, có dự đoán không tốt, Bảo Thiền vẻ mặt suy tư xẹt qua một tia không xác định. Triệu Văn Uyển đem thần sắc hai người thu hết vào đáy mắt, vẫn là chọn Bảo Thiền từ nhỏ đi theo hầu hạ bên người hỏi một câu “Chuyện đó từ lâu ta đã không nhớ rõ, ngươi tới nói đi.”
Bảo Thiền lên tiếng đáp ứng, kỳ thật nàng khi đó cũng còn nhỏ, chỉ so với Triệu Văn Uyển lớn hơn một tuổi, Diệp thị trước khi sinh Triệu Văn Tuyết còn có một đứa nhỏ, thời điểm trước khi sinh ra còn có điềm báo may mắn, Diệp thị từng nói nằm mơ gặp một con kì lân nhảy vào trong lòng ngực, sau đó ngày đứa con thứ hai sinh ra có rặng mây hồng kéo dài trên bầu trời, mọi người nói giống như có chùm ánh sáng đỏ bắn vào trên người Diệp thị đang sinh con trong Thiều Niên Uyển, lúc sau có một cái đạo sĩ điên chân thọt nói đứa bé này không đơn giản, giống kì lân sau này có tài, vì thế được gọi là Kì Lân Nhi, giống năm đó Thẩm thị sinh Triệu Nguyên Lễ cũng có một điềm lành.
Trong phủ từ trên xuống dưới không ai không thương, coi như bảo bối, nhất là Triệu đại lão gia gặp người sẽ gọi “Kì Lân Nhi”, lão phu nhân cũng vô cùng vui vẻ, thường thường sai ôm đến Minh Nhứ Uyển nhìn một cái mới bằng lòng ngủ, cố tình đứa bé được sủng ái lại không sống lâu.
Triệu Văn Uyển khi đó được nuôi ở bên người Diệp thị, cùng Diệp thị gần gũi, đối với đứa nhỏ này cùng chính mình “tranh thủ tình cảm” hết sức chán ghét, thậm chí không biết sao có một lần động tay bóp cổ tiểu hài tử, nếu không có nha hoàn trông nom đúng lúc phát hiện, suýt chút nữa là gây họa lớn. Cũng bởi vì chuyện này, Diệp thị đối với Triệu Văn Uyển ban đầu có lệ hiện tại càng không thích, thậm chí nơi nơi phòng bị, Triệu Văn Uyển cũng bị đón trở về trong uyển lão phu nhân, theo lão phu nhân tự mình nuôi dạy.
Đáng tiếc không bao lâu, đứa bé kia vẫn là chết, ngày mùa hè oi bức, nha hoàn trông nom mệt mỏi ngủ gật, trở về liền phát hiện tiểu hài tử không còn thở ngạt chết. Diệp thị biết được như người điên bắt người cắn người, trong đó cắn hung ác nhất chính là Triệu Văn Uyển, vì nguyên nhân lần trước, liền một mực chắc chắn là nàng gây nên, hận không thể xé nát.
Triệu Văn Uyển tuổi nhỏ bị Diệp thị giống như người điên bị dọa không nhẹ, sau đó ngã bệnh, sốt cao vẫn là một hơi một câu nói “không có”, lão phu nhân cẩn thận hỏi nha hoàn đi theo bên người Triệu Văn Uyển, rồi đối chiếu khẩu cung hạ nhân Thiều Niên Uyển, phát hiện sự tình xác thực cùng Triệu Văn Uyển không có quan hệ, lão phu nhân tuy rằng đau lòng tôn tử chết non, nhưng cũng là không thể nhìn cháu gái tự dưng mà chịu khổ, liền ra mặt cùng Diệp thị hòa giải, định tính là ngoài ý muốn, mà nha hoàn bỏ bê nhiệm vụ kia tất nhiên là bị đánh đến chết, răn đe.
Triệu Văn Uyển nghe xong, một đôi con ngươi trầm tĩnh sâu như hồ nước, lại không khỏi lâm vào suy nghĩ chính mình, nếu trước kia đã đưa ra cái kết luận, vì sao hiện tại lại nhảy ra?
Lúc này liền nhìn thoáng qua vẻ mặt tái nhợt phân vân muốn nói lại thôi của Bảo Thiền, nhíu mi nói “Còn có cái gì muốn nói, cứ nói đừng ngại.”
Bảo Thiền nghe vậy dừng một chút, lắp bắp trong chốc lát rốt cục chịu không được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tiểu thư, bất cứ giá nào nói “Bảo Cầm tỷ tỷ ngày đó nhưng thật ra nói dối, nàng khi đó là chăm sóc tiểu thư ngài, bởi vì ngày đó vừa vặn người nhà của nàng có chuyện tìm đến, Bảo Cầm tỷ tỷ trộm rời đi nửa cái canh giờ, lại không nghĩ rằng phát sinh chuyện lớn như vậy, khi bị hỏi sợ bị trách mắng rơi vào kết cục giống cái nha hoàn kia, liền mới không nói thật, sau Bảo Cầm tỷ tỷ đến tuổi ra phủ gả cho người ta, việc này sợ rằng cũng chỉ có nô tỳ biết.”
Cho nên, cùng ngày đứa bé kia chết cùng Triệu Văn Uyển không có liên quan, đều không thể kiểm chứng, mà Hạ di nương mới có thể nắm bắt cái gọi là căn cứ chính xác theo…
Cũng hoàn toàn là do Hạ di nương đe dọa làm cho Triệu Văn Uyển sinh ra một tia tin tưởng, tin tưởng chính mình không phải hung thủ giết đứa bé kia, nếu thực sự là đúng, theo tính tình Hạ di nương không có khả năng giấu lâu như vậy, duy nhất có thể…Chính là nàng cũng không muốn việc này bị lộ ra ngoài, theo trực giác mà giải thích thì việc này nếu lộ ra đối với nàng ta cũng không có lợi, Triệu Văn Uyển vẻ mặt thay đổi mấy lần, trong lòng đã có một suy đoán lớn mật.
“Nếu là ta làm, Hạ di nương đã sớm chiếu cáo thiên hạ, cất giấu kỹ như vậy thực sự kỳ quái, nếu Diệp thị biết nhất định sẽ điều tra, chính là khó bảo đảm sẽ không nổi lên tâm tư không nên có, chi bằng ta đến giúp một tay, tìm ra sự thật cuối cùng của năm đó.” Triệu Văn Uyển mím môi, hạ quyết định nói.
Bảo Thiền giật mình, lập tức vì chính mình vừa rồi sinh ra hoài nghi mà áy náy, cùng Tuyết Nhạn liếc nhau, trong mắt lập tức rõ ràng, đồng thanh nói “Tiểu thư cứ việc phân phó.”
Núi Tây Sơn dòng nước trong vắt, tiếng chim kêu, hương hoa thơm, vẫn có thể xem là một địa phương tốt để tu thân dưỡng tính, chẳng qua khoảng cách xa, có chút ngăn cách, lại ở giữa sườn núi, múc nước chặt củi đều không dễ dàng, điều kiện cuộc sống tự nhiên cũng không theo kịp, điều này làm cho tiểu thư phu nhân thói quen cẩm y ngọc thực hoàn toàn không thể chịu được.
Triệu Văn Huyên mới ở một ngày một đêm đã gần như phát điên mà hô to náo loạn, muốn về Định Quốc Công phủ, nhưng trong am ngoài lão ni cô chỉ biết ngồi niệm Phật, chỉ còn một tiểu ni cô vừa câm vừa điếc, việc Triệu Văn Huyên tranh cãi ầm ĩ hoàn toàn không thèm để ý, điều này làm cho Triệu Văn Huyên náo loạn nửa ngày vừa đói vừa mệt thất bại không thội.
Ngoài am, con ngựa hí lên một tiếng mũi thở phì phì, Triệu Văn Huyên đang trong sân vừa nghe đến động tĩnh vội đi ra cửa mong chờ, liếc mắt một cái nhìn thấy trên xe ngựa có biểu tượng của Định Quốc Công phủ, ánh mắt có chút sáng, tưởng đến đón mình trở về, sau đó nhìn thấy người bị nâng xuống ngựa lại làm nàng chấn động.
“Nương?”
“Văn Huyên…” Hạ di nương vừa bị đánh lại một đường xóc nảy, khó khăn đi tới cửa rồi ngất đi.
Triệu Văn Uyển nhìn thấy người vừa mới đem người tới giống như hoàn thành nhiệm vụ đem người vứt lại, bản thân liền lên xe ngựa chuẩn bị rời đi, liền vội vàng kêu to “Này, chớ có đi, không phải đến đón ta trở về sao, nương ta đây là làm sao vậy, ngươi hãy nói cho rõ ràng!”
“Lão phu nhân chỉ mệnh lệnh cho tiểu nhân đưa người đến đây bồi Tam tiểu thư, những chuyện khác tiểu nhân cũng không biết.” Xa phu vung roi ngựa, lưu lại một đống bụi đất.
Triệu Văn Huyên thất thần, sau một lúc lâu sức nặng toàn thân Hạ di nương đặt ở trên người, mới kịp phản ứng đem người đỡ vào trong phòng, ngửi thấy trên người nàng truyền đến vị thuốc đông y, cùng với bộ dáng khi nằm xuống mặt nhăn thành một đoàn, Triệu Văn Huyên liền phát hiện mông nàng bị thương, đây là…bị phạt, ánh mắt dần dần u ám.
Ban đêm, Hạ di nương sâu kín tỉnh lại, một cái chân để nến, bị gió thổi trúng giống như bị tắt bất cứ lúc nào, bóng dáng Triệu Văn Huyên bị che ở trong bóng râm, có vẻ âm trầm.
“Khát…” Hạ di nương yếu ớt hô.
Triệu Văn Huyên bưng ly trà lạnh trên bàn đến bên miệng nàng, uy nàng uống một ngụm, vừa mới dính môi, còn chưa có nuốt xuống liền phun ra toàn bộ.
Hạ di nương gắt gao cau mày, nhìn chằm chằm ly trà cũ nát “Khụ khụ…này là cái vị gì?”
“Nước trên núi đều là vị này, nương uống không quen... ta cũng vậy.” Triệu Văn Huyên sâu kín nói.
Hạ di nương vừa ngủ dậy, tinh thần chậm rãi tỉnh táo, nhìn bố cục bốn phía đơn sơ, càng nhìn càng thấy lạnh, nơi này ngay cả chỗ ở hạ nhân trong Định Quốc Công phủ cũng không bằng, người sao có thể ở.
“Văn Huyên, ngươi ở chỗ này chịu khổ.” Hạ di nương đau lòng nói, nhìn nữ nhi trên mặt ấm ức, trong lòng cũng là oán hận, Triệu Văn Uyển vì sao dốc hết sức lực đả kích chính mình, hao tổn tâm cơ đem mình ra phủ, sợ cũng là lo lắng sự kiện kia bại lộ đi.
Chính là tuyệt đối không để cho nàng ta như ý nguyện, đôi mắt hạnh chuyển sang u ám, nghĩ đến trước khi đi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Diệp thị, khóe môi chậm rãi cong lên.
“Văn Huyên ngoan, chúng ta rất nhanh có thể trở về, đến lúc đó, người kia hại ngươi, nhất định so với chúng ta thê thảm trăm lần.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...