Ngày hôm đó vô cùng đẹp, hoa nở đón xuân, bên ngoài ánh nắng ấm áp ánh vào màn lụa ở cửa sổ, nhiều điểm dừng trên bình phong mạ vàng, hiện lên trên giường nhỏ trải hoa hồng một tầng ánh sáng kiều diễm, nữ tử nhã nhặn trầm tĩnh tay cầm châm tuyến, ánh mắt chăm chú nhìn hoa văn thêu trên vải, một châm một châm, động tác cẩn thận cực kỳ chăm chú.
Những rõ ràng là cảnh liễu xanh rủ bên bờ đá lịch sự tao nhã như thế, ở trong tay Triệu Văn Uyển lại thành vô cùng thê thảm, vốn cành liễu mềm mại giống như ngọc bích, ở trong tay Triệu Văn Uyển lại giống như chân gà tập trung một chỗ, mặt nước lăn tăn gần bờ kia càng giống nước mực vẩy…
Triệu Văn Uyển một bên thêu một bên để ra xa thưởng thức, tự nhận ra có chút tiến bộ.
Mỗ chim lông xanh mỏ nhọn nào đó bay bên cạnh lặng lẽ ngó vào nhìn, cánh che hai mắt, cảm giác có chút như làm bẩn mắt, lại nhìn nữa Triệu Văn Uyển liền nghiêng đầu nhìn nó, lập tức buông cánh làm bộ tiêu sái như không có chuyện gì, Triệu Văn Uyển bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đem vải thêu bày ra cho Thiên Tiên xem “Ngươi nhìn ta thêu thế nào?”
Thiên Tiên đôi mắt quay tròn, cổ họng chít chít hừ, chân nhỏ lùi lại khoảng cách an toàn, nhanh chóng vỗ cánh bay ra cửa, dừng ở trên cành cây ngoài cửa sổ, tuy rằng không dám lớn tiếng ồn ào nhưng vẫn là nhướng cổ hô một câu “Xấu chết đi được!”
Triệu Văn Uyển liếc xéo nó, ánh mắt sắc bén, Thiên Tiên cảm thấy khoảng cách vô cùng an toàn, ưỡn ngực lá gan lớn nói “Làm chim cũng cần thành thật!”
Triệu Văn Uyển nghe câu đó quả thật dở khóc dở cười, nuôi sủng vật thành tinh nàng có dễ dàng sao.
Tiểu tử kia giống như còn chưa đủ, nhìn bộ dáng Triệu Văn Uyển kinh ngạc giống như tìm được tôn nghiêm, ngày thường bị ức hiếp quá lợi hại, ở trên cành đào nhảy nhảy, cười to, cuối cùng vênh váo đắc ý bồi thêm một câu “Có bản lĩnh cắn ta a!”
Triệu Văn Uyển nâng mặt cũng cười, khóe miệng chơi cong “Xem ra chiều ngươi nên lông đuôi lại ngứa rồi.”
Thiên Tiên vẫn đắc ý “Ngươi cắn..” Câu nói kế tiếp cũng không nói xong, Bảo Thiền cầm cái bao tải đột nhiên đem nó chụp lại, thu ở trong bao, chống nạnh cười “Hừ, xem ngươi còn dám ngang ngược với Đại tiểu thư nhà ta không, liền chọn chỗ lông đuôi đẹp nhất của ngươi nhổ.”
“Ai nha nha, không dám, không dám, lục lục lục --- cứu mạng----“
Tuyết Nhạn ngược lại đúng lúc vào cứu cái đuôi mỗ chim yêu nhất “Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến đây, nói là vẫn muốn hẹn ngài thêu hầu bao”
Không đợi Triệu Văn Uyển phân phó, Triệu Văn Hi đã đi vào phòng, cười tươi hô một tiếng tỷ tỷ, phía sau nàng Lục Vân ôm cái rổ, chỉ các loại màu hơi hơi lộ ra ngoài, Triệu Văn Uyển nhìn lên Triệu Văn Hi bộ dáng là thật sự, không khỏi hướng chỗ xấu nghĩ, không phải là biết mình thêu xấu, đặc biệt đến so bì, khiến mình khó chịu.
Triệu Văn Uyển rất nhanh thu lại suy nghĩ trong lòng, miễn cưỡng rũ mắt, đem vải thêu để trên bàn cạnh giường nhỏ, cười nhẹ nhàng “Hi muội muội lại đây, mau ngồi.”
“Vẫn là nói muốn cùng tỷ tỷ cùng thêu hầu bao, đến hôm nay mới chọn được mẫu tốt.” Nàng ngồi ở đối diện Triệu Văn Uyển.
“Muội muội tính thêu kiểu gì?” Triệu Văn Uyển không chút để ý hỏi một câu.
“U lan mọc trước đình, đón gió xuân, muội muội thích hoa lan nhất, trước thêu hoa lan, vẫn là cảm thấy thêu hoa lan dễ dàng hơn, mới vừa tìm được một mẫu hoa lan, bản vẽ mới lạ độc đáo, liền nghĩ muốn thêu cho…” Nàng nói một nửa liền im bặt, mặt thoáng ửng đỏ.
Triệu Văn Uyển nhìn Triệu Văn Hi hôm nay đến là muốn diễn cái gì, nói vậy là muốn thêu hầu bao đưa cho Cố Cảnh Hành, âm thầm bĩu môi “Một trong tứ quân tử, hoa lan phong tư thanh lịch, đóa hoa đoan trang, hoa hợp với quân tử, vương giả chi hương, muội muội nên không phải muốn đưa cho… Đưa cho Thái tử điện hạ chứ.”
Triệu Văn Hi cả kinh, vội vàng làm bộ che miệng “Tỷ tỷ nhưng đừng nói lung tung.” Thủ đoạn Thái tử phi sửa trị Vương Tuyết Diên, nàng chính là nghe nói, đột nhiên để Triệu Văn Uyển gào to thật đúng là lạnh sống lưng, Triệu Văn Uyển âm thầm cười nhạo trong lòng “Ta nói giỡn với muội muội thôi, cũng là không có người ngoài ta mới nói, chỉ là…Lần sau khi gặp Lục vương gia, ta sẽ thay muội muội nói, để Lục vương gia thay muội muội tìm hiểu xem Thái tử phi có đồng ý Thái tử nạp phi vào Đông Cung hay không.”
“Muội căn bản không có tình cảm ái mộ Thái tử điện hạ, tỷ tỷ cũng đừng nói giỡn, cũng ngàn lần không cần nói với Lục vương gia cái gì.”
Triệu Văn Uyển nhịn không được bật cười “Nhìn xem muội muội bị dọa kìa, Vương gia làm sao sẽ quan tâm…” Lời này của Triệu Văn Uyển nói đích thật không rõ ràng, ánh mắt lại rõ ràng nói --- làm sao sẽ quan tâm ngươi thích ai.
Triệu Văn Hi có cảm giác bị đùa giỡn, khóe miệng kéo căng khó chịu, vốn nghĩ đến khiến Triệu Văn Uyển ngột ngạt, không nghĩ đến bị người nói cho tâm tình tối tăm trước, trong ngực nghẹn một hơi ẩn nhẫn không phát, con ngươi thoáng nhìn hà bao Triệu Văn Uyển thêu để trên bàn, mỉm cười nói “Ây, tỷ tỷ đây là thêu gì vậy? Xanh xanh là lông chim Thiên Tiên sao.”
Triệu Văn Uyển mới không khó chịu, thoải mái nói “Không phải, là liễu xanh.”
“Đều do muội muội mắt vụng về, đúng là không nhìn ra.” Triệu Văn Hi cuối cùng còn bồi thêm một câu “Tỷ tỷ thêu quả nhiên không giống người thường.”
Lục Vân nghe câu ấy trên mặt xuy xuy nhịn cười, Tuyết Nhạn rốt cuộc hiểu được vì sao Bảo Thiền ngày thường nói Lục Vân không hiểu quy củ, cũng không nhìn xem bản thân có thân phận gì, thế nhưng không có quy củ, Đại tiểu thư chúng ta thế nào cũng không để hạ nhân quá phận, cho dù đối nha hoàn trong phòng nuông chiều, nhưng thường thường dạy mọi người phải tuân thủ quy củ, không thể ỷ vào được nàng cưng chiều mà kiêu, mắt lạnh nhìn người, nhưng nhìn Lục Vân như vậy thật chẳng ra sao.
Lấy tâm tình chủ tử làm nhất, Tuyết Nhạn ánh mắt vừa động, bưng nước trà chậm rãi lại gần, lời nói khách khí “Nhị tiểu thư, nói nhiều như vậy, ngài dùng trà.” Nói xong đi đến trước mặt không biết thế nào trên tay vừa trượt, nước trà rầm một chút toàn bộ đổ vào quần áo Lục Vân, ý cười ẩn trên mặt Lục Vân không còn sót lại chút gì, Tuyết Nhạn vội vàng nói “Thật là xin lỗi Lục vân.” Nói xong liền xoạy người giải thích với Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư “Nô tỳ vừa rồi thật sự không chu toàn.”
Triệu Văn Uyển hơi hơi nhíu mày, lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Tuyết Nhạn, dở khóc dở cười, lấy tác phong Tuyết Nhạn ngày thường cẩn thận tuyệt đối sẽ không đánh đổ trà, trừ phi…
“Nhìn ngươi tay chân lóng ngóng, mau dẫn Lục Vân đi đổi quần áo.” Triệu Văn Uyển ra vẻ quở trách, vội nói.
“Dạ, nô tỳ biết sai rồi.” Tuyết Nhạn xoay người dẫn Lục Vân ra ngoài, Lục Vân còn đang cúi đầu quạt vạt áo ướt sũng, có lẽ là không thấy đường, hoặc có lẽ là do một cái chân lặng lẽ duỗi ra, ai nha một tiếng chật vật ngã trên đất, bản năng túm quần áo Triệu Văn Hi, Triệu Văn Hi dậm chân cả kinh, vẻ mặt nhục nhã “Kêu kêu gào gào, còn không mau đi.”
Lục Vân vội vàng lên tiếng “Vâng”, Tuyết Nhạn chính là đưa lưng về phía hai chủ tử, bả vai gầy yếu giống như ẩn ẩn run run.
Bị trận này quấy rầy cuộc nói chuyện vừa rồi, Triệu Văn Uyển một lần nữa nhặt về đề tài, cười càng thêm hào phóng, căn bản như không chịu ảnh hưởng, con ngươi cong lên, cầm lấy hầu bao chính mình thêu “Đúng rồi, muội muội hẳn là nghe qua một câu, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, có lẽ ngươi cảm thấy không tốt, nhưng ở trong mắt người khác lại là bảo bối đẹp nhất.”
Người khác, hai người trong lòng hiểu rõ, ám chỉ là ai.
Triệu Văn Hi quả nhiên có chút phản ứng, ngón tay nắm chặt, vẻ mặt như thường miễn cưỡng nặn ra tươi cười “Tỷ tỷ nói rất đúng!”
“Tỷ tỷ nhìn xem muội thêu cái này thế nào? Muội định đưa cho tổ mẫu một túi hương.” Triệu Văn Hi đang cầm một cái túi hương tinh xảo đưa cho Triệu Văn Uyển nhìn.
Triệu Văn Uyển kỳ thật không có tâm tư cùng nữ chính trong kịch bản liên hệ tình cảm, chỉ là hơi liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng cảm thấy châm pháp thêu đóa hoa trường thọ có chút quen mắt, nếu không phải Triệu Văn Uyển tiếp xúc qua thêu thùa, kỳ thật cũng không nhìn ra, chỉ là hiện tại học được nhưng lại có chút hiểu biết, giọng thản nhiên “Châm pháp của muội muội có chút đặc biệt?”
Triệu Văn Hi nhịn không được hiện lên đắc ý “Châm pháp này chính là muội tự nghĩ ra, người bình thường là thêu không được.”
Triệu Văn Uyển vừa nghe con ngươi nhất thời trầm xuống “Là muội tự nghĩ ra?”
“Đúng vậy.”
Triệu Văn Uyển âm thầm nhíu mày, như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhân tiện nói “Ta gần đây nhặt được một cái khăn, nghĩ muốn cho muội muội nhìn một chút.” Liền gọi Bảo Thiền mang khăn tay đến.
Triệu Văn Hi nhíu mày, có chút khó hiểu, chờ nhìn thấy khăn tay Bảo Thiền trình lên, đồng tử đột nhiên co rụt, run rẩy cầm trong tay tỉ mỉ xem, lúc đụng đến chữ “Yên” phía dưới luống cuống thì thào nói “Như thế nào sẽ?”
Triệu Văn Uyển híp mắt, ánh mắt lóe lên ánh sáng không rõ, đột nhiên mở miệng “Châm pháp không phải cùng muội muội cực kỳ giống nhau sao?”
Triệu Văn Hi khuôn mặt cứng đờ không thể tin, lộ ra một tia hoảng sợ cùng táo bạo, đột ngột ngẩng đầu, tựa như phát hiện vừa rồi luống cuống, cưỡng chế trấn định, tay run rẩy lợi hại bại lộ nỗi lòng nàng lúc này “Tỷ tỷ từ nơi nào nhặt được khăn tay này, phương pháp thêu thật sự cùng ta giống nhau, cũng không biết…Cùng ai có duyên như vậy.”
“Ai biết được, liền lần đó muội muội đi rồi, ta ở phía sau muội nhìn thấy, liền nhặt lên.”
Triệu Văn Hi vừa nghe, sắc mặt thoắt cái trắng một tầng, tựa như cẩn thận hỏi “Phía sau…muội?”
“Ừ” Triệu Văn Uyển nhẹ giọng trả lời “Tỷ còn tưởng rằng là của muội muội đâu? Nhìn tình hình hẳn là không phải.”
Triệu Văn Uyển nói xong liền đem khăn lấy về “Nếu không phải, ta lại đi tìm chủ nhân của nó đi.”
Triệu Văn Hi chất phác gật gật đầu, căn bản không có nghe lời nói Triệu Văn Uyển nói sau đó, chờ Lục Vân trở về liền vội vàng rời đi, ngay cả bước chân đều có chút không ổn định.
Các nàng sau khi rời đi, Triệu Văn Uyển một lần nữa cầm khăn tay nhìn, Mộc Lan Yên, trên thế giới sẽ có chuyện trùng hợp như thế, lại nhìn vẻ mặt Triệu Văn Hi hôm nay, cảm thấy hơi trầm xuống.
Bảo Thiền một bên khó hiểu hỏi một câu “Đại tiểu thư, vì sao phải lừa Nhị tiểu thư nói là khăn tay nhặt được phía sau lưng nàng, rõ ràng là…”
Triệu Văn Uyển có chút thâm trầm mà nói một câu “Nàng trong lòng nhất định có quỷ!”
Bảo Thiền nghe vậy vẫn chưa nghĩ thông, quỷ gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...