Triệu Thị Quý Nữ

"Lão phu nhân, Tứ phu nhân bị oan!” Lúc này có một bà tử khó khăn lắm mới chạy tới ôm lấy Lãnh thị, mọi người nhìn, người nọ không phải là Cổ ma ma vừa mới vào phủ sao.

Triệu lão phu nhân từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng sai người đi mời Nguyên đại phu, Cổ ma ma nghẹn ngào nói “Hại Triệu Đại thiếu gia không phải Tứ phu nhân chúng ta, mà là…”

Triệu Hoành Thịnh nổi giận nói “Còn không mau nói!”

Diệp thị nhìn sự tình cuối cùng kéo lại quỹ đạo, trong hài lòng lại luôn luôn chứa một phần bất an.

“Là…là Lãnh đại gia!” Cổ ma ma cắn răng bất chấp phải trả giá nào nói.

Đột nhiên nghe Cổ ma ma đề cập đến người này, người ngồi bên trên vẻ mặt đều là khốn đốn, phản ứng một lát, Triệu Đại lão gia liền lửa giận công tâm mà gào thét “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Thân mình Cổ ma ma run rẩy vội vàng quỳ trên đất, liếc mắt nhìn tứ phu nhân như là hạ quyết tâm “Lão gia hẳn là còn nhớ rõ mười năm trước, Lãnh đại gia cùng làm quan với ngài đi? Trưởng tử của hắn, hiện tại cùng tuổi với Đại thiếu gia, cũng là chưa cưới thê tử, đơn giản là…Hắn là người què.”

Mới vừa nghe đến đó, lão phu nhân cùng Triệu Hoành Thịnh không hẹn mà con ngươi đều âm u, tựa như lâm vào quá khứ khi đó.

Khi đó Lãnh đại gia còn ở kinh thành nhậm chức, Định Quốc Công phủ có lần mở tiệc, Lãnh gia liền mang theo gia quyến tham gia, trong đó có Lãnh tiểu thiếu gia tuổi xấp xỉ Triệu Nguyên Lễ khi đó đã có chút danh tiếng, hai người tự nhiên cũng có thể chơi chung một chỗ, nhưng cũng không biết tại sao, hai người bọn họ liền đi đến sau núi giả chơi đùa.

Không ngờ lại xảy ra ngoài ý muốn, Lãnh tiểu thiếu gia từ trên núi giả ngã xuống, mọi người đều kinh hoảng chạy đến nhìn, Triệu đại lão gia cùng Diệp thị cũng cẩn thận hỏi qua, có hạ nhân qua đường nhìn thấy nói là tự bản thân Lãnh tiểu thiếu gia không cẩn thận trượt ngã xuống, hai phu thê vội vàng mời đại phu, cũng trấn an Lãnh tiểu thiếu gia đang đau đớn hồi lâu.


Không ngờ, đại phu chuẩn đoán ra kết quả không ai mong muốn, chân của Lãnh tiểu thiếu gia bị cắt đứt. Nếu lại nói tiếp, vẫn là Lãnh tiểu thiếu gia rủ Triệu Nguyên Lễ đi ra đằng sau chơi đùa, cho nên chuyện này sai cũng không phải ở trên người Triệu gia, Lãnh đại gia nhìn đứa con gào khóc, ngược lại cũng không nói gì thêm, thoạt nhìn dường như cũng là người hiểu phải trái, biết việc này không thể trách người khác, ôm đứa con gãy chân rời đi trước, sau đó toàn bộ Lãnh gia rời khỏi kinh thành làm quan nơi khác.

Sự tình đã lâu Triệu Hoành Thịnh căn bản chưa từng để trong lòng, mặc dù là hôm nay có người nhắc tới, hắn cũng là một đầu thắc mắc, đối với việc ngày ấy chỉ mơ hồ nhớ lại một ít, lại nghĩ không ra việc này có quan hệ gì cùng việc Triệu Nguyên Lễ bị hại.

Triệu lão phu nhân ngược lại có chút hiểu, Cổ ma ma vừa nói như thế, liên tưởng đủ loại giống như có chút hiểu được, liếc mắt nhìn Lãnh thị đã được nha hoàn nâng vào phòng trong, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

“Lão nô là ở trong phủ nghe nói Lãnh đại gia đối với việc Lãnh tiểu thiếu gia bị gãy chân, kì thật tâm còn oán hận, nếu không phải hôm nay lão nô nhìn thấy bà tử làm ầm ĩ ở trong uyển Tứ phu nhân liền cũng không dám khẳng định. Khi đó Lãnh đại gia mua thuốc gì đó của tướng công bà tử đó, năm đó bà tử đã tới phủ nháo một lần, lão nô nhìn lí do hôm nay nàng đến náo loạn, liền nhớ ra, cụ thể…Lão nô cũng không rõ ràng, nhưng tuyệt đối không phải là Tứ phu nhân làm!”

“Lão nô ở Lãnh gia làm việc nhiều năm, vốn là không nên xen vào bàn luận chuyện chủ tử, nhưng Tứ phu nhân nàng…Mệnh rất khổ! Lão nô cả gan nói lời không nên nói…Khi đó Tứ phu nhân còn ở đạo quan, không hỏi thế sự, nào biết đâu rằng, người Lãnh gia chẳng quan tâm gì đến Tứ phu nhân, Tứ phu nhân tuy là con vợ cả nhưng cuộc sống không bằng cả con thứ, hiện tại lại vì tội nghiệt Lãnh gia tạo ra, ngay cả mạng cũng từ bỏ.”

Triệu Văn Uyển ngày ấy hỏi qua Ngưu Tam nhi cũng là như vậy, liếc mắt nhìn qua Triệu Nguyên Lễ, nhìn trên mặt đại ca như trước cảm xúc không dao động, nhưng trong con ngươi đen ẩn một tia đen tối không rõ, Triệu Văn Uyển chỉ cảm thấy được tia quái dị, chợt nghe người bên cạnh tổ mẫu mở miệng “Cho nên nói thê tử lão Tứ là vì Lãnh gia mới…”

Diệp thị cảm thấy đã đến lúc, nàng sớm biết chân tướng, ngày ấy Tôn ma ma qua nhắc tới, Cổ ma ma ở trong phủ ngẫu nhiên nhìn thấy bà tử đến uyển Tứ phu nhân đòi tiền, lỡ miệng nói là nhìn thấy ở Lãnh gia, nghe nói tướng công người đó trước kia sống bằng nghề bán thuốc, Tôn ma ma liền chú ý hỏi vài câu, thế nhưng làm cho nàng phát hiện ra manh mối, tìm hiểu ngọn nguồn liền tìm ra người khởi xướng năm đó hại Triệu Nguyên Lễ thành như thế.

Làm cho bà tử tham lam kia biết được Tứ phòng nhiều tiền, như thế bao che người nhà, nàng ta còn có mặt mũi làm con dâu Triệu gia!

Vì vậy liền cùng Tôn ma ma phơi bày việc này, người tính không bằng trời tính, luôn luôn có chút chuyện mà Diệp thị không tính đến, ví như rõ ràng làm cho bà tử kia nói ra chân tướng liền được, nàng lại thẳng hô là Lãnh thị hạ thuốc, việc này thật sự là vô cùng buồn cười khiến ai ai đều cả thấy không thể tin. Cũng đúng, bà tử kia nhìn đã biết là kẻ hạ đẳng, không lên được mặt bàn, kích động nói sai không tính cái gì, chỉ là thân thế Lãnh thị đau khổ vừa nói ra, lí do ban đầu chuẩn bị tốt cũng chỉ có thể đổi một phen.


“Không nghĩ tới đệ muội lại vì Lãnh gia có thể hy sinh mạng sống như vậy.” Nàng đầu tiên cảm thán một phen, tiện đà thật sâu liếc mắt nhìn Triệu Hoành Thịnh một cái “Nhưng…nhưng đệ muội biết rõ hung thủ lại cố ý bao che, chẳng phải là không đem bản thân thành người Triệu gia, Nguyên Lễ nhà ta lại không công chịu ủy khuất nhiều năm như vậy.”

Triệu Văn Uyển liếc mắt nhìn một cái, trong lòng thầm cười lạnh, so với người đầu tiên kê đơn làm tổn hại thân thể, nàng nhiều năm kê đơn mưu hại mới thật sự là tội ác tày trời, chờ đi, chờ nàng thu thập đầy đủ chứng cớ, khiến cho nàng ta nếm thử chút tư vị nuốt quả đắng vì hại người.

Cổ ma ma đã muốn bất chấp quy củ, nghe thấy Diệp thị nói như vậy vội thay tiểu thư nhà mình nói chuyện “Lão phu nhân, Tứ phu nhân chẳng qua là tâm tư thiện lương, mặc dù có tâm bao che nhưng vừa rồi nàng đã lấy cái chết chứng minh, muốn trả Đại thiếu gia một mạng. Huống hồ Tứ phu nhân là gánh tội thay Lãnh gia, làm sao chân chính hưởng phúc ở Lãnh gia!”

Một ít hạ nhân thường ngày chịu ân huệ của Lãnh thị  sau khi nghe Cổ ma ma nói rõ ngọn ngành đều đứng ra quỳ trên đất thay tứ phu nhân cầu tình, chỉ nói Tứ phu nhân là người nặng tình nặng nghĩa, cuối cùng hạ nhân quỳ xuống hơn phân nửa, Diệp thị nhìn một màn này quả thật là tức giận phát run, phẫn nộ nói “Còn có…quy củ hay không!”

Bỗng nhiên, Lãnh thị từ trong phòng đi ra, vẻ mặt thản nhiên, vừa đứng dậy bước chân có chút suy yếu “Mẫu thân, con dâu bất hiếu, đại tẩu nói đúng, con dâu cam tâm chịu phạt.”

Triệu lão phu nhân nhìn Triệu đại lão gia.

Triệu Hoành Thịnh dĩ nhiên á khẩu không trả lời được, buồn bã bất đắc dĩ hít một hơi, chỉ nói “Nhờ mẫu thân làm chủ.”

Triệu lão phu nhân cân nhắc, môi giật giật, còn chưa nói ra, mọi người chợt nghe bên ngoài một tiếng trầm thấp vang lên “Mẫu thân, không thể! Người nên phạt… là con!” Người nói mặc áo choàng xanh đen tạo lên một độ cong trên không trung, vội vàng quỳ xuống mặt đất, cùng Lãnh thị một chỗ.

“Lão Tứ?”


“Tứ đệ?”

“Tứ gia!”

Thanh âm cùng vang lên, nhất là Lãnh thị có chút kích động “Gia mau đứng lên, này hết thảy là lỗi của thiếp.”

“Làm sao là nàng sai.” Triệu Hoành Thế cùng nàng nhìn nhau, con ngươi chứa phức tạp cùng cảm động, cầm ngược tay nàng “Ngươi chịu quá nhiều đau khổ rồi.”

Con ngươi Lãnh thị hồng hồng chứa nước mắt, mím môi lắc lắc đầu, làm như không muốn nhìn đến trường hợp kế tiếp.

Con ngươi Triệu Hoành Thế cũng là kiên định, khuôn mặt dần dần tràn đầy hối hận, hỗn loạn phức tạp “Ta mới là hung thủ kê đơn hại Nguyên Lễ.” Thanh âm bình tĩnh nhấn mạnh từng tiếng, giống như một khối vàng nghìn cân nặng đè xuống, ngay sau đó mọi người đều khiếp sợ, Triệu Văn Uyển cũng đồng dạng không đoán được, trong lòng giống như núi sông đảo ngược, trên tay bỗng nhiên truyền đến lực đaọ thật mạnh, Triệu Văn Uyển chịu đựng đau tê một tiếng, lo lắng kêu một tiếng “Tổ mẫu.”

Triệu Văn Uyển cách gần, rõ ràng có thể nhìn thấy sắc mặt Triệu lão phu nhân nháy mắt trắng bệch, lại cưỡng chế trấn định, chưa mở miệng.

Triệu đại lão gia khó có thể tin nói “Tứ đệ vì sao phải làm như vậy?!”

Triệu Hoành Thế cũng không nhìn hắn, cụp mắt xuống, sâu kín mở miệng “Đại ca, có còn nhớ trước kia đệ và huynh hai người ở trên con đường làm quan đấu tranh gay gắt, ta có chí lớn, hăng hái, cũng là thiếu niên hết sức lông bông, tự cao tự đại, không muốn nghe huynh khuyên nhiều, trong con đường làm quan vấp phải trắc trở, lại nhìn huynh thành thạo, trong lòng không khỏi…ghen tị.”

“Thanh ngọc lệnh năm đó là đệ nghĩ ra đầu tiên, đã đề cập qua với phụ thân, cuối cùng vẫn là do huynh ở trước mặt Thánh Thượng làm náo động, phụ thân thiên vị huynh đệ biết, nhưng trộm văn của đệ như vậy, đệ nhẫn không được!Khi đó đệ cùng một ít bằng hữu không tốt đủ hạng người trộn chung một chỗ, nghe được Lãnh đại ca muốn mua thuốc mưu hại Nguyên Lễ, ngày đó đệ ở trong tửu lâu nghe được, tâm tư xấu xa của đệ nổi lên, cũng nhờ người mua thuốc kia, ra tay trước hắn hại…Nguyên Lễ.”


“Đệ nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện xấu xa như vậy. Nhưng không có dũng khí thừa nhận sai lầm mới hoang mang rối loạn vội rời khỏi nhà.”

Triệu Hoành Thịnh nhớ tới chuyện thanh ngọc lệnh bàn đạp cho con đường làm quan, lúc đó phụ thần cảm thấy có nhiều chỗ không ổn liền thương lượng cùng hắn, trải qua hắn hoàn thiện, đã không chỉ là một suy nghĩ, mặc dù giữ lại quan điểm ban đầu của Tứ đệ nhưng cũng đã là thay đổi lớn, liền điền tên chính mình trình lên. Sau việc này, trong nhà quan hệ hai người càng thêm ác liệt, như nước với lửa, đáy lòng Triệu Hoành Thịnh cũng là đối với hắn có vài phần áy náy, không nghĩ tới lại thành ra hại Nguyên Lễ, ngực buồn bực sầu não, không nói chuyện.

Thanh âm Triệu Hoành Thế run rẩy, hướng một chỗ dập đầu thật mạnh “Nguyên Lễ, là Tứ thúc hại cháu nhiều năm như vậy, là tội nhân..” Mang theo thanh âm sám hối khàn khàn, có thể cảm nhận được chuyện này tra tấn hắn mười năm sâu đậm như thế nào.

Bóng dáng Triệu Nguyên Lễ dưới ánh nắng nhợt nhạt chiếu trên mặt đất, bóng dáng chớp lên, giày đen dừng ở trước mặt Triệu Hoành Thế, cúi người dìu hắn đứng dậy “Tứ thúc không cần quá tự trách, kỳ thật…Cháu đã sớm tha thứ cho thúc.”

Mọi nười lại chấn động, con ngươi đen của Triệu Văn Uyển trầm lắng, trong lòng rung động, khó trách đại ca vẫn không để chính mình tiếp tục điều tra, sợ là đã sớm biết tất cả nội tình, về phần vì sao không nói ra, Triệu Văn Uyển nhìn tổ mẫu sắc mặt tái nhợt, có chút lo lắng cầm tay khẽ run run của nàng.

Triệu Hoành Thế con ngươi hiện tầng tầng kinh ngạc “Cháu đã sớm biết?”

Triệu Nguyên Lễ gật đầu “Vâng.” Một tiếng nhẹ nhàng vân đạm phong khinh, hủy diệt hết thảy.

“Nghịch tử…” Triệu lão phu nhân đúng lúc này hô lên hai chữ.

Triệu Hoành Thế nghe tiếng run lên, thẳng quỳ gối trước mặt lão phu nhân, bỏ xuống khuôn mặt nghiêm túc hô một tiếng “Mẫu thân”, thanh âm kia bao hàm đau khổ làm đau lỗ tai, nhưng lại sinh ra vài phần ý tứ khác.

Theo một tiếng Dương ma ma kinh hô “Lão phu nhân” Triệu lão phu nhân nghiêng nghiêng về phía Triệu Văn Uyển ngất xỉu, lâm vào tình trạng hỗn loạn lần thứ hai.

Triệu Hoành Thế quỳ trên mặt đất  yên lặng nhìn lão phu nhân được nâng đi, con ngươi sáng tối, như là nghĩ muốn đến gần, lại chẳng biết sao do dự, trong con ngươi thống khổ, cùng vài phần ủy khuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui