Sáng sớm hôm sau, trên đường đi thỉnh an lão phu nhân Triệu Văn Uyển gặp Lãnh thị, nháy mắt con ngươi hơi trầm, rất nhanh thu lại vẫn chưa lộ ra nhiều dấu vết, chỉ hỏi thăm tình hình Tứ thúc gần đây. Lãnh thị tự nhiên cười nói đi Giang Bắc xử lý chuyện làm ăn, đoán là sắp về, Triệu Văn Uyển gật gật đầu, chợt nghe Lãnh thị có chút chu đáo muốn dặn Triệu Hoành Thế cấp vài nha hoàn đến phòng chăm sóc Vinh Xuân di nương.
Diệp thị ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng hừ lạnh, Tứ phu nhân này ỷ vào có tiền, rõ ràng là thu mua lòng người, chỉ là ngầm làm không lộ rõ mà thôi, cuối cùng khách sáo phụ họa một câu “Thật sự là làm phiền đệ muội, hiện tại trong phủ, ngoài phủ đệ muội đều chu đáo hơn ta, cũng làm cho Quốc Công phu nhân ta đây thật là xấu hổ.”
Lãnh thị nghe ra trong giọng điệu Diệp thị bất mãn, ảm đạm cười không so đo, lôi kéo hỏi han chuyện Triệu Văn Uyển thêu hà bao không ngừng, Triệu Văn Hi lúc này đi đến nghe được ba chữ thêu hà bao, liền cũng lên tiếng nói mình cũng chọn xong kiểu hà bao nhất định phải đến Trúc Tương Phi Uyển cùng thêu với Triệu Văn Uyển, nàng cũng muốn thêu một cái.
Triệu Văn Uyển mím môi gật gật đầu, chỉ thấy người sau vô cùng thân thiết ôm cánh tay mình, con ngươi Triệu Văn Uyển rũ xuống nhìn cánh tay vòng qua không khỏi cảm khái, Triệu Văn Hi thật sự càng ngày càng biết diễn, so với lúc đó nàng đối xử với Triệu Văn Hi còn tốt hơn, hiện giờ Triệu Văn Hi biểu hiện chỉ có hơn chứ không kém. Chẳng qua là trong lòng mỗi người đều rõ ràng, ngăn cách bởi Cố Cảnh Hành, lại làm ra cử chỉ tỷ muội tình thâm như vậy, khiến Triệu Văn Uyển rùng mình nổi da gà.
Mọi người dựa theo lệ cũ thỉnh an Triệu lão phu nhân, đều đi ra, còn chưa bước ra sân, chỉ thấy Tôn ma ma đi từ Thiên Viện ra, sau khi hành lễ với mấy chủ tử, vẻ mặt cung kính cười nói “Phu nhân, chỗ Vinh Xuân di nương thiếu vài thứ, cần ngài đóng dấu phê chuẩn.”
Diệp thị nghe vậy, gật đầu, không lạnh không nhạt nói “Ngươi đi theo ta vào uyển rồi nói.” Làm Quốc Công phu nhân tự nhiên để ý này nọ.
“Vâng.” Tôn ma ma lên tiếng, đi theo phía sau Diệp thị.
Tiến vào Thiều Niên Uyển, dáng vẻ kiêu ngạo của Diệp thị liền bỏ xuống, cho nha hoàn bên người lui xuống, đầu tiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tôn ma ma “Ta không phải nói không có chuyện gì thì đừng đến tìm ta sao! Sau khi Triệu ma ma bị tiểu tiện nhân kia hại, bên cạnh ta không còn mấy người có thể dùng, lại bị người phát hiện thì làm sao đây!”
Tôn ma ma khom lưng cúi đầu bộ dáng phục tùng nghe, gặp Diệp thị không nói nữa mới nói “Lão nô biết phu nhân lo lắng, nếu không có chuyện quan trọng nhất định sẽ không khinh suất làm phiền phu nhân, cho nên mới tìm cớ trước mặt mọi người tìm phu nhân ngài, nếu là lão nô lén lút đến Thiều Niên Uyển mới càng dễ dàng khiến người hoài nghi, hiện giờ dưới danh nghĩa Vinh Xuân di nương nhất định không có người nghĩ đến.”
Diệp thị ừ một tiếng, cũng không quên khích lệ một câu “Trước đó ngươi làm không tồi.” Diệp thị vì chuyện Triệu Nguyên Tấn bị vây trong thế hạ phong, vẫn là Tôn ma ma ra chủ ý, làm cho Từ thị đẻ non dẫn phong ba đến trên người Từ thị, lại âm thầm trợ giúp Từ thị, lợi dụng hận ý Từ thị đối với Triệu Văn Uyển cùng nhau đối phó, có thể một con chim trúng hai đích.
Quả nhiên Vinh Xuân đẻ non, Từ thị tam phòng có tin vui, liên tiếp mấy chuyện đem sai làm của Diệp thị thuận lợi đè ép xuống, nàng một lần nữa cầm lại quyền lực Quốc Công phủ, nếu không phải Từ thị óc heo, vốn sắp xếp thỏa đáng, chỉ chờ thời cơ “sảy thai” Triệu Văn Uyển nhất định sẽ không phát hiện manh mối, cố tình nàng trước cơn giận dữ làm trước kế hoạch, làm cho mình với Tôn ma ma trở tay không kịp, làm cho tiện nha đầu kia xoay chuyển cục diện.
Chẳng qua, vô luận tình hình phát triển như thế nào, ngọn lửa này đều không cháy đến trên người mình.
Trên mặt Diệp thị ý cười đắc ý, dưới bộ dáng Tôn ma ma nghe phu nhân sai đâu đánh đó, hỏi một câu “Nói đi, lần này đến là có chuyện gì?”
Tôn ma ma lão luyện cười đắc ý “Phu nhân gần đây không phải phiền lòng Tứ phu nhân?”
“Hừ.” Diệp thị đã đi vào phòng, ngồi trên nhuyễn tháp, mũi phát ra tiếng hừ lạnh “Lão phu nhân đúng là hồ đồ, không nên để Tứ phòng nhúng tay vào, ta sao có thể thoải mái?”
Trong thanh âm Diệp thị ẩn ẩn tia căm giận.
Hiện tại nha hoàn có lá gan đều nói Tứ phu nhân làm người nhân hậu, quản gia có đạo lý, nếu làm Quốc Công phu nhân thì thật tốt! Diệp thị sau khi biết được đã phạt nặng những người này, vẫn chỉ là không ngừng được nghị luận, lại cứ tiếp tục như vậy sẽ đều bị Tứ phòng cướp mất.
Tôn ma ma nhanh chóng khuyên nhủ “Phu nhân ngầm nói lão phu nhân một câu không sao, nhưng đừng biểu lộ ra ngoài, Tứ phu nhân làm sao có thể làm, hiện tại Quốc Công phu nhân vẫn là ngài.”
Diệp thị nghe xong lời này mới thoải mái một tí, Tôn ma ma tiếp tục nói “Lão nô lần này đến chính là muốn nói cho ngài nghe một bí mật của Tứ phu nhân?”
“Bí mật?” Con ngươi Diệp thị xoay chuyển “Nói nghe một chút?”
Tôn ma ma vẻ mặt thần bí cười bám vào bên tai Diệp thị thấp giọng nói, Diệp thị càng nghe con ngươi càng tỏa sáng, cuối cùng ha ha cười lạnh, trên mặt mày đang cau lại giãn ra, nàng lại xác định “Ngươi nghe việc này có tin cậy không?”
“Tuyệt đối tin cậy, là bà con xa của lão nô từng làm ở Lãnh phủ, sẽ không nhầm, phu nhân chỉ cần phái người đi điều tra một phen là ra.”
Con ngươi Diệp thị lạnh lùng, lầm bầm lầu bầu nghiến răng nói “Chúng ta liền chờ coi, nhìn Tứ phu nhân kia thê tử tốt sẽ làm sao tiếp tục làm người tốt!”
Chẳng qua cách một ngày, buổi sáng lúc mọi người thỉnh an, Diệp thị là người đến đầu tiên, làm con dâu trưởng phải nên như thế, thỉnh an xong nàng cười khanh khách nói “Mẫu thân, Vinh Xuân di nương lập tức sẽ đến tháng sinh, con dâu cố ý tìm đến đây một ma ma có kinh nghiệm chăm sóc Vinh Xuân di nương, để nàng và Tôn ma ma cùng chăm sóc, mẫu thân có muốn nhìn một chút?”
Lão phu nhân nghe vậy, cười nói một câu “Ngươi có tâm, ma ma này có là người ổn trọng? Hoàn cảnh trong nhà đã điều tra chi tiết chưa?”
Khóe miệng Diệp thị khẽ nhếch, tiếp tục nói “Mẫu thân yên tâm con đã điều tra rõ ràng, Cổ ma ma là người có bản lĩnh, đỡ đẻ cùng chăm sóc phụ nữ có thai đó là mọi việc thuận lợi, nói đến người này còn có chút quan hệ với quý phủ chúng ta.”
Triệu lão phu nhân nhíu mày, khó hiểu hỏi “Hử” một tiếng.
“Thê tử của lão Tứ chính là do nàng một tay đỡ đẻ, khi đó Lãnh phu nhân đi lên núi bái phật, ở trong miếu vỡ nước ối, chính là dựa vào Cổ ma ma một mình đỡ đẻ, có nàng chăm sóc Vinh Xuân di nương nhất định là không có việc gì.”
Triệu lão phu nhân cũng hiểu được có duyên, liền lập tức gọi người đưa nàng vào, bà tử đi theo phía sau nha hoàn vào phòng, bộ dáng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc coi như có thân phận, nhìn như người biết nặng nhẹ, lão phu nhân hỏi vài câu sao không còn ở Lãnh gia.
Cổ ma ma nói mấy tháng gần đây đến kinh thành phát triển, liền cùng theo đến đây, lão phu nhân lại hỏi vài câu, vừa lòng gật gật đầu, Diệp thị biết ý kia là có thể dùng.
Không bao lâu lục tục có người vén rèm vào thỉnh an, Lãnh thị vừa tiến vào liền chống lại tầm mắt Cổ ma ma, vẻ mặt Cổ ma ma bỗng nhiên trở nên kích động, thanh âm run rẩy hô một câu “Đại tiểu thư thật sự là ngài sao? Lúc lão nô nghe nói ngài gả vào Định Quốc Công còn có chút không tin.”
Lãnh thị vốn cười nhạt lập tức liền thay đổi sắc mặt, cẩn thận nhìn nhưng lại không có chút máu, ngẩn người mới nói “Cổ ma ma?”
Mọi người không biết nguyên nhân trong đó, vì sao bộ dáng hai người giống như rất lâu không gặp. Lãnh thị nhìn mọi người thần sắc nghi hoặc, liền giải thích một câu “Sau khi gia mẫu qua đời, chỉ có một mình ta là nữ nhi, phụ thân liền cưới một vị kế mẫu, lúc ta cập kê tự nguyện đi chùa miếu cầu phúc, ngây ngốc ở chùa vài năm, cùng người nhà quan hệ…Hơn nữa Lãnh phủ bây giờ nhiều nữ nhi, sợ là không nhớ đến ta đi.” Lãnh thị cứ như vậy bị lãng quên ở chùa miếu.
Cho nên Lãnh thị sau lại gả cho Triệu Hoành Thế, Lãnh gia cũng không biết được, Triệu Quốc Công phủ cũng không hiểu, không có bà mai sính lễ, cũng không có kiệu hoa đỏ thẫm, liền gả cho Triệu Hoành Thế, chỉ là hai người lúc kết hôn so với người khác cùng tuổi đều lớn, cũng khó được lòng cùng thích, càng thêm thương yêu, hiện giờ nàng coi như đã qua thời gian khó khăn.
Lão phu nhân lập tức liền nghe hiểu, nhìn Lãnh thị mắt giống như có chút hồng hồng, vì Triệu Hoành Thế trước kia nhắc nhở qua, không muốn lão phu nhân hỏi chuyện trước kia của Lãnh thị, đơn giản cũng không hiểu, sợ là có chỗ khó nói, người con dâu này của nàng nhất định là chịu không ít ủy khuất. Kỳ thật lại nói tiếp Lãnh thị cùng Triệu Văn Uyển có chút giống nhau, nhỏ tuổi mẫu thân mất, phụ thân cưới kế mẫu, chỉ là Lãnh thị không may mắn như Triệu Văn Uyển có một tổ mẫu tốt bảo vệ.
Cổ ma ma thở dài một tiếng, như là chấp nhận cách nói của Lãnh thị.
Lão phu nhân càng thêm đau lòng, đem Lãnh thị gọi đến trước mặt, an ủi một phen “Quá khứ qua đi liền để nó qua đi, ngươi hiện giờ là thê tử lão Tứ, trong Quốc Công phủ này có lão bà tử ở đây sẽ không có ai làm ngươi chịu ủy khuất.”
“Lão phu nhân, con dâu có thể gả cho Tứ lão gia là phúc khí ba đời tu được…” Hốc mắt Lãnh thị mờ mịt, thanh âm nghẹn ngào nói không ra lời.
Diệp thị một bên âm thầm quan sát vẻ mặt Lãnh thị, trong lòng tự cười, trước để cho lão phu nhân che chở mấy ngày, chờ chuyện đó lộ ra, nhìn một cái còn có thể diện đứng ở trong Quốc Công phủ hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...