Cùng thời gian đó, trong Diên Hi Cung.
Việt quý phi ngồi ngay ngắn trước gương hình củ ấu, cầm bút tô lông mày, miệng hát khẽ một khúc hát dân gian quê hương, chờ một lúc lâu sau, nữ tử trong gương cười tươi sáng, cung nữ hầu hạ bên người vội vàng khen vài câu, tán tụng lại càng thêm vui vẻ.
“Mẫu phi có chuyện gì tốt mà vui vẻ như vậy?” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ bên ngoài điện truyền đến, không bao lâu sau Cố Cảnh Hành một thân y phục đen thêu hoa văn cây cỏ đi đến, ánh mắt nhấp nháy nhìn Việt quý phi nói.
“Cảnh Hành,hôm nay sao lại đến đây!”Việt quý phi nhìn thấy nhi tử lại càng vui vẻ, cất bút kẻ mày, sai cung nữ đi pha trà hầu hạ “Hôm nguyên tiêu muốn ngươi ở trong cung một đêm, lại cứ không chịu, một người cô đơn trong phủ có ý nghĩa gì chứ!”
Dứt lời vươn tay cởi áo khoác lông cừu giúp hắn, chỉ ở lúc đụng đến ngực hắn, nghe được một tiếng kêu rên ẩn nhẫn, mới phát hiện khí sắc trên mặt Cố Cảnh Hành không giống ngày thường, sau khi tay đè xuống lại bướng bỉnh muốn xem.
“Vết thương nhỏ, không có việc gì.” Thanh âm Cố Cảnh Hành bình tĩnh nói.
Tay Việt quý phi run lên, trong hốc mắt xuất hiện hơi nước, miệng thì thào tức giận nói “Nhất định là nàng, nhi tử nàng đều đã làm Thái tử, sao cứ nhất quyết không buông tha ngươi, như thế nào liền…”
Cố Cảnh Hành thấy thế, cho những người khác đều lui xuống, ôn nhu trấn an hai câu, sau đó nói “Mẫu phi không cần lo lắng cho nhi thần, nhi thần đến là vì chuyện khác.”
“Chuyện gì?” Việt quý phi theo bản năng hỏi lại, đứa nhỏ này là từ trên người mình rơi xuống, cũng hiểu biết tính tình hắn, trong ngày thường nếu bị thương chắc chắn sẽ trốn tránh chính mình, lúc này ngược lại…Có cái gì có thể quan trọng hơn dưỡng thương.
“Hôm nay sau khi Trưởng Công chúa từ chỗ ngài rời đi liền đi Quốc Công phủ, chắc là mẫu phi nói gì đó, chỉ là dù mẫu phi nói gì, ý nghĩ trong đầu này phải chặt đứt.”
Việt quý phi nghe vậy kinh ngạc mở to mắt, không thể tin nhìn hắn, chợt nghe thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia mang theo tia ấm áp nói “Từ nay về sau, nàng sẽ chỉ là Vương phi của nhi tử ngài, con dâu của ngài.”
“Nàng?! Cô nương lần trước ngươi nói vừa ý là Định Quốc Công phủ Triệu Văn Uyển? Ban đầu bổn cung nghe tin đồn còn không tin, chỉ sợ là thật, mới cùng Trưởng công chúa…” Việt quý phi thanh âm đề cao nói lại không tiếp tục nói được, liếc mắt nhìn chằm chằm Cố Cảnh Hành, nhưng nhìn hắn sau khi gật đầu, thanh âm chợt khó chịu “Bổn cung không đồng ý!”
Cố Cảnh Hành làm như dự đoán được trước, cũng không vội mở miệng. Việt quý phi lời nói vừa rồi rõ ràng kịch liệt phản đối chống lại con ngươi bình tĩnh không gợn sóng của hắn mà chậm rãi dừng lại tiếng nói, phụ nhân trang điểm xinh đẹp có chút thất bại rũ xuống bả vai, ngồi ở đối diện Cố Cảnh Hành, nắm chặt cái chén chính mình đánh rơi xuống đất, trên bàn chỉ còn một chén trà rót đầy nước, ánh mắt sâu kín nặng nề từ từ tỉnh táo.
“Ngươi đây là quyết tâm, hôm nay đến đây chỉ là thông báo mẫu phi một tiếng đi.” Sau một lúc lâu, ánh mắt Việt quý phi đột nhiên sắc bén nhìn hắn, ngón tay dùng sức nắm chén trà đến trắng bệch.
Cố Cảnh Hành hơi có chút bất đắc dĩ thở dài, mẫu phi đối với Triệu Văn Uyển ấn tượng vẫn dừng lại ở thời điểm ban đầu, cho dù không tính là giúp đỡ nhưng vẫn làm cho ngột ngạt, nếu không phải tin tức Phong Vu Tu linh thông…Đưa tay phủ lên bàn tay run rẩy của Việt quý phi, thanh âm mềm nhẹ nói “Nhi thần là hy vọng đươc mẫu phi chúc phúc.”
Triệu Văn Uyển cái loại tính tình ương ngạnh sao có thể chăm sóc người, Cảnh Hành nhà nàng cần một Vương phi có thể tỉ mỉ chăm sóc.
Việt quý phi trực tiếp rút tay, đứng dậy chặt đứt lời nói Cố Cảnh Hành, mang theo nhè nhẹ bướng bỉnh “Bổn cung kiên quyết không đồng ý. Ngươi cũng không cần nói cái gì, bổn cung lúc này thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Ngươi cũng trở về phủ dưỡng thương thật tốt đi, mấy ngày tới cũng không cần đến thỉnh an.”
“Vậy mẫu phi trước nghỉ ngơi thật tốt.” Cố Cảnh Hành sắc mặt hơi thu lại, cúi đầu lui về phía sau ra cung điện.
Việt quý phi ngực phập phồng khó khăn bình tĩnh, vì sao cố tình lại là Triệu Văn Uyển…
Đợi đến thời điểm dùng bữa tối, cung nữ cẩn thận đến bẩm báo, hỏi nương nương hôm nay muốn ăn gì, trôi chảy nói Vương gia vẫn đứng ngoài điện đến giờ.
“Cái gì? Vì sao không sớm tiến vào bẩm báo?”
“Vương gia nói ngài đang nghỉ ngơi…Cho nên…”
Cung nữ nói còn chưa xong, Việt quý phi liền lo lắng đứng dậy vội vàng ra ngoài điện, vừa ra tới chính là không khí giá rét lạnh lẽo, mà bóng dáng cao lớn kia ở dưới ánh chiều tà mặt trời lặn bóng dáng dần dần bị chìm ngập, hắn khoác áo lông lẳng lặng đứng ở bên ngoài, lưng thẳng tắp, con ngươi kiên định.
“Ngươi vì một nữ nhân làm khổ bản thân nhất định muốn bức bách mẫu phi sao.” Việt quý phi ôm ngực đau lòng nói.
“Những năm gần đây nhi thần vẫn không có gì mong muốn, trôi qua nhạt nhẽo, từ sau khi người nọ xuất hiện cũng không hiểu sao sẽ trở thành một người không giống trước kia.” Ánh mắt Cố Cảnh Hành trong trẻo, sắc mặt tái nhợt, làm nổi bật lên đôi mắt như mực đen, đề cập đến nữ tử trong lòng mình nhớ thương không tự giác liền cong khóe miệng “Nàng có lẽ trong mắt người khác không phải người tốt nhất, nhưng ở trong mắt con cũng là có một không hai, nhi thần cũng không muốn vì mẫu phi khó khăn…”
“Chỉ vừa nghĩ đến cuộc đời này cầu còn không được, liền đau lòng khó tiêu tan, mẫu phi, như vậy, ngài nguyện ý thành toàn con sao?”
Con ngươi Việt quý phi trong trẻo thẳng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, người sau thản nhiên tia tình thâm không có một chút giả dối, khiến nàng nhìn thấy chỉ chốc lát đành rời đi tầm mắt.
“Nàng rốt cuộc cho ngươi dùng mê dược gì.” Tuy nói trước kia trong trẻo lạnh lùng không có tinh tần, nhưng lúc này hình tượng buồn nôn kia cũng khiến người ăn không tiêu! Đáy lòng Việt quý phi đối với Triệu Văn Uyển càng không vui, trực giác đó là tiểu yêu tinh mê hoặc đem con nàng mê hoặc mất hồn.
Cố Cảnh Hành cười không nói, nghe giọng điệu nàng cũng hiểu được là nàng nghe lọt.
“Thôi, ngươi từ trước đến nay không dễ dàng quyết định, một khi quyết định chuyện gì cũng không ai cản được.” Việt quý phi có phần không có biện pháp nói hắn, nhìn hắn vẫn là bộ dáng yếu ớt, mặt mày nặng nề lo lắng “Ở bên ngoài đứng lâu như vậy, lại còn đang bị thương, an tâm trở về dưỡng thương đi,mẫu phi đã đáp ứng ngươi chuyện này sẽ không lại làm cản trở.”
Lập tức dừng một chút, lại nhịn không được nói một câu “Ngươi nếu chịu nghe câu khuyên, nhận…”
Phân đất phong hầu, rời xa kinh thành hỗn loạn, câu nói kế tiếp của Việt quý phi còn chưa nói xong đã bị Cố Cảnh Hành đánh gãy, trên mặt hiện lên ý cười yếu ớt “Mẫu phi, đề tài năm xưa cũng đừng nhắc lại nữa, lần này là nhi thần không cẩn thận, lần sau nhất định sẽ không…Nhi thần hiện tại thực tiếc mạng.”
Ánh mắt Việt quý phi cứng lại, lại nhiễm sương mù, đau lòng hỗn loạn, tụ ở trong con ngươi chìm chìm nổi nổi, nàng cùng Vĩnh Bình ở hoàng cung một ngày, hắn sẽ không rời đi, nói ra cuối cùng vẫn là chính mình liên lụy, bàn về tâm kế, gia thế đều không hơn vị trong cung kia, ngay cả bảo vệ con mình đều lực bất tòng tâm, ngược lại hắn phải đến bảo vệ mình.
“Nhi thần còn êm đẹp, mẫu phi cũng đừng mặt mày ủ rũ, con sẽ nghe lời ngài, trở về dưỡng thương thật tốt, mấy ngày nay liền không thể vào cung thăm ngài.”
“Được, Lan ma ma đi ngự thư phòng lấy dược liệu tốt nhất, bôi ngoài tẩm bổ đều lấy về.”
Cố Cảnh Hành cũng không từ chối, thuận theo đáp ứng, gần đến lúc đi, xoay ngươi nói một câu “Chung thân đại sự của con liền làm phiền mẫu phi nói với phụ hoàng một tiếng.”
“…” Tâm tình hơi chuyển tốt của Việt quý phi lại vì câu này mà lập tức buồn bực tại chỗ, nàng chỉ tỏ vẻ không ngại hai người một chỗ, không làm cản trở, khi nào thì đáp ứng giật dây! Nhưng nhìn bộ dáng Cố Cảnh Hành cười mỉm, lời nói cự tuyệt liền nghẹn ở cổ, sau một lúc lâu mũi hừ một tiếng, coi như trả lời, hiện một tia không được tự nhiên.
Ý cười khóe miệng Cố Cảnh Hành càng lớn, mặt mày phấn chấn Việt quý phi nhiều năm chưa từng thấy, quay người lại liền lui ra ngoài, lưu lại Việt quý phi tâm tư loạn chuyển, vừa bực vừa vui, lại là đau lòng, phức tạp tất cả đều là vì tấm lòng người mẹ.
Định Quốc Công phủ, trong Trúc Tương Phi Uyển, tiểu yêu tinh Triệu Văn Uyển đang dùng cơm đánh cái hắt xì kêu Tuyết Nhạn đi đun trà gừng, cuối cùng thật sự chịu không nổi, trốn đi thư phòng trong Thanh Phong Cư của Triệu Nguyên Lễ, trong giá sách chiếm một góc tường nhỏ là giang sơn của Triệu Văn Uyển, là Triệu Nguyên Lễ sợ nàng buồn, cố ý vơ vét kỳ văn dị lục, đề cập đến rất nhiều chuyện.
Thời điểm Triệu Nguyên Lễ trở về liền nhìn thấy Triệu Văn Uyển đang cầm một quyển kỳ văn dị lục giang hồ xem đến say sưa, ngay cả áo khoác lông cừu rơi trên mặt đất đều không biết.
“Nhìn cái gì say mê như vậy?”
Triệu Văn Uyển lúc này mới nhìn người, vui vẻ mà hô đại ca, vẫn có chút đắm chìm trong thến giới sách, thần sắc hưng phấn mà hỏi “Đại ca, bên trong sách viết đều là chuyện thật sao, Bách Hiểu Sanh, thần cơ Các chủ, nhân vật như vậy đều thật sự tồn tại sao?”
Triệu Nguyên Lễ tình táo mà ngừng một chút, sau đó nhìn nàng nói “Muội sẽ không giống như trước kia đột nhiên đột phá nghĩ muốn làm hiệp nữ chứ?” Nhớ rõ khi đó còn quậy cho trong phủ một trận gà bay có sủa.
“…” Triệu Văn Uyển cảm thấy bản thân hẳn là thông cảm cho thời kỳ nổi loạn của Triệu Văn Uyển trong kịch bản, ai chưa từng có đâu, ha ha.
“Không phải đại ca, muội chỉ là thuận miệng hỏi một chút, ca xem. Giống như thần cơ Các chủ, trên sách nói hắn khí chất thanh nhã, tinh thông âm luật, nhân tài có một không hai, có danh hiệu thiên hạ đệ nhất quân sư, đây không phải có thể so với Gia Cát Khổng Minh?”
“Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, người mang tài nghệ kinh người không phải là không có, vị thần cơ Các chủ này đại ca cũng có nghe qua, tài nghệ mưu trí đều ở phía trên đại ca, nếu có cơ hội ca muốn lãnh giáo một phần.” Triệu Nguyên Lễ tỉ mỉ nói “Chỉ là người này hành tung bất định, trừ khi hắn tự nguyện, không đều là vô duyên gặp.”
“Thật sự có…” Triệu Văn Uyển thấp giọng thì thào, con ngươi rũ xuống, dấu đi mũi nhọn cùng kinh hãi. Trong kịch bản Cố Cảnh Hành khó khăn tìm người này, vì ánh sáng của Triệu Văn Hi, được đến thuộc hạ cũ của chi thứ hai Triệu thị hỗ trợ, mời người rời núi, từ đó Cố Cảnh Hành như hổ thêm cánh, cũng bởi vậy đối với Triệu Văn Hi càng săn sóc tỉ mỉ, mọi nơi dung túng.
Lần này, nếu xảy ra…Chỉ vừa nghĩ đến Cố Cảnh Hành vì chuyện đó nợ Triệu Văn Hi một ân tình, nhất thời cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Uyển Uyển, muội không thoải mái chỗ nào sao?” Triệu Nguyên Lễ hiểu lầm sắc mặt Triệu Văn Uyển liền thân thiết đặt tay lên trán nàng “Cũng không phải sốt.”
Triệu Văn Uyển lắc lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì, thoáng nhìn áo ngoài Triệu Nguyên Lễ dính chút bụi bẩn, nhưng không giống như là từ trong cung liền hỏi “Hôm nay địa ca đi đâu à?”
“Nói đến cũng khéo, lúc ra cung đúng lúc gặp Phong công tử, thảo luận đến gia đình vị chủ nhân rừng hoa mai kia gần đây vừa trở về, đã nghĩ đi mời ly rượu, liền hẹn cùng đi.”
Triệu Văn Uyển ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, nghĩ đến khi ở rừng mai chính mình đánh rơi ly rượu, không khỏi cố ý nhíu mày, bỡn cợt nói “Nữ nhi của vị chủ nhân kia có xinh đẹp không? Là vì rượu vẫn là vì người, chờ ngày mai muội cùng Công chúa cùng nhau thảo luận thật tốt.”
Triệu Nguyên Lễ nghe vậy có chút bất đắc dĩ mà kéo kéo khóe miệng “Cũng liền lén nói cho muội biết, nếu nói ra không chừng sẽ gây họa gì. Chủ nhân rừng mai kia thân phận so với chúng ta nghĩ lợi hại hơn nhiều, về phần cô nương muội nói cũng cao quý đừng có nói bậy.”
“Được rồi, đại ca muội chỉ nói đùa, lần tới cũng không dám.” Triệu Văn Uyển gặp Triệu Nguyên Lễ thần sắc nghiêm túc, thấy hắn nghiêm túc như vậy tự nhiên sẽ không nhắc lại, liền cũng không để trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...