Tuyết mùa đông rơi, khi cuối năm gần đến, Triệu quốc công phủ lại nghênh đón một chuyện vui, Tam phòng thêm một miệng ăn mới, vẫn là Từ thị thật lâu không mang thai, tin tức truyền đi thật nhanh, mọi người trong phủ đều biết.
Nguyên đại phu bắt mạch đúng là hỉ mạch, lão phu nhân tự nhiên cao hứng, dặn nha hoàn bà tử chiếu cố thật tốt, lại để Diệp thị đặt mua không ít thuốc bổ tốt nhất đưa đến uyển tam phòng. Triệu Hoành Minh gần đây cũng thu lại chút tâm tính, thời gian trong thư phòng giảm bớt, thường thường có thể nhìn thấy hắn bồi bên người Từ thị, dịu dàng thắm thiết hỏi han ân cần.
Nguyên bản là một chuyện tốt, nhưng Từ thị ở trước mặt Triệu Hoành Minh chim nhỏ nếp vào người, đằng sau càng nóng nảy, không biết trong lòng phiền cái gì thường thường quở trách hạ nhân, không như ý liền vung tay đánh người.
Giờ thìn ngày hôm đó, Triệu Văn Uyển rửa mặt chải đầu thỏa đáng, đối diện gương đồng bôi hương cao lên mặt, vẹt chớp cánh bay đến đầu vai Triệu Văn Uyển, nghiêng đầu liên tục nhìn chằm chằm người trong gương đồng, Triệu Văn Uyển còn nghĩ rằng vật nhỏ này cảm thấy gương đồng mới mẻ, ai ngờ nó bỗng nhiên thò cổ hướng trước mặt lại gần, Triệu Văn Uyển nhíu mày, khó hiều, vẹt trực tiếp bay đến bên cạnh hương cao cằn nhằn lẩm bẩm.
Tuyết Nhạn bưng trà lại đây, mặt nghiêm túc nhịn không được nở nụ cười “Tiểu thư, vật nhỏ này rất thích làm đẹp! Ngài không biết hôm qua còn ngậm trâm hoa của ngài hướng lên đầu đứng trước gương khoa tay múa chân, người nào dám nói nó không đẹp, liền há miệng cãi lại với người đó, ngay cả Kinh Linh miệng khéo léo cũng đều bại trận. Vật nhỏ sáng nay thấy Kim Linh còn bực bội đâu, không cho sắc mặt hòa nhã.”
Triệu Văn Uyển có chút không nói gì mà ngừng lại liếc mắt nhìn vật nhỏ, dở khóc dở cười nhìn nó trên mặt điểm điểm hương cao, vật nhỏ lông màu xanh mở to ánh mắt tròn vo đối diện gương đồng nhìn một phen, lúc này mới chớp cánh bay trở về ổ nhỏ của chính mình, một bộ dáng vô cùng hưng phấn, kéo cổ họng lanh lảnh bắt đầu kêu “Cực kì xinh đẹp…Cực kì xinh đẹp…”
“Hôm qua Kim Linh cùng nó xảy ra chuyện gì?” Triệu Văn Uyển đứng dậy từ từ uống trà, thuận miệng hỏi một câu.
Tuyết Nhạn khó được cười hì hì “Hôm qua nô tì sai Kim Linh đi mở ra bộ cẩm phục tiểu thư ngài mặc hôm Quỳnh Hoa yến, ai ngờ bên trên dính toàn lông chim, Kim Linh liền hay nói giỡn thuận miệng nói nó một câu. Sau đó liền không vui…”
Triệu Văn Uyển liếc mắt nhìn vật nhỏ đậu trên cành gỗ, mỉm cười “Kim Linh nói gì?”
“Không cho nói…” Bên kia vẹt lại mở cổ họng.
“Nói, còn sợ nó không cho phép.”
“Kim Linh nói, nếu ngươi lại cọ tiếp, lông có thể rụng hết, thành chim trọc, xấu chết.”
Vẹt cúi đầu, đập đập cánh bay đi, tựa hồ là mất hứng, bay đến góc phòng còn nói “Các ngươi đều khi dễ ta, ta muốn quay về Vương phủ, ta muốn quay về Vương phủ, tìm Lục Lục.”
“Ngươi nếu dám lại quay về Vương phủ, ta đêm nay để cho Bách Linh hầm ngươi!” Triệu Văn Uyển nghe nó kêu gào như vậy, sợ người khác không biết nó là Lục vương gia đưa đến, có chút đau đầu. Bất quá nói lại, cũng không biết Cố Cảnh Hành dạy như thế nào, vật nhỏ này thông minh lại khôn khóe, miệng lưỡi cũng trơn tru.
Chỉ nghĩ đến hình ảnh vật nhỏ này cùng Cố Cảnh Hành mặt than giằng co, Triệu Văn Uyển liền nhịn không được cong khóe miệng.
Tiểu tử kia làm như cảm thấy sợ, lập tức ngậm miệng, Triệu Văn Uyển ý xấu tiếp tục hù dọa nó, hừ mạnh một tiếng “Bộ cẩm phục kia là ta thích nhất, lại để cho ngươi làm hỏng, ngươi là nghĩ muốn chuộc tội, hay để ta ném ngươi vào đống tuyết, một đêm không được vào nhà.”
Tiểu tử kia vội vàng bay qua dừng trên đầu vai Triệu Văn Uyển cọ đầu khoe mã, Triệu Văn Uyển ý cười không ngừng, đưa tay sờ sờ lông nó, lúc đụng đến cổ dừng một chút, vôn đang nhắm mắt hưởng thụ mỗ vẹt nháy mắt trợn tròn mắt “Không cần ném trên đống tuyết!”
Triệu Văn Uyển vừa lòng cười, đem nó ôm vào trong ngực, tỉ mỉ dặn “Tí nữa ta mang ngươi đi Minh Nhứ Uyển thỉnh an, gặp lão phu nhân chỉ cần nói cát tường, ngươi nếu có thể khiến tổ mẫu vui vẻ, trở về liền thưởng ngươi một đóa châm hoa đeo.”
……..
Minh Nhứ Uyển lúc này ngồi không ít người, Diệp thị, Từ thị, Lãnh thị, ba người con dâu đều ở, Từ thị chúng tinh phủng nguyệt bàn ngồi đều trải đệm thật dày, lão phu nhân còn đang dặn Từ thị cẩn thận an thai, Từ thị cười nhất nhất đáp ứng.
Đang nói, chợt nghe ngoài cửa có thanh âm kỳ quái, mọi người quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một con vẹt lông xanh bay vào, dừng ở trên bàn lão phu nhân, gật đầu, như là hành lễ “Chúc lão phu nhân phát tài, như ý cát tường, vạn thọ vô cương, sống lâu trăm tuổi…” Vẹt liên tiếp nói thật nhiều từ may mắn, nói xong câu cuối cùng suýt nữa hết hơi.
Triệu lão phu nhân nghe tâm nở hoa “Đây là vẹt ở đâu bay tới, miệng khéo như vậy.”
Từ thị cũng thích vẹt nói ngọt này, muốn để Dương ma ma ôm lại đây cho mình nhìn một cái, ai ngờ vẹt kia co chân bay đi, chỗ nào cũng không chịu đi, chỉ ở bên người lão phu nhân.
Từ thị lập tức hé ra gương mặt suy sụp, vốn định há mồm mắng một câu, nhưng ngại lão phu nhân còn ở cùng với nhiều ngày Tôn ma ma nhắc nhở, đuôi lông mày từ trên xuống dưới động động rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.
Triệu Văn Uyển phía sau tiến vào thỉnh an, tổ mẫu chính là rất cao hứng, để Triệu Văn Uyển ngồi vào bên người, Diệp thị nhìn thấy Triệu Văn Uyển trong lòng không thoải mái, lạnh lùng cười, nói trong phủ các uyển còn phải có việc nhỏ chuẩn bị cuối năm, không lưu lại, liền cáo từ rời đi.
Lãnh thị quan tâm hỏi sức khỏe Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Uyển nói là hoàn toàn không ngại. Lúc này giống như mới phát hiện vẹt ở trong này “Nguyên lai vật nhỏ ngươi ở trong này nha, trách không được sáng sớm liền tìm không thấy.”
“Tổ mẫu, nó không nói gì làm ngài mất hứng chứ?”
Triệu lão phu nhân nhìn nàng tinh quái, biết được là nàng vì chọc lão bà tử này vui vẻ, mới nói buổi sáng không gặp vẹt. Dương ma ma cười cười nhanh nói “Hóa ra là Đại tiểu thư nuôi nha, miệng lưỡi ngọt đem lão phu nhân chọc cao hứng.”
Từ thị cười nhạo một tiếng, lập tức đối vẹt này hoàn toàn không vui, tức giận nhỏ giọng nói thầm “Một cái súc sinh mà thôi, nào có tốt như vậy.”
Vẹt nghe xong lập tức liền mất hứng, đột nhiên đập cánh bay đến trước mặt Từ thị, Từ thị sợ tới mức kinh hãi, liên tiếp hô “Cút ngay.”
Vẹt cũng không nhỏ nhen cùng Từ thị động “Vũ lực” giống như đắc y dừng ở một bên kêu một câu “Sẽ không cút, Ngươi tự mình cút.”
“Ngươi…Ngươi cái con chim đầy lông xanh quái…”
“Ngươi cái không có lông người quái dị!” Vẹt cũng không cam lòng yếu thế, chọn từ nàng nói mà bỏ thêm ý chính mình mắng trở về.
“Ngươi ──” Từ thị nói không lại vẹt, chỉ có thể lấy khăn tay giả vờ gạt lệ “Mẫu thân, Ngài xem một con vẹt đều dám khi dễ ta.”
Lão phu nhân niệm tình Từ thị đang mang thai, ra tiếng trấn an ngắt lời nói “Cũng sắp làm mẫu thân, cùng con vẹt tức giận cái gì? Uyển nha đầu ngươi bảo con vẹt bồi tội với Tam thẩm.”
Lão phu nhân không nói để Triệu Văn Uyển bồi lỗi, cố tình để vẹt nói, ngầm hướng về Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Uyển lập tức lộ vẻ mặt khó xử “Haizz, tổ mẫu, cũng không thể trách ta để cho vẹt làm như vậy, con vẹt này vốn là Lục vương gia nuôi, tính tình lớn nha, ngay cả trong phòng ta cũng ngang ngược, căn bản không nghe ta.”
Vừa nghe chim Lục vương gia nuôi, Từ thị không thể phát tác, chỉ cảm thấy lồng ngực trần đầy hờn dỗi. Không khỏi nghĩ đến một màn trước kia, Triệu Văn Uyển trước đây nuôi một con mèo, nàng bụng lớn đi ở dưới bóng cây đường nhỏ, thấy mèo kia đáng yêu liền muốn đùa chơi, ai ngờ mới vừa đến gần, Triệu Văn Uyển đột nhiên đụng vào mèo nhỏ, mèo đen kia đột nhiên nhảy, nhào vào bụng nàng, lảo đảo một cái không đứng vững liền ngã trên đất sinh non, nghĩ đến đây Từ thị nhịn không được nhe răng, tay nắm chặt tay vịn ghế, trong lòng hận ý hung ác dâng lên, càng ngày càng phun trào mà ra.
Lãnh thị nhìn không khí ngưng trệ, cười yếu ớt lên tiếng nói “Mẫu thân chắc cũng mệt mỏi, bọn con xin cáo từ trước.”
Lão phu nhân cũng theo gật gật đầu, ba người đứng dậy rời đi, Dương ma ma vội vàng gọi Lãnh thị ở lại có một số việc cùng Tứ phu nhân nói, Lãnh thị dừng bước chân quay người trở lại.
Triệu Văn Uyển ôm vẹt nhỏ ra sân, Từ thị bỗng nhiên nói với nha hoàn bên người nói ở trong uyển đánh rơi khuyên tai, sai nha hoàn đi tìm, theo sau hai ba bước đuổi theo chặn đường Triệu Văn Uyển. Triệu Văn Uyển thoải mái cười với Từ thị, thản nhiên nói “Tam thẩm làm gì vậy?” Nàng cách Từ thị rất xa, biết được nàng mang thai, không nghĩ tiếp xúc.
Con ngươi Từ thị lóe ra tia khinh thường, nhìn trái phải, thấy có hạ nhân lui tới, mới nói “Nhất định là ngươi dạy tiểu súc sinh này mắng ta.”
“Tam thẩn suy nghĩ nhiều.”
Mắt Từ thị đè nặng đen kịt gì đó, cười lạnh một tiếng không có ý đè thấp thanh âm “Vẹt giỏi nhất học người nói, ngươi nếu không dạy, nó sao sẽ nói, còn cố ý tranh cãi với ta, ta xem tiểu lông lá này ngược lại là đức hạnh của ngươi, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, chuyên làm chuyện mờ ám.”
Vẹt vẫn là tâm tình tiểu hài tử, tự nhiên không chịu được người mắng mỏ, cao cổ kêu “Người đàn bà chanh chua! Người quái dị!”
Cũng thật sự là đem lời nói trong lòng Triệu Văn Uyển nói ra, Triệu Văn Uyển rũ mắt, dấu đi tia khoái ý trong mắt, chỉ nói “Thẩm vẫn là trở về dưỡng thai thật tốt, Văn Uyển có việc sẽ không phụng bồi.’
Từ thị trong lòng đổ khí, không chút suy nghĩ đi lên ngăn đốn, nhìn theo vẹt đi theo Triệu Văn Uyển nổi lên ý tưởng đen tối, liên tưởng đến mèo đen làm hại nàng mất đứa nhỏ, càng nhìn càng hận, tay giơ lên bắt, vẹt làm sao để nàng như ý, đập cánh liền bay lên, hiểu được đối phương không có ý tốt, gân cổ kêu người xấu.
Triệu Văn Uyển nhìn Từ thị giận chó đánh mèo, thực tính toán ra tay với con vẹt, ở lúc nàng lại bắt thay vẹt cản một chút, lại nhìn đến khóe miệng Từ thị cong lên, cánh tay đột nhiên thay đổi, rồi Từ thị đột nhiên lảo đảo ngã về phía sau, ngã mạnh trên mặt đất, dưới váy máu tươi đỏ sẫm theo chân chảy xuống, ồ ồ chảy.
“Cứu mạng──” Từ thị nằm trong vũng máu, một tay ôm bụng, khuôn mặt trắng bệch mà hoảng sợ kêu gào.
Lập tức có bà tử, nha hoàn nghe thấy, nhìn một màn này đều bị hoảng sợ, nhất thời hoảng lên. Triệu Văn Uyển xem như ngươi thanh tỉnh nhất, vội vàng lên tiếng nói “Còn không mau đi gọi Nguyên đại phu, thuận đường thông tri…Lão phu nhân.”
Từ thị nghe được thanh âm nàng, nâng lên khuôn mắt trắng bệch tràn đầy hận ý, tay run rẩy chỉ vào Triệu Văn Uyển, thanh âm thê lương nói “Triệu Văn Uyển ta với người có cừu oán gì, ngươi phải hai lần ba bận hại con ta, nếu đứa nhỏ trong bụng ta xảy ra việc gì, ta muốn ngươi bồi mạng!”
Triệu Văn Uyển xác định chính mình vừa rồi không có đẩy nàng, nghĩ đến Từ thị lúc này làm ra là vì vu oan chính mình, thực sự hận nàng như vậy, ngay cả đứa nhỏ cũng không cần? Triệu Văn Uyển có chút nặng nề, vì Từ thị một phen ồn ào, người xung quanh tầm mắt hàm chứa phức tạp không giống nhau, có thể truyền lưu ra ngoài bản cũ, nghĩ cũng biết.
Vì cách Minh Nhứ Uyển không xa, Dương ma ma đầu tiên đuổi tới, nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, lại nhìn Triệu Văn Uyển biểu tình không biết gì.
“Không phải ta đẩy nàng.” Triệu Văn Uyển thu mắt, trầm giọng vì mình biện giải một câu.
Từ thị đầy mặt nước mắt, một bộ dáng tùy thời có thể ngất đi, thì thào đứa nhỏ rất thê thẩm.
“Rốt cuộc tình huống như thế nào có ai nhìn thấy?” Dương ma ma nhìn bốn phía nói.
Có người ở trong đám người trả lời “Ta chỉ nhìn thấy tam phu nhân giống như vì vẹt cùng Đại tiểu thư nổi lên tranh chấp, sau đó đụng vào cùng nhau, tam phu nhân liền…ngã.”
Dương ma ma đau đầu mà thở dài, gọi người trước mang Từ thị về uyển, lại xử lý. Mà từ khi xảy ra chuyện, vẹt vẫn thành thật đậu trên vai Triệu Văn Uyển đột nhiên đập cánh bay đi.
Triệu Văn Uyển rơi xuống nông nỗi hết đường chối cãi, còn bị vật nhỏ không nghĩa khí bỏ mặc, trong lòng không phải không có bi thương thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...