Triệu Thị Quý Nữ

Mõ gõ báo giờ hợi vừa vang lên, Định Quốc Công phủ lục tục tắt đèn, lên giường đi ngủ. Ngọn đèn trong Tây sườn viện phòng ở bên Tam phòng, có gió thổi vào, ngọn lửa lay động, tùy thời có thể bị tắt, nữ tử mặc áo dài thêu hoa ngọc lan đơn giản ngồi bên bàn tròn nhỏ, làm nổi bật vẻ mặt nghiêm túc tối tăm, tay cầm ly trà mang theo nhè nhẹ run rẩy, ánh mắt không tự giác hướng ngoài cửa.

Nhìn lên gặp bóng dáng nha hoàn vội vàng chạy vào, vẻ mặt thoáng chốc phẫn nộ hỏi “Ngươi chạy đi chết ở chỗ nào, cho ngươi lo liệu chuyện này, như thế nào lại thành dạng này?!”

“Phu nhân bớt giận, chỗ lão phu nhân thiếu người, nô tỳ bị kêu đi hỗ trợ.” Nha hoàn vội vàng giải thích, sau đó lui đến cửa nhìn trái nhìn phải, đóng cửa lại đến trước mặt Từ thị “Phu nhân dặn dò, nô tỳ làm theo, phân lượng hạ cũng đủ, tuyệt đối không giữ được….”

“Không giữ được, vậy trong bụng nàng kia là cái gì!” Từ thị tức giận chất vấn, khuôn mặt xinh đẹp không dấu được tia ác độc “Đứa nhỏ không rớt, còn chọc một thân phiền toái, mụ Diệp thị kia ước gì chuyện này có thể che lại sai lầm của nàng ta.”

“Nô tỳ làm vô cùng cẩn thận, thuốc xác xác thật thật hạ vào trong chén thuốc, cũng không để người phát hiện, chỉ là chẳng biết vì sao biến thành cục diện này.” Trong lòng nha hoàn kia cũng không biết xảy ra chuyện gì, nghĩ không ra nguyên nhân trong đó.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân làm trong phòng im bặt, Từ thị vuốt ve thái dương, đi lên phía trước nghênh đón nói “Lão gia, nhanh như vậy đã quay lại, lão phu nhân gọi ngài qua có chuyện gì?”

Triệu Hoành Minh liếc mắt nhìn nha hoàn một cái, Từ thị sáng tỏ để người lui xuống, vươn tay thay hắn cởi áo ngoài, chợt nghe đỉnh đầu vang lên tiếng thở dài, mang theo từng đợt bất đắc dĩ, ngay sau đó bị người ôm vào trong ngực.

“Thư Quân, năm đó ta ở hội thơ cùng nàng nhất kiến chung tình, cố ý cầu thân, thật giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.” TriệuHoành Minh ngăn nàng giãy giụa, ngữ điệu ôn hòa nói “Bản lĩnh ta không bằng đại ca, nhị ca, cũng không có ý mưu cầu buôn bán, theo một người không có tiền đồ như ta, khiến nàng chịu ủy khuất.”

Thư Quân là nhũ danh Từ thị, nghe thanh âm cùng tiếng tim đập, Từ thị cũng nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, khóe miệng không tự giác hơi cong lên “Lão gia nói đi chỗ nào, tuy rằng thiếp có khi nói chuyện không suy nghĩ, khi làm lại không thực nghĩ như vậy.”

Triệu Hoành Minh đối đãi nàng thật vô cùng tốt.

“Nàng cũng biết ta ngoài hứng thú với văn thơ, luyện chữ ra đều không quan tâm, thuận theo tự nhiên, Vinh Xuân là ngoài ý muốn, cũng sẽ không có lần thứ hai, điểm ấy ta có thể cam đoan” TriệuHoành Minh do dự một chút, nói ra, gặp con ngươi kinh ngạc của Từ thị ở đối diện, thở dài tiếp tục nói “Chỉ là nếu đã xảy ra, Thư quân nhẫn nại vì ta được không.”


“Đây là ý tứ của mẫu thân?” Từ thị từ trong ngực hắn lui ra, yên lặng nhìn hắn hỏi.

“Cũng không phải, mẫu thân nói ta trầm mê thư họa không để ý thế sự, Vinh Xuân… mang thai hài tử của ta, nhưng xem ở mặt mũi đứa nhỏ, cũng nên phân ra hai phần quan tâm, mà không nên một lòng một dạ nhào vào thi họa cùng….Trên người ngươi.” Nói xong lời cuối cùng, Triệu Hoành Minh có chút không được tự nhiên sờ sờ mũi.

Từ thị sắc mặt sa sầm vì lời này nới lỏng vài phần, lại nhìn bộ dáng hắn hơi hơi ngượng ngùng, lộ ra ý cười, đem tia không vui đè xuống đáy lòng, chứa không thông tình đạt lý cố ý xuyên tạc lời nói của hắn “Ngươi nghĩ muốn ta cùng Vinh Xuân hòa thuận sống chung, để ngươi trái ôm phải ấp?”

“Ông trời làm chứng, ta nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ như vậy!” Triệu Hoành Minh lúc này phản ứng thật nhanh vội vàng quét sạch quan hệ “Trong lòng ta chỉ có một mình nàng.” Cùng với tranh chữ, chỉ là mấy chữ sau có đánh chết cũng không dám nói ra miệng.

Từ thị bị dỗ trong lòng càng thêm ngọt, cũng biết sau khi Vinh Xuân mang thai vì e ngại mặt mũi lão phu nhân hắn liền đi xem hai lần, đối với kia nói là chờ mong, không ngại nói ra có thể làm lão phu nhân ít lầm bầm nhắc nhở hắn.

“Thật ra cũng không phải không được.” Từ thị vừa mới mở miệng đã bị Triệu Hoành Minh kéo vào trong ngực, nuốt lại điều kiện tiên quyết phía sau.

“Ta biết Thư Quân là người thông tình đạt lý.” Triệu Hoành Minh ôm người cao hứng nói, trên mặt hiện lên một tia như trút được gánh nặng “Nàng có hạ nhân chiếu cố, phu nhân ngẫu nhiên đi nhìn một cái, thể hiện phu nhân phong độ rộng lượng, có thể xem là chuyện lý thú.”

……

Triệu tam lão gia một phen dỗ dành, Từ thị quả thật yên tĩnh không ít, hai người vợ chồng tôn trọng nhau cũng có vài phần quang cảnh tốt đẹp giống ngày xưa ở chung, huống chi trong phủ hai ngày cũng thái bình, chuyện Từ thị vẫn ẩn ẩn lo lắng không xảy ra, hoàn toàn yên tâm.

Ngày hôm đó, Từ thị nhớ rõ chuyện Triệu Hoành Minh đề cập, liền dẫn theo hạ nhân mang một ít điểm tâm tinh xảo đi Minh Nhứ Uyển nhìn Vinh Xuân, có tâm ở trước mặt lão phu nhân biểu diễn, một đường đi qua động tĩnh không nhỏ.

Hầu hạ trong Thiên viện, Dương ma ma nhìn thấy người cùng với nha hoàn phía sau cầm theo một hộp đồ ăn có phần ngoài ý muốn, chợt nghe Từ thị mở miệng “Dương ma ma, Vinh Xuân di nương tỉnh chưa?”


“Đã tỉnh, vừa mới dùng chút cơm nói đã no, bị thương nguyên khí chỉ có thể tĩnh dưỡng, lúc này đang cùng Thụy Ca Nhi trò chuyện.”

Từ thị nghe xong, mặt cũng đầy ý cười nói “Thụy Ca Nhi cũng ở đây, vừa lúc, điểm tâm còn có thể tiện nghi cho quỷ tham ăn này.”

Dương ma ma nhìn theo người vào phòng, thầm nghĩ tam lão gia dùng biện pháp gì đem Tam phu nhân thay đổi thành như vậy, như thế đã có thể thái bình.

Trong phòng, Thụy Ca Nhi vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm bụng Vinh Xuân, một lát lại một vấn đề, thành bảo bối tò mò, cái gì ngạc nhiên cổ quái đều hỏi, Vinh Xuân nhẫn nại trả lời, gặp không trả lời được liền xin giúp đỡ nhìn về phía Tôn ma ma, người sau rất có năng lực lừa dỗ trẻ con, lập tức chuyển lực chú ý đi nơi khác.

Vinh Xuân cũng vô cùng thích Thụy Ca Nhi, tiểu hài tử nuôi được trắng nõn, nhìn cũng rất có phúc khí, một bên nhìn, liền hi vọng đứa bé trong bụng cũng có thể dính một chút phúc khí. Tôn ma ma nói đúng, trong bụng nàng chính là con độc đinh tam phòng, nếu sinh hạ con trai, ngày tháng sau này sẽ không khổ cực.

“Yêu, náo nhiệt như vậy, Thụy Ca Nhi cũng không thể nháo khiến Vinh Xuân di nương mệt, như vậy sẽ không tốt.” Từ thị vén rèm tiến vào, nhìn thấy hình ảnh bên trong, con ngươi hiện lên một tia tối tăm, chỉ phải nhắc nhở bản thân khắc chế, một lần nữa treo lên ý cười.

Vinh Xuân bỗng nhiên nhìn thấy người theo bản năng rụt lui vào phía trong giường, đối với Từ thị vẫn khó có thể thay đổi được thân phận, mang ra một tia hèn mọn “Phu nhân”

“Không cần nhiều lễ nghi như vậy, nằm tốt.” Từ thị vội vàng đè nàng xuống, cười khanh khách nói.

Lại đem Vinh Xuân kinh hãi âm thầm chảy mồ hôi, đối với tính tình Từ thị thay đổi lo lắng không yên. Tôn ma ma đứng ở một bên nhìn, khoảnh khắc gục đầu xuống miệng nhếch lên một độ cong quái dị.

Từ thị ở trong Thiên viện một lúc, lôi kéo Vinh Xuân dặn dò sau này nên chú ý, thậm chí đối với nha hoàn hầu hạ đều dặn dò một lần, hiện ra phong phạm chính thất, cũng khiến những người hiểu rõ quan hệ ác liệt lúc trước của hai người xem đến rớt cằm, chỉ là chủ tử chính là chủ tử, đều phải trả lời thật tốt.


Dương ma ma ban đầu vẫn chưa yên tâm ở trong phòng coi chừng, nhìn nửa ngày, phát hiện Tam phu nhân thật sự không giống với ngày thường, âm thầm cảm khái bản lãnh tam lão gia, đoán rằng đem người nói thông.

Đợi cho Từ thi đi, Tôn ma ma đi theo sau đưa tiễn, Từ thị đi ra, trên mặt không còn ý cười ấm áp như ở trong phòng, phai nhạt vài phần, đáy mắt xẹt qua một tia ghen tị, chỉ khi nghĩ đến thần sắc của Dương ma ma trước lúc rời đi mới chuyển biến tốt, người nọ là cơ sở ngầm tâm phúc của lão phu nhân, hôm nay biểu diễn chắc chắn bẩm báo cho lão phu nhân nghe, nói ra ấn tượng tốt.

Tôn ma ma đưa tiễn thật xa, tự nhiên cũng nhìn thấy trong mắt Từ thịkhông che dấu đắc ý, cười thầm một tiếng.

“Tôn ma ma, ngươi trở về đi.” Đi đến núi giả Từ thị cảm thấy Tôn ma ma đi theo có chút kì lạ, lên tiếng nói.

Người sau nghe vậy nhìn quanh bốn phía, gặp không có ai, đứng thẳng thân mình “Lão nô có lời muốn cùng Tam phu nhân nói, không biết Tam phu nhân có tiện không?”

Từ thị nhíu mày, nhìn nàng thần sắc lén lút có một tia không vui “Liền nói ở chỗ này nói đi.”

“Chuyện lão nô muốn nói liên quan đến danh dự Tam phu nhân, có người đi ngang qua nghe được sẽ không tốt.”Tôn ma ma giống như chắc chắn nàng sẽ nghe theo, nhìn khắp nơi nói “Thuốc không thể uống bậy, lời nói không thể nói lung tung”

Từ thị bỗng nhiên nghĩ đến chuyện sai người kê đơn, lại nghe Tôn ma ma chưa nói hết ý, sinh ra vài phần lo sợ nghi hoặc, sai nha hoàn ra bên ngoài canh giữ, còn mạnh miệng nói muốn xem thử giở trò gì, đi theo Tôn ma ma đến chỗ núi giả bí mật.

“Nói.”

“Tam phu nhân sai người hạ này nọ vào trong thuốc của Vinh Xuân di nương là muốn Vinh Xuân di nương sảy thai.” Tôn ma ma lời nói sắc bén nói.

Từ thị xoay người sắc mặt thay đổi “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

“Tam phu nhân chớ không thừa nhận, lão nô có chứng cớ. Thuốc vinh Xuân di nương còn ở trong tay lão nô, sợ xảy ra sự cố liền để lại một ít, mỗi khi mang về đều tự mình uống thử một chút, hôm qua cảm thấy mùi vị có chút không giống ngày thường, vì thế lấy bột thuốc mang ra ngoài tìm đại phu kiểm chứng, kết quả kiểm tra bên trong thật sự có hoa hồng, sổ ghi chép ghi rõ nha hoàn Tầm Xuân bên người Tam phu nhân từng mua hoa hồng.”

Từ thị nắm chặt khăn tay, sắc mặt thay đổi vài lần, chữ theo khe hở hàm răng phun ra “Bằng cái này muốn nói ta hại Vinh Xuân di nương, Tầm Xuân mua cho người trong nhà không thể sao, cùng ta có quan hệ gì!”


Tôn ma ma cũng không vội vàng phản bác, giữ hai phần thái độ cung kính, trật tự rõ ràng nói “Lão nô cũng không phải có ý tứ này, chỉ là nếu lão nô chuẩn bị ít tiền tìm tiểu nhị hiệu thuốc bắc, muốn bản ghi chép Tầm Xuân mua thuốc, còn có bột phấn thuốc hoa hồng, trình lên trước mặt lão phu nhân, ngài nói xem lão phu nhân sẽ tin ai?”

Từ thị như thế nào cũng không nghĩ tới bị vạch trần, còn bị người bắt được nhược điểm, cũng nhìn ra người nọ tính toán lần này đến để uy hiếp, sắc mặt hòa hoãn “Tôn ma ma nghĩ muốn cái gì cứ việc nói thẳng đi”

“Tam phu nhân thật sự tài trí hơn người.” Tôn ma ma vội vàng tâng bốc một câu “Lão nô muốn chuẩn bị ít tiền…”

“Ta đưa.” Tuy rằng nghẹn khuất, nhưng nhớ kỹ người này lúc ấy không vạch trần mà là giúp mình giấu xuống, số tiền này liền không uổng phí.

Trên mặt Tôn ma ma cười ra nếp nhăn, lộ ra khôn khéo, một bên cầm tiền nói “Lão nô một bó tuổi, vốn nghĩ ở bên người lão phu nhân có thể sống tốt, ai biết nửa đường phân đến bên người Vinh Xuân di nương, tam lão gia rõ ràng không vui, cũng vì trước mắt đứa nhỏ được lão phu nhân yêu thích, nếu như sinh nữ nhi, lão nô đi theo cũng không có đường tốt, đã nghĩ thay bản thân  tìm cách tốt.”

“Tam phu nhân có cái gì phân phó cứ việc sai bảo lão nô.”

Ánh mắt Từ thị dừng trên người nàng đánh giá  từ trên xuống dưới, lộ ra vài phần cân nhắc, trước mắt lão phu nhân đề phòng nàng, ở bên người Vinh Xuân di nương để thêm người, Tôn ma ma ngược lại là lựa chọn tốt nhất.

Tôn ma ma chà xát tay, có chút do dự lần thứ hai mở miệng “Kỳ thật lão nô cũng là có chuyện muốn cầu, chỉ là cháu gái lão nô tới tuổi lấy chồng muốn Tam phu nhân nhìn một chút bên nhà mẹ đẻ ngài có người thích hợp hay không? Lão nô cũng không yêu cầu quá lớn, con cháu nhà quan nhỏ đến tuổi là được.” Gia đình loại nô tịch như bọn họ đứa nhỏ sinh ra cũng là mệnh bị người ta sai sử, trừ phi là chủ nhân ân điển tiêu trù khế ước bán mình, hoặc gả cho nhà quan mới có thể cởi bỏ nô tịch.

Từ thị khó xử, nhưng vẫn đáp ứng.

Tôn ma ma cực kỳ cao hứng, liền theo sát Từ thị nói về chuyện Vinh Xuân di nương, cùng nàng phân tích “Lão nô nếu theo phu nhân, tự nhiên chỉ điểm ngài chút, có chút lời nói muốn nói với Tam phu nhân ngài, chớ nên có ý tưởng làm rớt đứa bé kia, vạn nhất bị người có tâm vu oan, ngài chính là tình nghi thứ nhất? Lại nói lúc này nếu đứa bé không còn, Tam phòng không có con nối dõi, lão phu nhân vẫn là nắm không tha, đến lúc đó tam lão gia cùng phu nhân đều khó xử, không ngại ── để cho đứa nhỏ Vinh Xuân di nương sinh ra, đến lúc đó bỏ mẹ giữ con, đứa nhỏ tự nhiên là về dưới danh nghĩa ngài, chẳng phải vẹn cả đôi bên.”

Từ thị nghe xong con ngươi vừa động, không trả lời thừa nhận chỉ là trong lòng cũng đồng ý chuyện này, không ngừng mừng thầm, nàng sao lại không nghĩ đến nha.

Tôn ma ma là người thông minh liền không hỏi nhiều, vì muốn chủ nhân mới vui vẻ, dâng một cái kế lớn cuối cùng, ở bên tai Từ thị to nhỏ một phen, người sau mâu quang càng phát ra đen tối, cuối cùng nói xong, hận ý rõ ràng mà nói một chữ “Tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui