Gió xuân thổi qua Ngọc Môn Quan.
Chỉ mới đầu xuân, đã có không ít người túm năm tụm ba, tìm một chỗ râm mát trú.
Chỉ có một người vẫn đứng giữa, hai tay lặp đi lặp lại động tác đánh, đấm, đâm, đạp, cực kì chuyên tâm.
Hai chân y buộc một bao cát, áo cởi ra tùy ý buộc bên hông, mỗi lần vung trường thương trong tay, từ thắt lưng đến đầu vai, từ tay đến cổ, kéo căng làn da thành một đường cong tự nhiên.
Mồ hôi từ trán lăn xuống, chảy qua mái tóc dài ướt đẫm dính vào lưng, có lẽ là không quá thoải mái, y cắn nhẹ hai môi, hai bên tóc mai đón ánh nắng, đôi lông mày nhăn lại, một đôi mắt đào hoa phong lưu không chút lỗ mãng, mang theo hương vị rắn rỏi.
Cổ họng rên lên một tiếng nhỏ, trường thương trong tay vung ra, như sấm vang chớp giật khiến ánh nắng mặt trời chói mắt cũng yếu đi mấy phần, lại nghe răng rắc một tiếng, trường thương theo tiếng vang mà gãy.
Xung quanh một vùng yên tĩnh….
“Tần Tranh!!!” Đường thủ lão nhân nổi giận đùng đùng nói: “Tiểu tử nhà ngươi lại hủy hoại của công! Con mẹ nhà nó vũ khí không phải bằng tiền à? A! Ngươi có sức khỏe vậy ra bổ củi cho lão đi, củi cho doanh trại năm nay đều của ngươi hết!”
Tần Tranh nhổ tóc trong miệng ra, nửa cây thương gãy trong tay rơi ra, quay đầu bước đi.
“Ngươi còn dám đi đâu!” Đường thủ nổi giận.
Tần Trang cũng không quay đầu, giơ tay, lười biếng nói: “Tướng quân, tiểu nhân đi tới phòng củi.”
Nếu không phải miệng vẫn cung kính gọi người kia tướng quân, còn tưởng vị này chính là đương gia.
Y như thế, cũng không ai nói gì.
Có rất nhiều người chướng mắt Tần Tranh, thế nhưng cũng không có cách nào.
Nhắc đến Tần Tranh người này bình thường rất tốt, dù nhìn mặt nào cũng anh tuấn chói mắt, thế nhưng lại có loại khí chất khiến người ta dễ sinh hiềm khích, hồi mới đi theo Chu Thiên Hộ, không ít người muốn giáo huấn y.
Công việc bẩn thỉu mệt nhọc đều đẩy cho y làm, không có việc gì liền dạy dỗ y, y chỉ cần hơi phạm lỗi một chút đều trở thành cái cớ cho mọi người bắt nạt.
Đối với việc này, Chu Thiên Hộ nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần người không chết, hắn coi như không nhìn thấy gì.
Có đôi đi phó tướng đều nhìn không nổi, mấy lần nói với Chu Thiên Hộ.
Chỉ nghe Chu Thiên Hộ nói: “Tính tình khiếm khuyết, cần tăng ba phần.
Ngạo khí quá cao, cần giảm ba phần.
Không cần xen vào, chỉ cần hắn muốn sống, thì sẽ không chết được.
Nếu như hắn không chịu nổi, tới chiến trường cũng chỉ là một tên phế vật, nhìn được nhưng không dùng được.”
Cấp trên lên tiếng như vậy cũng ai dám nhiều chuyện.
Kẻ bắt nạt thích thú nhất nhìn thấy dáng vẻ người khác yếu đuối lùi bước, lâu dần mới người phát hiện, không thể tìm lạc thú này trên người Tần Tranh.
Tần Tranh kiên định như bàn thạch, hoàn toàn không đem đám bắt nạt mình vào mắt, đánh lại được là đánh, đánh không lại thì chịu đựng, ngày hôm sau mặt trời lên lại bước tới võ đài như trước.
Đông lạnh hè nóng, tam phục tam cửu*, chưa bao giờ gián đoạn.
*Câu nói lấy ý từ câu ngạn ngữ Trung Quốc: “Lạnh nhất Tam cửu, nóng nhất Tam phục”.
+ “Tam phục”: chỉ thời kì nóng nhất trong năm.
Một năm có 3 giai đoạn nóng nhất gồm sơ phục (10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ), trung phục (20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ), mạt phục (10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu).
+ “Tam cửu”: là ngày lạnh nhất trong năm, hay ngày thứ 19 đến ngày thứ 20 sau tiết Ðông Chí.
Mình không chắc lắm đâu nhé, nhưng theo mình hiểu thì “tam cửu” là “ba số 9”, tức là 9 x 9 + 9 = 90 ngày (ba tháng) sau tiết Đông Chí thì theo dân gian sẽ là ngày lạnh nhất trong năm.
Nếu mình sai thì nhắc mình nhé.
(-Raph-)
Cho dù chướng mắt Tần Tranh thế nào chăng nữa, đối với người này cũng phải chịu thua.
Liều mạng như thế, ai cũng không bằng.
Thời gian lâu dần, những người hiềm khích với Tần Tranh cũng dần được người của doanh trại Chu Thiên Hộ tiếp nhận, cho dù bình thường không thân thiết, nhưng cũng không ai chủ động gây sự, cho nên xem như y qua cửa.
Mặt trời ngả về tây, một tiếng kèn dài cắt qua chân trời.
Tần Tranh vẫn đang chẻ củi, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía vầng dương.
Quân đội chinh chiến nửa năm trước đã trở về.
Lúc tiếng kèn vang đến lần thứ ba, tất cả mọi người chạy đến trước cổng thành, kéo ván thành một cái cầu, phong trần ngoài thành đưa đến mùi máu tươi.
Tần Tranh đứng phía sau, nhìn thấy ngựa vương máu, trên mặt người tướng quân già nua tràn đầy lạnh lẽo.
Xưa nay chinh chiến được mấy người trở về.
Lúc này xuất chinh đại bại, lui binh trăm dặm.
“Cha! Cha!” Đan Ngu chen lấn đi lên, thân hình nhỏ bé lẫn trong đám người rõ ràng là không thấy được, hắn vươn tay túm một thương binh phía sau đội quân: “Quân gia, cha ta đâu? Ngươi có thấy cha ta không?”
Mọi người sao có thể quản nhiều đến thế, vội vàng nâng thương binh trở về, luống cuống tay chân đẩy Đan Ngu sang một bên.
“Nhiều người, thử tìm.” Tần Tranh kéo cổ tay Đan ngu, kéo hắn vào trong đám người.
Đan Ngu cắn răng, trong lòng cực kì lo lắng.
Hỏi han một lượt vẫn không tìm tháy, Tần Tranh thấy Đan Ngu lén lút lau nước mắt mấy lần, không nói gì, quay đầu đi về phía người đứng đầu.
“Tần đại ca!” Đan Ngu kéo Tần Tranh lại, ngón tay run run.
Trong tay người đứng đầu cầm một quyển sổ trắng, dùng để ghi lại những binh sĩ chết trận trên sa trường.
Tần Tranh gạt tay Đan Ngu, bước về phía quyển sổ trắng…
Đan Ngu trơ mắt nhìn bóng dáng Tần Tranh.
Tiếng ồn ào xung quanh cũng nghe không rõ, bầu trời ngoài kia tối tăm mù mịt, chỉ có bóng dáng lạnh như băng trước mắt, không còn gì khác lọt vào trong tầm mắt.
Hắn chưa từng chán ghét Tần Tranh như vậy bao giờ….
Hắn cho rằng, nếu Tần Tranh không đi mấy bước đó, có thể hắn sẽ không biết sự thực tàn khốc kia.
Nếu Tần Tranh không đi tới đó, hắn có thể vờ như phụ thân chỉ là lạc đội, dù sao tuổi cũng đã lớn, đi đứng không tiện, không theo kịp đám quân nhân khỏe mạnh.
Trước mắt Đan Ngu mơ hồ, hắn cố gắng mở to hai mắt đau nhức, nhìn Tần Tranh trước mặt, nức nở nói: “Sớm biết thế này trước kia không cứu ngươi… Ta ghét ngươi….”
“Ừ.” Mặt Tần Tranh không chút thay đổi đưa tay khoác lên vai Đan Ngu.
Nước mắt Đan Ngu chảy càng nhiều, giọng nói như bị đổ cát vậy, lồng ngực đau đến nghẹt thở: “Cha ta đi rất chậm…”
“Ừ.”
“Cha cũng không biết phân biệt phương hướng.”
“Ừ.”
“Có thể là đi lạc.”
Tần Tranh siết chặt lấy đầu vai Đan Ngu: “Có lẽ vậy.”
Đan Ngu ngây ngốc rất lâu, nước mắt rơi ướt đấm vạt áo: “Ta không còn một ai thân thích…”
Tần Tranh lắc đầu: “Ngươi gọi ta ca ca.”
Ta chính là người nhà của ngươi.
Một câu đập tan hy vọng xa vời của thiếu niên, Đan Ngu chui vào lòng Tần Tranh, khóc đến xây xẩm đất trời.
Tần Tranh chậm rãi thu lại cánh tay, trầm giọng nói: “Đan Ngu, ca báo thù cho ngươi.”
Hoàn chương 39
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...