Triêu Tần Mộ Sở




Trong xe ngựa phủ một lớp thảm nhung da hươu rất dày, nhuyễn tháp đã sớm được lo liệu thỏa đáng, trong xe đặt một tiểu án, một chiếc bình bạch ngọc bóng lộn cắm ba nhánh mai đỏ đang hé.
Chậu ngân sương thán đặt trong góc, trong xe ấm áp hơn xuân.

Sở Du mới vừa lên xe liền nghiêng trên giường chìm vào giấc ngủ say, mãi đến khi xe chạy đến trước cửa Hầu phủ cũng chưa từng tỉnh lại.
Thu Nguyệt nhìn gia nhà mình, giữa hai hàng lông mày nhăn chặt đầy mệt mỏi, nhất thời không đành lòng đánh thức hắn.

Nếu cứ nằm ngủ như vậy cũng không được, Thu Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải nhẹ giọng gọi: “Nhị gia, nhị gia?”

Gọi đi gọi lại mấy lần, Sở Du mới mông lung mở mắt, mang theo một vẻ mơ màng mới tỉnh, nói: “Làm sao…”

Thu Nguyệt biết gia nhà mình từ trước đến nay ngủ không sâu giấc, có thể ngủ thành bộ dáng như vậy, có thể thấy được quả thực là mệt mỏi cực điểm, nàng tràn đầy đau lòng đưa tới một chiếc khăn ấm: “Nhị gia, về đến nhà rồi.”

Sở Du tiếp nhận khăn, đắp lên mặt, dùng sức chà chà, một lúc sau mới buông ra trả lại.
Khuôn mặt vốn tái nhợt đến không có chút huyết sắc nào, quả thực đã bị nước nóng thấm qua khăn hun lên mấy phần hồng nhuận mơn mởn.

Thu Nguyệt khoác thêm cho Sở Du chiếc áo choàng lông chồn, thật cẩn thận buộc lại các nút thắt.

Sở Du vừa muốn chống lưng đứng dậy, ai ngờ mới tỉnh ngủ nên toàn thân thoát lực, tay chống lên một nửa liền bất ổn ngã từ trên nhuyễn tháp té xuống đất.

“Nhị gia!” Thu Nguyệt bị điều này dọa đến suýt hồn phi phách tán, vội vàng kéo tay áo Sở Du, run rẩy đỡ lấy hắn.

Sở Du chỉ cảm thấy thân thể đầu tiên là trầm xuống, hẫng hụt ngắn ngủi qua đi, một cơn đau cuộn lên từ bụng, ầm ầm mà tới.

“Nhị gia ngài sao thế?” Thu Nguyệt cả kinh, sắc mặt trắng bệch, nàng thấy Sở Du đã đau đến cắn chặt môi, khom lưng ôm bụng.

Sở Du cúi gằm đầu, một tay siết chặt áo bào bên hông, đau đến nửa ngày cũng nói không ra lời.
Lòng bàn tay chuyển đến bụng dưới, bụng vốn mềm mại bụng bắt đầu từng đợt ngạnh cứng, điều này khiến trong lòng hắn khẩn trương không thôi, bụng căng lên như thế, ắt hẳn đứa nhỏ trong bụng bị kinh sợ nên bắt đầu quẫy đạp.

Một cô nương như Thu Nguyệt không thể nào đỡ được Sở Du, liền quay người muốn đi ra ngoài gọi người, liền bị Sở Du túm lấy ống tay áo kéo lại.

“Nhị gia! Để ta gọi người đến!” Thu Nguyệt vừa nói xong, liền thấy Sở Du khoát tay áo, tựa hồ thở phào một hơi.

“Không sao, chính là ngã một cái thôi, ta nghỉ một lát…” Sở Du nhăn chặt mày, chịu đựng cơ đau khiến cho người ta tê dại, một hồi lâu sau mới thở dài một cái.

Thu Nguyệt dùng khăn lau đi mồ hôi vương trên trán Sở Du, vẫn không yên lòng nói: “Nhị gia, chuyện sao có thể ráng chống đỡ được, phải lập tức sai người đi tìm đại phu tới, tốt nhất là gọi người đệ bảng mời ngự y tới phủ mới thoả đáng.”

Sở Du lấy lại sức, ngược lại cảm thấy cảm giác đau đớn vừa rồi dần dần biến mất, vịn tay Thu Nguyệt, ôm bụng chậm rãi đứng dậy, nói: “Thực ra lúc này ta tốt lắm, nếu không yên lòng thì cứ làm theo những gì ngươi vừa nói cũng được.” Đối với chuyện liên quan tới đứa nhỏ, hắn cũng không dám khinh thường, cẩn thận hơn một chút cũng tốt.

Người hầu bưng ghế con đến, đưa tay vững vàng đỡ Sở Du xuống xe.
Sở Du một tay nâng bụng, một bên vịn cánh tay người hầu, xe ngựa tính ra cũng không quá cao, có điều chiếc bụng đang dần lớn lại hoàn toàn che khuất tầm nhìn dưới chân hắn, điều này khiến cho hắn lần đầu cảm thấy xuống xe ngựa cũng phải cố hết sức.

“Nhị gia, ngài cẩn thận chút.” Thu Nguyệt ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở, nhìn Sở Du hoàn toàn bằng trực giác dẫm lên ghế con, thời điểm cúi người, đầu gối suýt nữa chạm lên trên bụng, mi tâm thỉnh thoảng nhăn lại, nhíu chặt mày, mím chặt đôi môi mỏng không chịu tỏ vẻ thất thố trước mặt người khác, điều này khiến trong tâm nàng một trận chua xót khó chịu.

Nếu không phải bị tiểu tử trong bụng liên lụy, Sở nhị gia chưa từng yếu đuối thế đến như vậy.

Vừa xuống xe, Sở Du không khỏi khẽ giật mình.
Năm mới vừa qua chưa được bao lâu, ngay cả liên đối* ngoài cửa phủ cũng thay mới, môn thần, đào phù, từ trên xuống dưới đổi mới hoàn toàn.
Đại môn, nghi môn, đại thính, noãn các, một đường đều trang hoàng lụa đỏ, đèn sa xếp thành một hàng, trông tương đối nhộn nhịp.


*liên đối:

liên đối

*môn thần (tranh hộ pháp dán trên cánh cửa):

môn thần

*đào phù (bùa đào): là tấm bùa có thể làm bằng gỗ hoặc bằng giấy, bên trên viết bùa hoặc dán hình mấy ông thần giữ cửa.

đào phù

Nếu không phải Sở Du tự đánh giá, Hầu phủ trên dưới không ai dám can đảm ở dưới mí mắt hắn sinh chuyện, hắn ắt hẳn sẽ hoài nghi Tần Tranh đang chuẩn bị đại hôn.

Mạnh Hàn Y đi theo Tần Tranh một đường từ Tô Châu đến thượng kinh, lúc đó Sở Du đang ở bên ngoài lo quốc sự, trong lòng vướng chuyện huynh trưởng, loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, liền để mặc Tần Tranh.
Hắn không hề biết những ngày qua, nhà này đã thay đổi thành cái dạng gì.

Thu Nguyệt thấy Sở Du lộ vẻ nghi ngờ, ở một bên nhắc nhở: “Nhị gia, hiện tại là thọ thần* của lão phu nhân.”

*thọ thần: sinh nhật mừng thọ.

Sở Du lúc này mới nhớ tới, ngược lại nhìn về phía đại quản sự đang nghênh đón mình, hỏi: “Năm nay vẫn làm như thông lệ những năm qua chứ?”

Đại quản sự Hầu phủ vuốt cằm nói: “Nhị gia yên tâm, tất cả đều chiểu theo thông lệ, chỉ tăng chứ không giảm.
Bảy mươi hai bàn tiệc vẫn do lão ngự trù xuất cung tự tay cầm muôi, hí kịch buổi trưa theo lẽ thường vẫn do gánh hát Khánh Lê Viên nhà họ Lệ diễn, nếu không phải nể mặt mũi Nhị gia, gánh hát Khánh Lê Viên này đúng là khó mời, mấy năm nay tên tuổi lên cao, nghe nói bao nhiêu gia phủ thượng kinh đều không mời được bọn họ.”

Sở Du nhíu nhíu mi tâm, đè xuống ủ rũ, nói: “Đơn giản chính là náo nhiệt một chút thôi, chờ lát nữa chuẩn bị nhiều kim qua tử thưởng* cho hạ nhân trong phủ chút, để cho tất cả mọi người thật vui vẻ, đừng khất ai.”

*Kim qua tử thưởng: hạt dưa làm bằng vàng chuyên dùng để ban thưởng.

kim qua tử thưởng

“Vâng, nhị gia chu toàn.” Đại quản sự dừng một chút, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Nhị gia có lẽ phải đến Tùng Thọ Viên rồi?”

Thọ yến của lão phu nhân Tôn thị những năm qua đều tổ chức tại Tùng Thọ Viên.

Sở Du có chút do dự, chiểu theo lệ cũ, nếu như hắn đi, sẽ chỉ chọc cho Tôn thị cố tình gây sự một trận, nếu như không đi, thì lại khiến Tôn thị quở trách hắn không hiếu thuận sau lưng.
Cho nên những năm qua, nói chung hắn nhớ ra thì sẽ góp mặt chút, đi ngang qua sân khấu thì chẳng sao.
Mấy thứ nên làm, hắn không thiếu ai điều gì, tội gì lại gây chuyện ồn ào ai nấy đều không vui.

“Đi xem một chút vậy.” Sở Du đưa tay chống sau lưng, chỉ cảm thấy trong bụng đều buồn bực đến kịch liệt, mí mắt phải bỗng dưng giật giật mấy lần, hắn đưa tay đè lên mí mắt, cất bước hướng tới Tùng Thọ Viên.

Vườn trồng tùng bách, noãn thính nội các đều là gạch xanh lưu ly, lan can bạch ngọc, hai bên là danh hoa dị thảo buộc lụa vàng chuông bạc, nếu có người đi qua, tất sẽ vang lên một hồi thanh âm trong trẻo động lòng người, tựa như đi tới tiên cảnh.
Nha hoàn, tiểu tư trong Hầu phủ đều mặc trên người áo sống mới tinh, người người sắc mặt thắm hồng, ai nấy đều hiện lên một bầu không khí vui mừng.

Chưa vào noãn các, thế nhưng đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả.

Bàn bát tiên* gỗ mun cũng không lớn, mấy người ngồi vây quanh vừa vặn, mặc dù không lộ vẻ phô trương, thế nhưng lại hòa hợp tựa như một gia yến của gia đình bình thường khác.
Khí sắc Tôn thị bây giờ nhìn thật không tệ, sắc mặt hồng nhuận, đáy mắt mang theo ý cười rõ ràng, rất giống lão thái thái của một gia đình giàu sang thông thường, mang theo sự phúc hậu khi sống trong cảnh an nhàn sung sướng.


*Bàn bát tiên: bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.

bàn bát tiên

Sát bên Tôn thị ngồi là Tần phủ đại tiểu thư Tần Dao, tiểu cô nương cùng lứa tuổi với Hoa Nhi, váy gấm xúng xính, môi đỏ má hồng, trâm vòng châu ngọc, hai bên tỏa sáng nhau, rạng chiếu một khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn, thần thái phấn chấn.
Tần Dao ghé vào tai Tôn thị nói gì đó, chọc cho Tôn thị cười vui không ngừng.

Tần Tranh ngồi bên trái Tôn thị, tiếp đó chính là Mạnh Hàn Y.

Có lẽ Mạnh Hàn Y mấy ngày này được đối xử không tệ, nhìn mặt mày như ngọc, dung mạo ung dung, một thân trường bào thêu sơn thủy cẩm tú khoác thân, tuyệt đối không còn vẻ nghèo khó của thanh y đạm sam tại Giang Nam năm nào, cả người tựa như phát hào quang, dù không hào nhoáng nhưng vẫn thu hút ánh nhìn.

Tay trái Mạnh Hàn Y nhẹ nhàng đỡ ống tay áo, tự tay gắp đồ cho Tần Tranh, bàn tay trắng thuần cầm đũa ngọc, có lúc cười thầm nói nhỏ với nhau, hai người tựa như trán kề trán.
Hiếm khi nào Tần Tranh tự mình thu thập bản thân đến cẩn thận, hóa ra cũng có vài phần tuấn tú phong trần khó cưỡng, nhìn thoáng cũng khiến người ta tưởng là cao môn tân quý đường đường chính chính như ai.
Chân Nhi được Tần Tranh ôm vào ngực, đang cúi đầu dùng đầu ngón út mềm mại của mình nghịch nghịch dải lụa kết bươm bướm trên ống tay áo.

Sở Du tựa bên cạnh thuỳ hoa môn nhìn một lát, sắc mặt đại quản sự cùng Thu Nguyệt đều có chút khó coi, lại không dám lên tiếng.
Sở Du chợt thấy đối với chuyện gì cũng mất hết cả hứng, ý niệm này vừa khởi lên, trái tim không khỏi càng cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn phất tay áo rời đi, tìm một nơi thanh tịnh ngủ đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, chính là hồng thủy ngập trời, cũng chẳng liên can gì đến hắn.

Thế nhưng chuyện thường không toại lòng người, hiếm có dịp Sở nhị gia lần đầu lười tranh luận với kẻ khác, lại chẳng được như ý.

“Cha!”

Người thứ nhất nhìn thấy Sở Du chính là Chân Nhi, Tần Tranh chỉ cảm thấy khuê nữ vốn còn đang ngoan ngoãn ngồi trên đầu gối bỗng nhiên dùng sức thoát khỏi y, nhảy cái huỵch xuống dưới chạy tới trước cửa.

Sở Du bỗng dưng tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi run lên, thầm nghĩ mình vừa rồi quả thực là điên rồi, Chân Nhi còn ở nơi này, hắn lại có thể nào đem nữ nhi cho người ngoài muốn làm gì cũng được.

Hắn có chút cố sức cúi người, ôm người vừa chạy tới chỗ mình.
Thu Nguyệt ở một bên thấy vậy, trong lòng liền run lên, vội vươn tay đỡ lấy Sở Du, nói: “Nhị gia, cẩn thận chút.”

Sở Du cúi đầu xem xét, liền thấy hốc mắt Chân Nhi hồng đỏ, lửa giận trong lòng vọt đến muốn ép cũng không được.
Hắn ngước mắt lạnh lùng quét một lượt người một nhà trên bàn bán tiên kia, trong phòng nháy mắt ùa tới một trận gió lạnh, thổi tan tất cả dịu dàng.

“Cha, Chân Nhi nhớ người.” Tiểu cô nương chăm chú kéo tay Sở Du, hận không thể một mạch đem mọi ấm ức trong đầu toàn bộ nói ra hết.

Sở Du đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của Chân Nhi: “Hiện tại là thọ thần của tổ mẫu, Chân Nhi nghe lời, đừng rơi nước mắt.”

Chân Nhi nhẹ gật đầu, cố gắng đem lệ trong khóe mắt nuốt ngược vào trong.

Thu Nguyệt đưa tay ôm Chân Nhi đến bên cạnh mình, lấy khăn tay ra lau đi mấy giọt lệ còn vương trên khóe mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cô nương đừng như vậy, khiến người ta nhìn mà đau lòng.”

Tôn thị sắc mặt không vui nói: “Đây là làm sao? Vừa rồi còn êm đẹp, ai ấm ức nha đầu này rồi? Lúc này người nào không biết, ngược lại còn khiến cho người ta nghĩ rằng chúng ta trách móc nặng nề con bé.”

Cô nương mới chỉ năm tuổi, là tuổi mà cái gì cũng nhớ, Sở Du không muốn Chân Nhi nhớ những cảm xúc thế này, nghe vậy ánh mắt lập tức lạnh đi ba phần.

Thu Nguyệt hiểu ý nói: “Nhị gia mang về cho cô nương không ít đồ chơi đang để trong đại đường, chúng ta cùng đi nhìn một lát nhé.”

Chân Nhi mặc dù có mấy phần không nguyện ý rời cha, thế nhưng cũng có thể cảm giác được cha lúc này không muốn nàng ở đây, thế là đành phải một bước bước làm ba lần, quay đầu theo sát Thu Nguyệt rời đi.


Thiếu đi tiểu bối, bầu không khí bên trong noãn các liền tỏ ra phong ba bão giật.

Mạnh Hàn Y đứng dậy, cười nói: “Nhị gia đã tới, vậy thì ngồi đi.
Vài ngày trước lão phu nhân nói với ta ý nguyện muốn ăn cháo loãng của quê nhà, ta liền làm chủ cầm muôi thay đại sư phụ, tự mình làm một ít mấy chuyện đơn giản thường ngày.
Nếu Nhị gia không chê, chi bằng nếm thử một chút? Người tới, mang thêm bát đũa cho Nhị gia đi.”

Sở Du khóe môi hơi xếch lên, Mạnh Hàn Y lúc này nghiễm nhiên tỏ vẻ gia chủ, hắn ngược lại thành khách đến thăm.

Tôn thị ở một bên nói: “Vẫn là Hàn Y nghĩ chu đáo, ta cũng là kẻ mắt thấy nửa thân thể xuống mồ rồi, ăn sao được cung yến bảy mươi hai bàn tiệc, phúc này lão thái bà ta hưởng không nổi, cũng không phải xuất thân thế gia vọng tộc như nhà người ta, phải tỏ cái vẻ quý giá đó cho ai nhìn.
Ta thấy những thứ nhỏ nhặt thường ngày này tốt lắm.”

Tần Dao đi theo hát đệm: “Nương nhìn trúng chính là tâm ý tự mình xuống bếp của Mạnh ca ca, tất nhiên là người ngoài không so được.”

Tôn thị liếc mắt Sở Du, bất mãn nói: “Mười ngày nửa tháng không về nhà, vừa về đã bày ra cái mặt lạnh ngắt ấy không biết là cho ai nhìn, không hầu hạ cha mẹ chồng trước người thì thôi đi, ngay cả bữa cơm cũng không để cho người ta ăn ngon lành.
Không biết lão Tần nhà chúng ta thiếu ngươi cái gì, sinh ra một nha đầu bệnh tật, bây giờ lại còn thêm một con quỷ đòi nợ…”

“Mẹ!” Tần Tranh bỗng nhiên cắt ngang lời nói Tôn thị.

Tần Dao nghe xong, không nhịn được, liền nói ngay: “Ca ca hô cái gì, nương nói chỗ nào không đúng? Mấy ngày này Mạnh ca ca trở về phủ thì cái phủ này mới có chút dáng vẻ gia đình.
Vốn trong lòng ca ca cũng chỉ có một người là Mạnh ca ca, bây giờ chẳng phải đúng lúc! Nơi này là Tần phủ, không phải Sở gia, làm sao ngay cả lời nói thật cũng không được nói?”

Mạnh Hàn Y mi tâm hơi nhíu, nhỏ giọng nói: “Dao Nhi, chớ có nói như vậy…”

Tôn thị ngay cả tâm tư chỉ dâu mắng hòe cũng không có, gọn gàng dứt khoát nói: “Thừa dịp bộ xương già này của ta vẫn còn, chọn ngày không bằng đụng ngày, bây giờ định thân luôn đi, chọn ngày tháng tốt để Hàn Y nhập môn.
Cũng tốt sớm ngày vì Tần gia khai chi tán diệp, miễn cho bị người khác rủa khí số nhà Tần gia ta.”

“Nương ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tần Tranh đầu óc ong ong, vô thức nhìn về phía Sở Du.

Sở Du chỉ đứng ở nơi đó, giống như một người đứng xem, hờ hững nhìn lên màn đại hí kẻ tung người hứng* trước mắt, chỉ cảm thấy, gọi gánh gát Khánh Lê Viên làm gì chứ, thật là lãng phí, gánh hát gia đình này so với bên ngoài còn đặc sắc hơn nhiều.

*Kẻ tung người hứng: bản gốc dùng cụm từ “nhĩ phương xướng bãi ngã phương đăng tràng”, tức là “ngươi vừa hát xong thì ta liền lên tràng”, là cách nói chuyên dùng để châm biếm.

So với Sở Du kiêu căng ngạo mạn, đương nhiên là Mạnh Hàn Y dịu dàng cẩn thận được người ta yêu thích hơn nhiều.
Thế nhân đều nói ‘cao gả con gái, thấp cưới nàng dâu’, dòng dõi Sở gia quá cao, Tôn thị trước mặt Sở Du không thể ngẩng đầu, thế nhưng Mạnh Hàn Y thì hoàn toàn khác biệt, chẳng có cây cao bóng cả gì nâng đỡ, chỉ có thể bám vào cái cây xiêu vẹo nhà họ Tần.

Còn phần Tần Dao, từ lúc Sở Du không cho phép nàng tiếp xúc nhiều với vọng tộc quý nữ thượng kinh, thứ nhất là tính tình của nàng rất dễ dàng đắc tội với người khác, thứ hai nàng vốn ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, nếu như tùy ý để nàng tới lui với cao môn quý nữ, không khỏi sẽ càng khiến nàng không chịu cúi đầu nhìn đường dưới chân.
Sở Du bản ý là muốn mài dũa tâm tính Tần Dao, hơn nữa cũng muốn cân nhắc gả nàng cho người tốt, không cần phải phú quý vinh hoa, chỉ cần cho nàng cuộc sống áo cơm không lo là tốt rồi.

Chỉ là bực này tâm tư, Tần Dao không chịu nhận.
Mạnh Hàn Y sẽ dung túng nàng tới lui cùng quý nữ cao môn, còn tự móc tiền túi đưa nàng một bộ trang sức lộng lẫy, bảo rằng nàng so với đông đảo quý nữ cũng là xuất thân danh tiếng.
Hắn nói, nếu như có thể xúi ca ca bỏ vợ cưới người khác, sau này từ từ sẽ là những ngày tháng sống dễ chịu.

Đôi mẹ con này khó có dịp đem khôn khéo nửa đời đời người đều dùng vào hôm nay.

Sở Du bị la hét ầm ĩ đến có chút váng đầu, duỗi tay vịn chặt ghế, phối hợp ngồi xuống, đau đớn trong bụng cũng theo nhau mà tới.
Đành phải cắn chặt răng, không chịu rên lên một tiếng, thế nhưng trầm mặc dài dằng dặc này, lại vô tình cổ vũ kiêu căng của Tôn thị.

“Nếu như ngươi thường ngày loay hoay không lo được nhà cửa, vậy chuyện bếp núc trong nhà ngươi cũng không cần nhúng tay nữa, các loại thu chi trong Hầu phủ ngươi cũng thanh toán luôn đi.” Tôn thị nói.

Tần Dao trên mặt không nén được vui mừng, xem ra là lo lắng đã lâu, liền dẩu miệng nói: “Năm đó cha lưu lại nhiều cửa hàng thôn trang! Các khoản liệt kê rõ ràng, nếu như có người từ đó động tay chân, liếc một cái liền có thể nhìn ra được.”

Tôn thị lúc này đánh nhịp: “Dao Nhi nói đúng, Tần gia không thể giao vào tay một kẻ trong ngoài bất nhất, những năm này các khoản thu chi thế nào, hôm nay cùng nhau tỉ mỉ tra xét đi!”

Sở Du ngước mắt nhìn đám người Tần gia trước mặt, đáy lòng lại chẳng hề gợn sóng.

Đại quản sự xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nói với Sở Du: “Nhị gia, cái này...”

Sở Du liếc mắt, hoảng hốt nhìn chằm chằm hàng chuối tây xanh ngắt ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng nói: “Mở phòng quỹ, lấy toàn bộ sổ sách sáu năm qua.”


Bàn lên, nhang thắp, sổ sách Hầu phủ xếp thành một hàng, bàn tính ngọc thạch đặt ở giữa.

Sở Du một tay lật sổ, một tay để trên bàn tính, chậm rãi ngước mắt nghênh tiếp: “Du gả vào Hầu phủ, cùng quân thê sáu năm dư, sáu năm này, chưa bao giờ cùng ta coi việc nhà, chưa bao giờ hỏi ta cháo ấm lạnh ra sao.
Ngươi cho rằng ta ham Tần gia cái gì? Núi vàng hay là mỏ bạc?”

Tròng mắt hắn cười khẽ một tiếng, cố nén trong bụng từng đợt quặn đau, đầu ngón tay vân vê cuốn sổ, từng khoản từng khoản đọc lên: “Xương Vũ năm thứ 21, sau khi lão Hầu gia ra đi, đất đai không có gì ngoài Trấn Bắc Hầu phủ này, ngoài ra cửa hàng năm gian, hai gian kinh doanh mễ lương, ba gian kinh doanh tơ lụa, tổng thu cũ có 782 lạng bạc, tân thu 351, lương điền mười khoảnh, trừ đi khoản nộp năm đó, trang tử năm nơi, vừa lúc đó ba nơi gặp nạn châu chấu, chẳng có gì ngoài phần đưa cho tá điền và phần giao nộp, lương thực dư ra 100 hộc, chiết làm bạc trắng chỉ còn lại 241 lạng bạc.”

Sở Du mười ngón tung bay, bàn tính ngọc châu bên trên theo thanh âm của hắn, đánh ra tiếng vang trong trẻo, hai bàn tay gầy gò vô cùng, tựa như một lớp da mỏng manh trắng như tuyết, an tĩnh bao bọc lên khớp xương ngón tay mảnh mai, huyết quản trên cổ tay hiện ra màu u lam nhàn nhạt, uốn lượn đến cánh tay….

Lão Hầu gia là anh hùng, từng hoành đao lập mã, thủ biên quan mấy chục năm.
Thế nhưng đối với việc kinh doanh, có thể nói là mù tịt, mỗi năm đều thiếu hụt, đến thời điểm buông tay quy tiên chỉ còn lại một đống cục diện rối rắm, trang tử nghèo đến bốc không ra hạt cơm, cửa hàng thường chỉ còn lại cái quần cụt.

Về sau lão Hầu gia bị triệu hồi lên kinh báo cáo công tác, thống lĩnh bắc môn mười bốn quân, nơi đó là địa phương nào? Trong lòng mọi người biết rõ, đó là địa phương của thế gia công tử mạ vàng, nuôi một đám binh lính mặt trắng bóc.
Lão Hầu gia trên sa trường liếm máu quá nhiều năm, nộ kì bất tranh, ngày đầu tiên nhận chức đã tiện tay lấy 14 chiếc điều quân lệnh đi xử trí 52 người trong quân đội bắc môn, đem quyền quý toàn bộ triều đình tại thượng kinh đắc tội một lượt.

Từ đó về sau, đối với việc bày mưu tính kế của kim thượng, lão Hầu gia trở thành một thanh đao, tựa như thái rau hẹ quét sạch ô trọc triều đình hết lứa này tới lứa khác.
Thế nhưng kết quả là, có thể để lại cho Tần Tranh cái gì? Địch ý khắp triều đình, cùng một Hầu phủ nghèo kiết xác.

Lão Hầu gia lo đục hai con mắt, sầu trắng hai tóc mai, thẳng đến ngày Sở Du đưa tới cửa.

Ngày ấy, Sở Du mang theo khinh cuồng thời tuổi trẻ trời không sợ, đất không sợ, cùng một lòng si mê trĩu nặng, đi tới trước mặt Hầu gia, từng chữ vang lên: “Nhìn chung thì nhìn khắp triều đình này, có thể cứu Hầu phủ, thủ Tần gia, hộ Bách Loan, trừ Sở Du ta, thì không người nào có thể.”

Lời hứa ngàn vàng, ngày tháng chẳng đổi.

Hắn muốn thay Hầu phủ kiếm được tiền của đầy sân, bạch ngọc điêu lan, châu ngọc ào ạt, phủ cao quý khắp người Tần Tranh đến mức không người nào dám dò xét.
Hắn phải nắm được ba phần quyền trượng trong triều, đợi một ngày kia căn cơ vững vàng, một lần nữa mang Tần Tranh tới triều đình, để hắn lưng thắt lụa vàng, ngân giáp khoác thân, làm một tướng quân dương danh vạn dặm, không ai bì nổi.

Hắn từng muốn, không mất quá lâu, dốc hết toàn lực thì cùng lắm là mười năm mà thôi, những ảo tưởng này hắn nghĩ đều có thể thực hiện.

Hắn biết con đường này khó đi, từng nghĩ tới ngàn khó vạn hiểm, lại chẳng hề nghĩ tới kết quả, khó khăn nhất lại là một ánh mắt chưa từng nhúc nhích của Tần Tranh.

Sở Du trước mắt có chút mơ hồ, trong đầu một mảnh trống rỗng, bụng đau đến mức khiến cho đầu ngón tay hắn run lên, thế nhưng đầu ngón tay liên tục tính toán vẫn như bướm lượn trên hoa, chưa từng ngừng nghỉ.
Từng quyển từng mục đều được lật ra…

“Xương Vũ năm thứ 22, cửa hàng năm gian, điền sản ruộng đất 10 khoảnh, doanh thu cũ 541 lạng bạc, tân thu 99 lạng bạc, trừ đi 430 lạng bạc, cuối năm thấy dư 1101 lạng.”

“Xương Vũ năm thứ 23, cửa hàng tăng đến 7 gian, điền sản ruộng đất 12 khoảnh, doanh thu cũ 1001, cuối năm thấy lợi nhuận 2780 lạng bạc…”

“Xương Vũ năm thứ 24, cửa hàng tăng đến 16 gian, điền sản ruộng đất 30 khoảnh, doanh thu cũ 3881 lạng bạc, cuối năm thấy lợi nhuận 16090 lạng bạc…”

“Xương Vũ năm thứ 25, trang tử 12 chỗ, cửa hàng 30 gian, hiệu cầm đồ ba khu, điền sản ruộng đất trăm khoảnh…”

“Xương Vũ năm thứ 26, điền trang 37 chỗ, cửa hàng 62 gian, hiệu cầm đồ bảy chỗ, điền sản ruộng đất 300 khoảnh, ôn tuyền sơn trang ba khu…”

“Xương Vũ năm thứ 27, điền trang 50 chỗ, cửa hàng 79 gian, hiệu cầm đồ 12 chỗ, điền sản ruộng đất 500 khoảnh, ôn tuyền sơn trang năm nơi, lợi nhuận…”

Một giọt nước mắt rơi xuống gõ lên trên ngọc thạch, tung tóe chia năm xẻ bảy, dính trên đầu ngón tay, trong nháy mắt liền bay hết nhiệt độ, chỉ còn lại lạnh buốt.

Âm thanh tiếng ngọc chạm vào nhau im bặt mà dừng.

Sở Du kinh ngạc nhìn nước mắt rơi trên đầu ngón tay, tựa như ở trong mộng mới tỉnh.
Hắn ngẩng đầu, Tần Tranh chẳng qua xa hắn ba bước, lại tựa như cách núi ngăn sông.

Sở Du nghĩ, hắn chắc là chẳng chống nổi mười năm.

Hết chương 24
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui