Trăng sáng sao thưa, đèn dầu leo lắt.
Thu Nguyệt châm thêm một đoạn bấc đèn, không nhịn được liếc nhìn sắc trời bên ngoài.
Sở Du vẫn đang viết chiết tử, mài mực ba lần rồi, văn tự dài dòng dường như không có ý dừng lại.
Đốt đèn ngắm mỹ nhân, càng có vài phần mông lung mê hoặc nhân tâm.
Dù là Thu Nguyệt từ nhỏ theo Sở Du, cũng không khỏi thất thần trong nháy mắt.
Một lúc lâu, Sở Du mới chậm rãi hạ bút.
“Nhị Gia.” Thu Nguyệt đưa tới khăn ấm đã chuẩn bị từ trước: “Sắc trời không còn sớm.”
Sở Du đưa khăn áp lên mặt, một bên bưng trà nóng, nhấp một ngụm, nói: “Đây không phải nhà chúng ta, Hầu gia muốn đứng, chúng ta không cản, cứ để y đứng thôi!”
Từ ngày biết Tần Tranh lén lút gặp Mạnh Hàn Y, trong lòng Sở Du như mắc một cái gai, không muốn gặp lại y.
Trước kia, hắn đã biết Tần Tranh chỉ nhung nhớ một Mạnh Hàn Y.
Đối với Tần Tranh, Sở Du đều đã từng cáu giận oán ghét, đến cùng vẫn là không cam lòng buông tay.
Sở Du cười khổ một tiếng, đưa tay lên xoa bụng dưới tròn trịa, ôn tồn mấy ngày nay suýt khiến hắn tưởng rằng đã “chờ được mây tan thấy trăng tỏ.”
Đến cuối cùng, người mới ngàn vàng, chẳng bằng tình cũ bốn lượng.
Một tia chớp ngoài cửa sổ, trong khoảnh khắc, một tiếng sấm rền nổ tung.
Thu Nguyệt giật mình một chút, vỗ vỗ ngực, nói: “Nhị gia, nhìn xem thời tiết muốn thay đổi rồi.”
Ánh mắt Sở Du sâu xa, một tay vịn lưng áo, một tay chống ghế đứng dậy: “Thu Nguyêt, đêm nay không cần gác đêm, trở về ngủ đi.”
Thu Nguyệt đỡ lấy chủ tử: “Nhị gia, thân thể ngài không tốt, gian ngoài vẫn cần lưu lại một người mới được.”
“Không sao, ngươi đi xuống đi.” Sở Du khoát tay áo, ý bảo Thu Nguyệt lui xuống dưới.
Thu Nguyệt biết tình tình chủ tử nhà mình, đành phải nói: “Nhị gia nếu có việc, trực tiếp gọi ta một tiếng là được, ta ở phòng phòng bên nghỉ ngơi.”
Sở Du ừ một tiếng, mệt mỏi nơi chân mày muốn giấu cũng không giấu nổi.
Thu Nguyệt liếc ra ngoài cửa sổ, vẫn là không nhịn được mở miệng nói: “Nhị gia, bên ngoài trời sợ là sắp mưa…”
Sở Du không nói gì, đi vào trong buồng.
Thu Nguyệt nhẹ giọng thở dài, cầm cây dù ở gian ngoài bước ra khỏi cửa.
Một người một chó ngồi trong viện.
Áo choàng trên người Tần Tranh bị gió thổi vù vù phấp phới như lá cờ, thật ra lại có vẻ đơn bạc, chú chó con không biết từ nơi nào chạy tới ngồi cạnh y.
Có lẽ là nha hoàn nào đó ở Giang gia nuôi, chạy đi chơi rồi không tìm được đường về, Tần Tranh lấy trong bếp hai miếng thịt bò nhỏ đút cho nó, nó liền đi theo Tần Tranh không chịu đi.
“Nguyệt nương.” Hai mắt Tần Tranh sáng lên, đứng dậy rất nhanh, hận không thể nhón mũi chân nhòm vào trong phòng: “Nhị gia nhà ngươi chịu gặp ta rồi sao?”
Thu Nguyệt khép cửa lại, cầm ô trong tay đưa qua: “Nhị gia ngủ rồi, Hầu gia ngài cũng trở về đi, đừng để bị lạnh.”
Ánh sáng nơi đáy mắt Tần Tranh dần ảm đạm lại, lát sau thấp giọng dò hỏi: “Nhị gia hắn… hắn có nói gì không?”
Thu Nguyệt lưỡng lự trong nháy mắt, vẫn là nói: “Nhị gia nói ngài đừng đứng ở đây nữa.”
Tần Tranh nở nụ cười, đưa chân lên một chút, giũ ra chú chó nhỏ đang bò lên ống quần y, thở dài một tiếng nói: “Làm sao có thể, tính tình người đó… chỉ sợ sẽ nói, để cho ta muốn đứng bao lâu thì đứng bấy lâu.”
Thu Nguyệt không thể làm gì nói: “Hầu gia cũng biết tính khí Nhị gia, cần gì phải dày vò chính mình.”
Tần Tranh không đáp lại, cũng không có đón lấy ô, chỉ nói: “Muộn rồi, Nguyệt nương vê nghỉ ngơi đi.”
Thu Nguyệt không thể làm gì khác hơn là khẽ khom người thi lễ lui xuống.
Bên này người vừa đi, bên kia nước mưa đã bắt đầu tí tách rơi xuống, không bao lâu đã rơi khá lớn.
Tần Tranh kéo áo choàng, để cho chú chó nhỏ bên chân chui vào che mưa, thấp giọng nói: “Ai bảo ngươi không nghe lời….
không tìm được nhà!…”
“Ẳng…” Chú chó nhỏ ăng ẳng hai tiếng, nghoẹo đầu gặm lên đôi giày thêu vân của y.
Nước mưa từ đỉnh đầu Tần Tranh chảy xuống, y như không có việc gì xảy ra mà lau mặt, nhìn thấy ánh nến cuối cùng trong phòng tắt.
“Ẳng.” Đầu chó bị hung hoăng xoa xoa một cái, chó nhỏ ngẩng đầu nhìn chằm chằm chủ nhân mới này một chút.
Tần Tranh búng một cái lên cái mũi nhỏ của nó, nhìn nó lắc lắc đầu hắt hơi một cái, nhịn không được cười khổ: “Hư hỏng, ngày hôm nay không ai bằng lòng thu lưu chúng ta.”
Tiểu cẩu cảm nhận được khí chất chó nhà có tang nơi Tần Tranh, dùng đỉnh đầu dụi vào mui bàn tay y.
Không biết qua bao lâu, cửa kêu kẹt một tiếng, ở trong màn mưa cũng không rõ ràng, lại khiến Tần Tranh đột nhiên ngẩng đầu.
Đầu vai Sở Du khoác hoa bào, bên trong chỉ có một áo đơn trắng tuyết, bụng dưới hơi nhô lên, tóc dài rối tung rũ xuống bị gió thổi bay bay, hắn dẫm lên giày, lộ ra mắt cá chân trắng nõn như ngọc.
Tần Tranh sợ là bị mưa che mắt, dùng sức xoa nhẹ.
Sở Du lạnh lùng nhìn y một cái, quay đầu trở vào trong nhà, nhẹ nhàng ném tiếp câu tiếp theo: “Tiến vào.”
Tần Tranh cùng chó nhỏ liếc nhau, không biết Sở Du là gọi ai đi vào.
Sau một khắc, một người một chó bộ dáng xun xoe cùng nhau chạy vào phòng.
Chó con nhỏ tự mình trèo lên một cái đệm cói liếm lông, thấy Tần Tranh đứng một bên không thể làm gì khác hơn là vẫy vẫy đuôi, ý bảo mình có thể phân cho y một phần đặt chân.
Tần Tranh ghét bỏ nhìn chó nhỏ, y là một nam nhân có chí hướng, há có thể quan tâm một cái nệm nhỏ.
Vì vậy y quay đầu âm thầm vào buồng trong, lặng yên rời đến bên giường Sở Du.
Sở Du vừa mới gặp gió, thân thể hơi bị lạnh, nhịn không được ngồi dậy ho khan.
Tần Tranh lôi ra một khối khăn lau nước trên người, tự tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho Sở Du, lại rót một ly trà nóng đưa tới.
Sở Du không tiếp, trở mình, đưa lưng về phía Tần Tranh ngủ.
Tần Tranh vân vê cái chén trong tay, thấp giọng nói: “Nhị gia, là ta không đúng.”
“Thanh Từ…” Tần Tranh muốn duỗi tay ôm lấy Sở Du, lại thấy toàn thân mình ẩm ướt, không thể làm gì khác hơn là rút tay lại: “Ngươi nếu là giận, cứ bộc phát với ta là được, dù cho ngươi chém mấy kiếm cũng cũng không sao, chỉ là đừng buồn bực trong lòng…”
Tần Tranh còn chưa dứt lời, chỉ thấy Sở Du bỗng nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía y.
Trong phòng không có ánh nến, ngoài cửa sổ mưa to không thấy ánh trăng.
Mặc dù thế, Tần Tranh lại giống như có thể thấy rõ thần sắc dứt khoát trên gương mặt Sở Du.
Sở Du vươn tay, đầu ngón tay xoa vết thương trên cổ Tần Tranh, nguyên bản chưa khép miệng, lại bị nước mưa ngấm một trận, da thịt trắng bệch.
Tần Tranh chân mày cũng không nhíu một cái, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Sở Du.
Đầu ngón tay Sở Du đặt trên miệng vết thương ở cổ Tần Tranh dùng lực ấn một chút, Tần Tranh bị đau, kêu một tiếng đau đớn, cằm liền bị Sở Du nắm chặt.
Trong bóng đêm, Sở Du chặn môi Tần Tranh, có chút hung ác hôn tới, đầu lưỡi đẩy hai hàm răng, giống như đòi nợ xâm chiếm mỗi tấc không gian.
Tần Tranh ngơ ngác, trong chốc lát đúng là không kịp phản ứng.
Sở Du cắn đứt đầu lưỡi Tần Tranh, mùi ngai ngái dây dưa giữa hai người tản ra không trung, tất cả không cam lòng, cáu giận, oán hận, đều gửi vào nụ hôn vừa rồi.
Nặng nề khiến người ta không thở nổi.
Ngay lúc Tần Tranh đè lấy đầu vai Sở Du, một khắc xé mở cổ áo hắn, Sở Du chợt đẩy y ra.
“Thanh Từ a….” Tần Tranh khí tức bất bình, thanh âm dính vài tia dục vọng khàn khàn.
Sở Du giơ tay nắm lấy cổ tay Tần Tranh, thanh âm giống như từ sơn cốc xa xôi truyền về: “Tần Tranh, đại khái trên đời này bất kì thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm nào, đều cũng không muốn để người ngoài chen vào một phần nhỏ.” Hắn chậm rãi tự tay đặt lên ngực Tần Tranh: “Nhưng Tần Tranh à, ngươi dám nói nơi này không có vị trí của hắn?”
Tay Tần Tranh đặt tại đầu vai Sở Du chậm rãi rũ xuống…
Trong phòng lại trở về tĩnh mịch.
Một lúc lâu, Sở Du cười nhẹ một tiếng, kéo lại áo, khàn khàn giọng: “Cút.”
Đáy lòng Tần Tranh dần dần lạnh xuống, y biết, chính mình không thể quên được.
Không thể quên được Mạnh Hàn Y, cũng không bỏ được Sở Du.
Sở Du ngay cả sức lực phát hỏa cũng không còn mấy, giọng lần đầu lộ ra vài phần mềm yếu: “Tần Tranh, coi như ta xin ngươi, đi đi.”
Hắn vùi trán ở hai đầu gối, hồi lâu nghe được tiếng bước chân nặng nề từ gần tới xa, cuối cùng theo một tiếng cửa phòng mở ra, hoàn toàn quay lại an bình.
Này tình hẳn là trường tương thủ, nếu người chẳng màng ta đành buông*.
*Trường tương thủ: nắm tay nhau dài lâu.
Câu này (此情应是长相守, 你若无情我便休) nằm trong một bài thơ không rõ tác giả, được cho là của nhà thơ Đường là Trương Nhược Hư.
Đọc hết bài thơ để hiểu thêm về tình tự của bạn Du nhá:v Ai muốn đọc bản gốc mời gg search: link (-Raph-)
–Người nếu chẳng màng ta đành buông–
Người nếu chẳng màng ta đành buông, núi xanh chỉ bầu bạn mây trắng.
Tiếng suối reo vui trong mùa hạ, lá rụng thành thơ khá lắm thu.
Mười lăm dáng hình xót trăng lạnh, ba ngàn nguyện vọng hướng tinh lưu.
Trước trần ai chuyện đời hư ảo, hào khí thuở đầu nối đấu – ngưu.
Ái tình vốn nguyện ước nguyên thủy, người nếu chẳng màng ta đành buông.
Tuyết đông sông giá quẳng mưu cầu, xuân triều thả trôi thuyền cô độc.
Hoa rơi hóa bùn bao chân ái, lá bay theo gió có vương sầu.
Có lẽ kiếp này duyên chưa tận, còn trong mộng ảo nhớ mắt nâu.
Tâm nguyện đã từng rộng bốn bể, vân tiên phong nguyệt gửi chốn nào?
Duyên như mộng tình bền còn đó, người nếu chẳng màng ta đành buông.
Bạn tục bên hoa ong rồi bướm, bạn tiên trước gió cò hải âu.
Nay còn mong cà sa đất khách, trượng trúc hài cỏ bước viễn du.
Vì ai hao gầy vì ai sầu muộn? Hai tháng hoa đào, tháng ngày nhớ thương.
Yến vũ oanh ca vẫn tịch mịch, chăn phượng gối uyên mơ mộng tình.
Nước dễ rời núi khó chuyển, người nếu chẳng màng ta đành buông.
Lệ đỏ tiên thành dành ai đó? Chân trời mù mịt xa muôn trùng.
Nước trong ao lạnh lá chìm nổi, cố chôn chuyện cũ dưới rèm mi.
Dù là hồn quế cũng tròn khuyết, dấu chân phiêu bạt còn ai lưu?
Gối đơn vẫn cứ mộng hồ điệp, hài này sợ dẫm Phượng Hoàng lầu.
Tình này hẳn là trường tương thủ, người nếu chẳng màng ta đành buông.
Hoàn chương 20
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...