Triều Sa H


Đến ngày đã hẹn, Ngôn Trăn theo Trần Hoài Tự đến địa điểm bữa tiệc.Nghe nói hôm nay là sinh nhật một người bạn thương nghiệp của Trần Hoài Tự, cô vốn tưởng rằng sẽ ở khách sạn, hoặc là quán bar, không ngờ lại là một biệt thự nhỏ.Trần Hoài Tự dừng xe, dẫn cô đi vào trong.

Ngôn Trăn vẫn luôn nhớ về chuyện video, chưa đi một lúc đã dừng bước, thừa dịp còn chưa tới hiện trường bữa tiệc, yêu cầu anh lấy điện thoại di động ra xóa video.Cô ngẩng đầu nhin anh: "Anh nói muốn tôi tham gia cùng anh, bây giờ chúng ta đã tới, anh có thể thực hiện lời hứa rồi.”Hôm nay Ngôn Trăn ăn mặc rất xinh đẹp.


Từ trước đến nay với những tình huống tụ tập tiệc tùng xã giao như này, cô vô cùng để ý, tuy đi cùng Trần Hoài Tự, nhưng mặt mũi vẫn là của mình, cô phải luôn duy trì hình tượng của mình hoàn mỹ không khuyết điểm, đây là lòng tự trọng và kiêu ngạo của cô."Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, hiện tại tôi đồng ý với em, lỡ như chạy đi mất thì làm sao bây giờ?"Cô hừ hừ: "Tôi không phải người không trọng chữ tín.”"Tôi cũng vậy, vì vậy em có thể tin tôi." Anh hơi cong khuỷu tay, ra hiệu cô khoác lên, "Đi thôi, công chúa điện hạ?”Từ trong miệng anh nhảy ra bốn chữ như thế, Ngôn Trăn có chút xấu hổ, cảm thấy anh đang cố ý trào phúng mình.

Cô không tình nguyện khoác lên, thấp giọng đe dọa: "Không được gọi tôi như vậy nữa.

”Nếu những người khác nghe được, cô sẽ xấu hổ chết mất.Trần Hoài Tự lơ đễnh: "Không phải em rất thích xưng hô này sao? Ngay cả tên ghi chú trong máy tôi cũng là cái tên này.

”Hai ba năm trước có một trận cá cược về ghi chú trên WeChat, Trần Hoài Tự lần đầu tiên thua cô, Ngôn Trăn liền ép anh đổi ghi chú của mình thành "Công chúa điện hạ", hơn nữa còn bảo anh không được thay đổi trong một tuần.Trong vòng một tuần đó, cô điên cuồng nhắn tin cho anh, cố gắng để Trần Hoài Tự mặc kệ lúc nào, chỉ cần mở WeChat ra là có thể nhìn thấy tin nhắn của cô, từng giây từng phút nhắc nhở anh thua cuộc.Anh nhất định vô cùng không cam lòng, cảm thấy buồn nôn, mệt mỏi và tức giận.Ngôn Trăn nghĩ như vậy.Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh nhìn thấy hồ bơi trong sân, còn có kiến trúc sáng đèn.Trần Hoài Tự dẫn cô đi vào.

Trong nháy mắt mở cửa, ánh mắt người trong phòng đồng loạt ném tới."Yo, rốt cục đợi đến lúc Trần tổng đại giá quang lâm." Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bưng ly rượu đi tới, giơ tay nhấc chân một cỗ phong phạm của người thành công."Sinh nhật Đỗ tổng, đương nhiên phải đến chúc mừng." Trần Hoài Tự gật đầu đáp lại: "Quà đã được giao trước đó, hôm nay tay không mà đến, mong Đỗ tổng không nên trách tội.”"Ha ha ha ha." Người đàn ông được xưng là Đỗ tổng cười to, "Trần tổng thật khiêm tốn, anh nguyện ý đến, tiệc sinh nhật này của tôi rạng rỡ lên không ít, còn quan tâm quà cáp gì.


”"Nào nào, mau vào đi." Anh ta đưa tay chào hỏi, lúc này mới đề cập tới Ngôn Trăn ở một bên, "Rốt cuộc lần này Trần tổng cũng mang theo bạn gái, còn xinh đẹp như vậy.

Tôi vừa mới nói, nếu anh vẫn còn độc thân, nhất định phải giới thiệu cho anh một người.”Cho nên, Trần Hoài Tự dẫn cô tới đây, là vì ngăn hoa đào?Trong phòng khách biệt thự đều là gương mặt Ngôn Tình không quen, Trần Hoài Tự đơn giản dẫn cô chào hỏi một chút, lại sợ cô cảm thấy không được tự nhiên trong trường hợp xa lạ, bởi vậy vẫn luôn ở bên cạnh cô.Rất nhanh, có người cười trêu chọc: "Nhìn không ra Trần tổng lại có thể dính người như vậy, sợ chúng tôi ăn mất vị mỹ nữ này sao? ”Ngôn Trăn có chút ngượng ngùng, đẩy đẩy anh: "Anh mau đi đi.

”"Em một mình ở đây được sao?""Đương nhiên, anh đừng xem thường tôi.""Vậy có việc nhớ gọi tôi nhé."Trần Hoài Tự rời đi, rất nhanh liền bị vây quanh đàm luận cái gì đó.


Ngôn Trăn một mình ngẩn người, một cô gái đi tới, mời cô qua chơi poker."Đồ ăn bên ngoài còn chưa chuẩn bị xong, còn phải đợi một lúc, cô có đánh không? Cô có muốn chơi với chúng tôi không? ”Ngôn Trăn nhìn Trần Hoài Tự ở một bên nói chuyện với người khác, nghĩ một mình mình cũng nhàm chán, không bằng tìm chút việc làm, vì thế gật gật đầu, đi theo cô đến bàn đánh bài.Kỹ năng đánh bài của Ngôn Trăn không tính là cao siêu, nhưng chơi với Ngôn Chiêu nhiều cũng mưa dầm thấm đất, tăng chút kỹ năng, tự thừa nhận có thể ứng phó với ván bài bình thường.

Nhưng cô không tính được là, ở đây đều là những tay lão luyện lăn lộn trong thương trường, kinh nghiệm phong phú, vượt xa khả năng cô có thể ứng phó.Vì thế liên tiếp năm sáu ván, Ngôn Trăn ngay cả thẻ cược cũng không sờ được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận