Đêm động phòng cùng Trịnh Thành chủ, lúc Triệu Kiều tháo tiết khố, hạ thân nàng đã nhuốm màu đỏ bầm, chi chít dấu vết bàn tay tát xuống đôi thịt tròn, chồng chất lên lằn roi ngang dọc do Sở Huyền Vũ để lại. Trịnh Phong Vân cười quỷ quyệt, tấm tắc khen ngợi:
_ Kiều Nhi, nàng thực là cái hảo thê tử. Mới trải qua Hầu Vương Gia đánh gả, đã vội đến chỗ ta...
Triệu Kiều trong lòng có gai đâm ngứa ngáy, trên người chỉ còn chiếc yếm đỏ, làn váy vén đến ngang eo lưng, nàng vẫn gập người úp sấp ngược trên đùi hắn, đôi quả đào nở hoa căng mọng cùng hạ thân non mềm cứ như thế được phơi này dưới tầm mắt tiểu tử kia.
_ Thành Chủ, chàng vẫn là thiếp tướng công. Thê tử bổn phận. Kiều Nhi nào dám lơ là. A!
Da thịt sưng tấy, hắn tận lực nắm lấy nhéo một ngụm. Nàng thế nhưng còn dám trả treo. Trong trí nhớ của hắn về Triệu A Kiều, lần trước bị dạy dỗ tại Trịnh Phủ, nàng chính là tiểu kiều thê bộ dạng nhát đòn, da mông chỉ bị hắn vỗ qua vỗ lại yêu thương giáo huấn đến sưng hồng phớt thì nàng đã nghẹn ngào uỷ khuất xin tha. Triệu Kiều bây giờ, ngược lại phi thường kiên cường, nhất định nhận đánh gả theo Trịnh Gia Tổ Huấn.
_ Kiều Nhi, miệng lưỡi lợi hại lanh lợi.
BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH......!!!!
_ A~!!!
Của nàng đôi mông, tưởng chừng tê dại, sớm đã mất cảm giác, lại thêm một đợt bỏng rát ập tới. Người kia ít tuổi hơn nàng, nhưng lực tay phi thường tốt, mình đồng da sắt mà luyện thành, mỗi lần chưởng ấn sát phạt da thịt nàng, đều khiến nàng đổ mồ hôi lạnh.
BÁCH CHÁT CHÁT BỐP BÁCH BẠCH BẠCH..!
_ A~!! Ngỗ....!! Ưm...!
Dừng lại một khắc, hắn mơn trớn bỡn cợt:
_ Đau lắm sao, phu nhân?
_ Không... không đau. Chàng đánh đây là cấp thiếp sủng ái mặt mũi.
_ Ân. Kiều Nhi khả dĩ nghĩ được như vậy, vi phu thật cao hứng.
BỐP BÁCH BÁCH BÁCH BỐP BỐP~~~!!!
_ Ngao~...
"Triệu A Kiều" trước kia chỉ một lần trải qua hắn dạy dỗ, hơn nữa hắn đều rất khách khí nương tay, thí thí nàng không quen hắn vô tình đánh gả nương tử như thế. Chiếc bánh màn thầu vô thức phản ứng, cạ qua cạ lại, hắn trêu chọc:
_ Nàng hứng thú vi phu đánh đòn? Vậy vi phu phải tận lực hưởng thụ đây.
_ Ngô~!!! Ô ô!! Tê~
...
Cũng không biết là trải qua bao nhiêu bàn tay đáp xuống nàng cái mông nở hoa đào. Hắn nhoẻn môi mỏng cười, đem nàng tới hình đắng bằng gỗ. Tử Đàn hình đắng này cũng thật quá tàn nhẫn, khiến cho người bị phạt tay chân đều bị khống chế, hạ thân vểnh cao căng lên, hơn nữa chân còn phải tách rộng, Triệu Kiều đôi mông đỏ tím cùng hoa nguyệt tinh xảo lộng lẫy đều bị hắn ở phía sau nhìn thấy. Da thịt đôi chút thanh lãnh, chính là Tử Đàn mộc thước khẽ nhịp nhịp gõ gõ lên nàng non mềm màu đỏ huyết thí thí, đầy dấu vân tay.
_ Tướng công, ai ui, hức, thỉnh tướng công thực thi nghi thức đánh gả tân nương.
Nàng khiến hắn kinh ngạc, tuấn nhan tăm tối, cơn tức giận trong người bùng phát, của nàng Nhị Tướng Công dễ dàng "tuyên án":
_ Hai trăm thước, đợi ngươi chịu được thì bổn thiếu gia bồi ngươi động phòng.
_ Ân... Á!!!!!!! Ai ~!!!!
Bốp Bạch Bách Bốp Bốp Bốp
...
Chát Bách Bạch Bạch Bách
...
_ Tê, huhu... tê ~~~ ngao ù... đổng!!! Huhu!
Sau một trận thước thẳng tay sát phạt nàng mông đít, hắn đắc ý dừng một chút, bàn tay vỗ vỗ kiều đồn sẫm màu, chằn chịt lằn thước, vùng mông cùng đùi non run rẩy, chân nàng đạp tới đạp tui, cành hông lắc lư, khiến cho hai cánh mông không biết xấu hổ đung đưa qua lại, hy vọng giảm chút đau đớn. Nàng hoảng sợ kinh hãi ngoái xuống nhìn hắn van xin, nước mắt ào ạt trào ra. Tên nhóc này, thì ra nếu thật sự muốn giáo huấn nàng, sẽ đánh thế này đau a!
_ Triệu Kiều, vi phu hỏi nàng, đau không?
_ Ô ô~ ... Đau! Ô ô~! Quá đau rồi! Huhu.. mông đít của thiếp.... ô ô khả dĩ không đau chứ! Huhu!
_ Hảo, xem ra lần này rất thành thật. Haha! À, còn có, cơ thể nàng cũng thế.
_ Ô ô Ngươi..! Vô lại... ô ô~!
_ Kiều Nhi, ngươi đây là đối ta thái độ gì?
BỐP BỐP CHÁT BÁCH BANG BẠCH...!!!
_ A!!! Tướng công, ta không dám nữa... Ai du!
_ Kiều Nhi, nằm hảo, tướng công mới cho nàng ba mươi thước. Còn một trăm bảy mươi hạ.
Nàng cắn môi, tay nắm chặt hình đắng, hai quả mận bị huỷ dung vểnh vểnh co rút, trong tâm ngầm hiểu hậu quả là do nàng tự chuốc lấy.
_ À phải rồi Kiều Nhi, nàng nói, dạo gần đây nàng có làm tốt Trịnh Gia chủ mẫu!
_ Thiếp...
_ Hửm?
Nguy rồi, hắn đột ngột truy tội. Triệu Kiều quyết làm con rùa rụt cổ lắp bắp, nửa ngày chưa dám hé môi một lời.
_ Không nói phải không?
BÁCH......!!!!!! BÁCH.......!
_ Ngao Ù!!!!!! Đổng!!! (Đau)!!!
Hắn đổi phương pháp ra đòn, mỗi một thước hạ xuống, đều gia tăng lực đạo, tốc độ chậm rãi, đánh cho nàng khắc cốt ghi tâm, từng thước từng thước in dấu vào da thịt sưng thũng. Chiếc bánh bao cong cong do hình dáng đặc thù của hình đắng mỗi lần nhận mộc thước đều lỗi lõm phập phồng nóng hâm hấp.
_ Ô.. Ô... Trịnh Gia~ ô ô... Tướng công, thiếp nói là được!!! Người... ô ô... tê~
_ Còn dám bướmg?
BỐP!!!!!!!!! Á!!!!
_ Ngao... huhu... thiếp năm lần bảy lượt bày mưu, còn gọi bà tử tẩm xuân dược vào chàng canh gà... ô ô...
_ Nương tử, nàng giỏi!
BỐP ... BÁCH.....!!!!!
_ Huhu! Lão Nương sai rồi, Trịnh Phong Vân, chàng.. chàng chậm chút.
Hắn bỏ ngoài tai, trực tiếp dùng Tử Đàn mộc thước cứng chắc phét xuống nàng tiểu kiều đồn đáng thương, eo lưng Triệu Kiều hơi chút uốn éo, nửa người dưới liên tiếp giãy dụa. Trông thấy nàng gào khóc, cũng chưa có xin hắn miễn cho trận đòn thống khổ, hắn bất giác thở dài.
Trước kia có một lần hắn dùng tay trừng phạt nàng, người nào đó liền nằm úp sấp trên giường. Qua năm sáu ngày nàng mới dám đem cái mông ẩn ẩn đau tê dại bước đi, vẫn phải cẩn thận xuýt xoa từng bước chân. Khi hắn về phòng, nàng sẽ nhìn hắn mếu máo bĩu môi. Trịnh Phong Vân lúc đó ngay lập tức đem mỹ nhân nâng đến buồng trong, lòng bàn tay ấm áp cấp nàng nhu nhu xoa xoa phiến mông sưng húp.
Thỉnh thoảng, hắn cũng tỏ ra nghiêm khắc, đem khố nàng thoát đến chân, vỗ vỗ đít vú trắng ngần, khiến da nàng nổi một tầng đỏ hồng rực, giáo huấn vài câu, cấp nàng làm hảo cô nương, làm hảo thê tử. "Triệu A Kiều" trước kia trừ việc hơi đỏng đảnh cùng một lần trốn ra ngoài quá chén thì đều rất ngoan. Mỗi lần dạy dỗ nàng, hắn tát một hạ liền muốn nhu nhu nàng thịt da thật lâu, chuẩn bị thật tốt ghế lót nệm vải bông mềm cho nàng đặt cái mông ê ẩm ngồi xuống.
Nhưng rốt cuộc, hai người bọn họ, ngày bái đường đã bị ném trở về hiện thực. Hắn là Thành Chủ phương Nam, một vùng đất có phú thương giàu nức tiếng, nhiều thế gia từ lâu đã có quân doanh độc lập. Nàng kia là Triệu Quốc Quận Công thân phận cao quý, việc hai người thành hôn, lại vô tình trói buộc vận mệnh Triệu Quốc cùng Nam Kinh.
_ Nương tử, nàng nói tiếp, nên thế nào?
BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH......!!!!!!!!!!!!!
_ Á ô ô! Ta nên tự mình tìm đến tướng công, huhu... Còn có... huhu.. là.. không nên dùng của ta nữ quan đến chàng biệt phủ náo loạn.. tê!
BÁCH....!!! BỐP... BỐP...!!!!! Ngao~~~~!!!! Ngao~~~!!!! Đau quá a!
Tử Đằng mộc thước mỗi lần quất trúng nàng mông đít vểnh vểnh, Triệu Kiều liền đau muốn dựng ngược lên, sưng nóng nhấp nhô hai đồi thịt, liên tiếp phản ứng co rút giật giật.
_ Nương tử, nàng cũng quá bất chấp thủ đoạn đi. Ngay cả chính mình bà tử cùng nữ quan thận cận đều đem vào ta biệt phủ diễn trò.
_ Vân..! Á!!!!! Ai ui~~~~~! Ai Ôi!
BÁCH... Ngô~.....
BỐP!!!! A! BỐP!!!!' Á!!!!!
BÁCH...!!!! BỐP!!! Ngao! Đau tưởng chết..!
_ Ngươi còn có lời muốn nói? Hửm? Muốn trốn tội sao? Hay trách ta lạnh lùng ngươi?
_ Ô Ô .. ô... Đều là không dám! Tê! Huhu~ ĐỔNG A~!!! (ĐAU A)! ĐỔNG!!! Ô ô!!!
Nàng cứ nghĩ nàng có thể chống cự được, nhưng thực không ngờ, Trịnh Phong Vân tuy ít tuổi hơn Hầu Vương Gia, lực tay mạnh không kém, đôi mông nàng lại sưng thêm một vòng tay rồi a! Còn vừa đau vừa nóng châm chích.
_ À, nương tử, ngươi hẳn phải biết cớ làm sao ta đối ngươi lãnh đạm...
BÁCH!!!!!!!!!! BÁCH!!!!!!!!!!!!!!!!!! A!
BỐP!!!!! BỐP!!!! BỐP!!!
_ Ô Ô.... tê!!!!! NGỖ!!!! Tướng công, thiếp... A!
BỐP!!!!!~~~~ A!
_ Ngươi thế nào?
_ Thiếp sai lầm... Ô ô~ Ngỗ! Huhu!
_ Ngươi có biết, bổn thành chủ thấy ngươi liền gai mắt. Hửm?
BÁCH!!!! BÁCH!!!!! BÁCH!!!!!!!
BỐP...!!!! BỐP!! PHÁCH....!!!!
_ TÊ!!!!! NGAO Ù!!!!
_ Nằm hảo! Quận Công, ngươi nói, vì sao ta từ ngày thành thân đến nay đều từ chối ngươi, hửm?
_ Ô~ ô~~~!!! Ta... ta vốn mang thân phận Triệu Quốc công chúa. Ta biết, chàng sẽ không muốn thú ta làm thê....
Gân xanh trên trán hiện rõ bần bật, nàng kia thế nhưng lại ngu ngốc! Hắn nghĩ thầm, cái thí thí xinh đẹp kia đúng là ăn đòn chẳng oan.
BÁCH!!!!! PHÁCH!!!!!!! Ố Huhu~!!!!
BA!!! OA~~~ ÁI ÔI!!!
BÁCH! BỐP!!! BỘP!!! BÁCH!!! Á~~~~~~
Đã đánh được tám mươi thước, Triệu Kiều đau đến nỗi bật khóc như nữ hài, dung nhan nhăn nhó mếu máo, thí thí sưng thành miếng bánh bao to đùng đung đưa vặn vẹo, nàng nắm chặt tay vịn của hình đắng, mái đầu gục xuống nức nở.
_ Ngươi uỷ khuất sao?
_ Ô ô... Không có... ô ô.. Huhu~! Vân, van cầu ngươi.
_ Triệu Quận Công, người lừa dối ta thật trơn tru, lúc nhận phạt cũng nên như thế chứ.
PHÁCHHHHHHH~~~ NGAO~~~~
BỐPPPPPPP!!!!!!! Ôi~~~~~
_ Chậm đã! Tê!!! Hức... hức... chàng...
_ Hửm?
Triệu Kiều ngoảnh lại phái sau quan sát hắn, hình như nàng càng nhận sai hắn càng sinh khí! Cánh tay tráng kiện lăm le mộc thước, nếu tiếp tục, hắn sẽ phá hỏng mông nàng a! Nàng chần chừ, do dự, chỉ sợ càng nói càng sai, mang hoạ lại sẽ là kiều đồn sưng tím. Hắn bỗng chốc nhếch môi cười xảo quyệt. Cảm thấy có chút hả dạ nhìn nàng đắn đo suy tính, lại nhìn tới cái kia sớm đã phù nề hạ thân. Xem ra, hắn cần cấp nữ nhân ngốc này chút nhắc nhở a.
"BÁCHHHHHH!!!! AAAAAAA!!!!!!!!"
_ Huhu! Huhu! Dừng tay, tướng công!
_ Làm sao? Vừa rồi muốn nghĩ ta không muốn thú ngươi. Còn gọi ta như vậy thân mật?
"PHÁCHHHHHH~~~~~~~~"
_ NGAAAAAA!!!!!!! Huhu! Thiếp vạn lần đều sai, tuyệt không dám có suy nghĩ đó.
_ Hảo, ngươi nên nằm cho tốt trên hình đắng, đến khi nghiệm ra lỗi sai.
"PHÁCH! PHÁCH!! PHÁCH! BỐP..."
Tràng mộc thước đùng đùng nhịp nhàng theo cánh tay hắn hướng đến nàng mông đít tròn trịa hung hăng chà đạp. Đã qua thứ một trăm thước Tử Đằng Mộc, hắn không có dấu hiệu dừng lại, đánh cái mông Triệu Kiều nở hoa biến dạng đến thê lương, đít vú xấu hổ vặn vẹo rung rinh.
_ Ô.. ô ô.. Ngỗ... Trịnh Gia ngài dừng tay.. Ô ô.... Thiếp có phải đem chính mình thân phận giấu đi khiến ngài từ lâu sinh nộ khí... TÊ!
_ Phu nhân thông minh, vi phu lãnh ngộ.
Hắn giọng điệu có chút hoà hoãn, vẫn ở nàng cái đỏ huyết bầm mông phanh phách đánh phạt. Khiến nàng thống khổ giãy dụa thân mình.
_ Tê huuhu! Ai Ui!!! Chàng khi nào biết ta Quận Công Triệu Quốc. Ngỗ!
Thước đặt trên da thịt nóng phừng phừng, hắn không động thủ.
_ Khi nàng đặt chân đến Nam Kinh. Nàng nghĩ rằng Trịnh Gia ta mật báo liền thua kém nàng hoàng thất?
_ Nàng cho rằng dễ dàng câu dẫn một thành chủ đến ngày đại hôn có thể dùng đạo ý chỉ biến hắn thành Nhị. Tướng. Công?
_ Triệu Kiều, nếu ta bỏ qua nàng, nàng khả dĩ một mạch trong vài tháng tiếp cận được ta?
_ Còn có nàng mưu kế cùng An Nữ Quan và vùng thị nữ, mama. Vi phu ngốc đến nỗi dính bẫy a?
Hắn nói xong, lập tức có bốn lằn thước vắt ngang này cái mông đít trông hảo chói mắt, gồ ghề vết kẻ ngang nổi lên, Triệu Kiều đau đớn rên rỉ. Lần này nàng chịu đựng, nào dám mở miệng xin hắn tha thứ đâu. Trịnh Phong Vân vừa xót vừa thấy buồn cười.
_ Trịnh phu nhân đây là chê vi phu động phòng thị tẩm thời điểm đánh nàng quá ít?
_ Ngỗ! Chàng nói, thí thí này còn nghĩ thèm đòn? Tê! A Vân, là thiếp phụ lòng chàng. Một cái nữ nhân ngu dốt, còn nghĩ muốn đưa chàng vào tròng.
Bàn tay to nổi gân vuốt vuốt ôn nhu nắn bóp nàng uỷ khuất cái mông chịu hình.
_ Xem ra mấy ngày này, phu nhân nhận không ít giáo huấn? Cũng không nghĩ sẽ xin tha?
_ Chàng liệu sẽ như thế này quên đi ta lỗi sai? A!!!!! Ai iu ~~~~~~~~~
Bốp bốp tiếng vỗ mông cảnh cáo khiến da thịt Triệu Kiều tê rần rần.
_ Nàng nghĩ nàng đáng được tha thứ?
_ Vậy chàng muốn tiếp tục dụng hình?
Nghe nàng lí nhí thỏ thẻ, hắn lại bật cười, cảm thấy hả dạ đôi chút.
_ Nếu phu nhân mở lời cầu khẩn, không chừng vi phu sẽ suy xét.
"BÁCH! BÁCH!!!! AAAAAA!!!!"
_ Huhu! Tướng công đại mỹ nam của ta ơi, chàng huhuhu ~~~~! Chàng muốn ra sao mới chịu bỏ qua a. Chàng còn đánh tiếp, thí thí ta sẽ hỏng mất.
_ Đêm nay ta có thể tha nàng. Nhưng vi phu nghĩ nàng cần được dạy dỗ trong vòng nửa tháng tới. Thế nào?
Trịnh Phong Vân cười cười, lăm le thước bản. Triệu Kiều có chút ngại ngùng, nhưng nàng hiểu vậy xem như tốt lắm rồi.
_ Vậy, ta mỗi ngày đến nhận thước?
_ Đúng, ba mươi hạ.
_ Ân, tuân mệnh tướng công.
...
Trịnh Thành Chủ nói là giữ lời. Tối hôm đó cũng không đành lòng tiếp tục đánh Triệu Kiều. Hắn tuy vẫn còn giận nhưng cũng ôm nàng vào ngực, cấp nàng cái kiều đồn nở hoa thoa dược mát lạnh.
Này một đôi mông vốn mềm mại trắng trẻo tinh xảo, trải qua Hầu Vương Gia cùng Trịnh Gia đối đãi, đã sớm huỷ dung sưng tấy, tội nghiệp thịt da co rút giật giật liên hồi, bàn tay Trịnh Phong Vân nhu tình mật ý thoa từng lớp thuốc mỡ đến lằn roi sưng đỏ chót. Cái mông đau nhức sưng tím, được hắn bôi thuốc ôn nhu vuốt ve, vẫn là đau đến nở hoa a!
_ Trịnh phu nhân, kiều đồn nàng thật đáng yêu. Ăn đòn xong còn thế này run rẩy.
Bị hắn trêu chọc, nàng bĩu môi đỏ mặt:
_ Hứ, là do chàng đánh!
Triệu kiều một thân mặc áo yếm đỏ, hạ thể trướng sưng, chỉ có thể úp sấp nghiêng người nằm bên trái, đối mặt với góc tường, đầu tựa chiếc gối nhỏ, ngoan ngoãn tuỳ ý nàng nhị tướng công vỗ mông!
_ Nàng nếu sớm tự mình khai báo thân phận, nếu đối ta thành thật, bổn thành chủ sẽ không giáo huấn nàng, nhớ rõ?
_ Ai Ui! Tê!
Ngón tay dài dùng chút lực, ấn đến nàng trướng đau thịt da.
_ Ai! Trịnh thiếu gia, đau! Đau! Điểm nhẹ, điểm nhẹ. Huhu~! Thiếp sai lầm.
_ Ngoan ngoãn, gia sẽ hảo đối nàng ôn nhu. Có muốn ta bôi thuốc không? Hửm?
_ Ô ô! Ân! Kiều Nhi hiện tại cầu tướng công thương xót.
_ Hảo!
Trịnh Phong Vân cười mãn nguyện, ngón tay cẩn thận đồ một lớp thuốc mỡ thảo mộc, xoa xoa lên chỗ mông thịt nát nhừ, tay kia cưng chiều chạm đến mái đầu nàng dỗ dành.
_ Phu nhân, muộn rồi, sớm nên làm tròn bổn phận thê tử.
_ Tướng công, thiếp...
Nàng chau mày, bây giờ cơ thể đang thụ thương, thật sự rất bất tiện. Hắn vỗ vỗ nàng thí thí, đem nàng úp mặt vào gối, hạ thân chổng lên cao, chân khẽ tách....
_ Thế này, sẽ tránh đụng đến nàng thương, hảo?
...
Cẩm Tú Viện
_ Quận Công, người đừng chạy loạn.
An Ngọc Hiên thấy chủ tử sắp rời đi, còn hạ lệnh cho người hộ giá đem nàng đến Trịnh Thành Chủ phủ đệ, kinh hãi khuyên răn.
_ Ngọc Hiên, ngươi ở đây dưỡng thương. Bản Vương đã hứa với nhị tướng công.
Bà tử sớm đã bồi Triệu Kiều nhu một lớp cao dược làm mềm da, khiến đôi mông nàng càng thêm nhạy cảm.
_ Ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi. Sắp tới lại có nhiệm vụ. Đừng để đến lúc đó, phá hỏng đại sự.
Triệu Kiều phất tay áo rời đi. Về đến trong tẩm điện của Trịnh Phong Vân, chẳng thấy hắn đâu, lại còn một đám bà tử cùng hầu nữ người cầm tráp thuốc, bất chợt thấy hơi xấu hổ.
_ Quận Công, Thành Chủ căn dặn, bọn nô tì cấp người chuẩn bị lĩnh roi.
_ Đây là...
Mama tiến đến nâng tráp đựng bộ y phục vải lụa hồng phấn, nhất mực cung kính:
_ Nô tì hầu hạ người thay.
_ Các người lui xuống, tự ta biết nên làm thế nào!
_ Hảo, vậy nô tì không miễn cưỡng người.
Hừ, hắn đánh đòn nàng thì thôi đi. Còn dụng tâm mời kẻ hầu người hạ đến. Đây rõ ràng là muốn chỉnh nàng!
Cửa phòng đóng kín, nàng mở dây thắt lưng, từng lớp vải tơ lụa áo váy nằm ngay ngắn dưới sàn. Kiện áo quần hồng phấn nhìn sơ qua chỉ là một trang y phục áo vạt chéo quần vải dài đến cổ chân, nhưng bên trong quần có một lớp vải bông lót ở phần eo, để tránh vật cứng tổn thương eo lưng nàng. Mặt sau quần có đường viền may xung quanh, chỉ may màu hồng phấn tinh tế ẩn hiện, nhìn gần mới phát hiện toàn bộ phần vải từ mông đến đùi non có người cố tình cắt rời ra, sau đó tỉ mỉ may ghép vào.
Triệu Kiều có chút uất ức, vẫn phải tự mình kéo lớp vải kia xuống, lập tức cái mông sưng húp bại lộ trong không khí! Bộ y phục được thiết kế đặc biệt này được các nam chủ rất yêu thích, vừa có thể đánh mông trần dạy dỗ thê tử, lại bảo vệ phần cột sống dưới thắt lưng, còn khiến các nàng xấu hổ vô cùng.
Tráp thuốc bằng ngọc xanh lam thoang thoảng mùi hương dễ chịu, nàng thở dài tán đều khắp da thịt phía dưới. Công dụng dược liệu trân quý sẽ phát huy khi nàng thụ phạt, tránh lớp da mỏng manh bị trầy xước, nhưng cái mông sẽ cảm thấy đau hơn vạn lần.
...
Phía trước Tử Đằng hình đắng có một chiếc bàn nhỏ để lư hương có đốt một nén nhang cùng mộc thước Trịnh Gia gia pháp, nàng chầm chậm bước đến, đôi tay trườn phía sau thương tiếc xoa xoa luồng thịt. Mông đít nàng còn sưng to như hai chiếc bánh bao, in hằn trận mộc thước tối hôm trước, hai cánh mông thoát ẩn thoắt hiện Trịnh Phong Vân dấu vân tay.
Nàng có chút hối hận, trước kia ỷ vào hắn yêu chiều, nghĩ hắn sẽ không dùng phương pháp này nặng nề trừng phạt. Nằm vểnh mông trên Tử Đằng hình đắng, trước mặt còn có Tử Đằng thước bản doạ người, một đôi thí thí vô tri vô giác lại giật giật khó chịu.
...
_ Quận Công, nàng chưa đánh đã khóc, hửm?
Qua một canh giờ, Trịnh Phong Vân về phủ, thấy tiểu bạch thỏ nằm nộp mạng, mắt phủ sương mù uỷ khuất, hắn tự dưng đau lòng nàng, vẫn hơi chút buồn cười.
_ Tướng công, chàng... chàng đợi ta lành thương mới đánh đòn, hảo?
Hắn nâng thước gỗ, nàng chần chừ cầu xin.
_ Sao vậy? Ta vẫn tưởng cái mông nhỏ xinh đẹp này thật cứng rắn.
_ A Vân, ta không dám lừa dối chàng nữa a. Về sau vĩnh viễn hối cải!
_ Ân, nương tử, vi phu muốn đảm bảo nàng sẽ không! Ba mươi hạ, trưa mai tiếp tục đến lĩnh phạt.
"BÁCH!!!!!!! AAAAAAA!!! Ô Ô HUHU"
"BẠCH!!!! NGAO!!!! TÊ!!!"
Hắn đánh một thước lại dừng vài giây, xoa xoa nàng hai chiếc bánh màn thầu nở hoa chộn rộn. Cao dược khiến Triệu Kiều cảm nhận đau đớn rõ ràng, hai hạ đánh lên mông như là bị đánh năm hạ! Cặp đùi trơn bóng nhẵn nhụi tách ra hai bên Tử Đằng hình đắng khẽ run rẩy. Eo lưng nàng có chút vặn vẹo.
_ Trịnh phu nhân, việc nàng làm Bổn Thàn Chủ có thể tha thứ. Nhưng đừng nghĩ vi phu sẽ không nỡ trách phạt nàng.
"BỐP BỐP!!!!!!!!!!! AI UI!!! Huhu!!! Huhu! ĐAU QUÁ! Tê! ĐỔNG (ĐAU) A!!!!!"
_ Huhu, tướng... tướng công! Thí thí thiếp đau. Huhu. Nhân gia sai lầm. Huhu.
_ A Kiều, trước ngày thành thân, vi phu vốn nhiều lần cho nàng cơ hội giải thích. Hiện tại tự gánh hậu quả đi.
"CHÁTTTTT BẠCH!!!!!! AI UI! AI IU!!!!! NGỖ...!!!!!"
Trước kia hắn nhiều lần dò hỏi nàng thân phận, ngỏ ý gặp nàng phụ mẫu bàn hôn phối. "Triệu A Kiều" cho rằng hắn ghét bỏ cùng hoàng thất phát sinh quan hệ, muốn làm chủ phương Nam nên mới quyết định giữ bí mật đến cùng.
"BÁCH BỐP BỐP....!!! A! ĐỔNG! ĐỔNG! ĐỔNG! Huhu"
_ Ai, tướng công. Điểm nhẹ chút.
Thước gỗ đã khiến hạ thân nàng sưng tấy thêm một vòng. Khắp nơi nóng châm chích, chiếc eo bụng uốn éo, kéo theo cái mông đung đưa trước mặt nàng tướng công.
_ Phu nhân, nằm ngoan a. Phu nhân chớ có cử động. Nàng đã mặc y phục khiêu khích vi phu, cái mông còn thế này lắc lư.... có phải muốn câu dẫn kích thích vi phu?
_ Ô ô! Là... tên khốn nhà chàng bắt lão nương thay a!!!!
_ Hửm?
"BÁCH! A! BÁCH! A! BÁCH! A!!!!"
_ Huhu! Là thiếp tình nguyện mặc! Huhu!
_ Kiều Nhi ngoan, cầu vi phu.
_ Ô ô ô! A Kiều sai rồi, thỉnh tướng công dạy dỗ A Kiều. Huhu!
Ở bên cạnh hắn một thời gian, nàng dĩ nhiên hiểu được Trịnh Phong Vân mỗi lần phạt đòn nàng đều muốn nàng khuất phục nhận giáo huấn. Sớm biết tên nhóc này thế nào lợi hại, nàng có mười lá gan cũng không dám nghịch dại lừa gạt hắn. Mộc thước bạch bạch sát phạt đít vú cùng đùi non giao hợp địa phương, đây là cấp nàng mỗi bước đi, mỗi lần ngồi xuống đều tưởng nhớ gia pháp trừng phạt.
Còn mười hạ cuối, hắn nhìn tới nàng mông nở hoa, nhu nhu vài lần loại cao dược mama đưa tới ban nãy, tránh để thước gỗ làm rách da mông.
_ Tướng công...
_ Ân?
_ Chàng đối thiếp thập phần thương tiếc. Vì sao nỡ đánh roi?
_ Ngốc tử! Cô nương trưởng thành sớm nên được quản giáo. Cấp nàng làm hảo cô gái, hảo thê tử. Đây cũng là vi phu bổn phận.
_ Á!! ĐỔNG!!! Huhu!!!! Đau quoắn đít a!
_ Ngày trước vi phu vì quá yêu thương nàng nên mềm lòng. Sau lần tận mắt chứng kiến nàng đối ta giấu kín tâm tư, bày mưu tính kế, vi phu sẽ không buông lỏng việc giáo dưỡng nàng.
_ NGA~~~~!!! HUHU! ĐAU QUÁ! Huhu! Tướng công đại nhân, nhẹ tay chút đi. Ngao!!! Ố ô~!!! Nhân gia dù sao cũng đã đối chàng nhận tội.
_ Còn tám hạ, phu nhân, tư thế hảo.
Trịnh Phong Vân hơi xoay người, hai chân hắn vừa thon dài vừa cơ bắp chậm rãi mỡ ra, vững vàng giang rộng cánh tay, nâng cao thước...
_ Á! HUHU! AI ÔI!!!! Huhu! A! A~~~!!!
_ Phu nhân, cho vi phu nâng thí thí hảo.
_ AAAAAAAA!!! NGAOOOOOOOO!!!!! Đổng! Đổng a! Thực sự đau lắm. Huhu!!!! Huhu!!
Nàng bỏ mặc bản thân mặt mũi, trước mặt hắn đưa hai luồng thịt run bần bật lắc lư, bàn chân giãy đành đạch. Triệu Kiều có chút hoảng sợ ngoái đầu phía sau, liền trông thấy tay hắn vung thước quất xuống một tiếng vang dội, tiếp theo liền có vết thước màu tím đen vắt vẻo ngang cái mông đít nở hoa!
_ Oa oa~!!!! HUHU!!! Oa oa!!! Huhu!!! ĐỔNG! ĐỔNG! Đau chết ta.... huhu!!!
_ Phu nhân, nàng lừa dối vi phu, cũng khiến vi phu rất đau lòng.
Ba ba ba một đợt thước liên tục trừng phạt, đít vú đỏ chót lồi lõm hiện lên vết sưng ở phần mông dưới và đùi non. Triệu Kiều oà khóc nức nở như tiểu hài tử bị phụ thân cấp nàng giáo huấn.
_ Nàng yên tâm, vi phu dĩ nhiên biết nương lực đạo trọng yếu. Vi phu chỉ muốn đảm bảo, nàng, cùng cái mông nhỏ của nàng, ghi nhớ giáo huấn.
_ NGAAAAA!! AI DÔ AI ÔI!!! NGAO!!! Tướng công, đánh đủ? Oa oa~~~!!!
_ Ân.
_ Hức, thỉnh tướng công xem qua thiếp thí thí. Đánh chưa đủ chàng có thể tiếp tục đánh. Hức!
Cũng trả đủ ba mươi roi, nàng thừa biết hắn sớm đã buông mộc thước, liền giận lẫy. Trịnh Phong Vân xoa bóp luồng thịt bỏng rát phồng rộp nhấp nhô, cười nội thương.
_ Khụ khụ. Phu nhân đừng gấp, ngày mai lại đến. Vi phu tiếp tục đánh đòn phu nhân.
_ Hứ, đồ độc ác. Ngươi cứ đánh chết lão nương là được.
Hai người thầm hiểu đối phương chẳng qua cứng miệng. Triệu Kiều giống như gấu trúc ôm chặt cây tre, được hắn bồng tới nhuyễn tháp chăm sóc hầu hạ cẩn thận...
-End Chap 5-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...