_ Hầu Vương, Quận Vương hôm nay lật thẻ bài người thị tẩm.
_ Ngươi bảo nàng, chỉ cần nàng ta có thể tuân theo Sở Gia Gia Huấn, bổn vương liền bồi nàng.
_ Hầu Vương, người...
_ Còn không mau cút?
...
_ Quận Vương! Nô tỳ bẩm báo.
_ Suỵt, qua đây.
Ngón tay tô nước sơn đỏ thắm hoạ thuỷ chạm khẽ môi, gẩy gẩy tỳ nữ kéo sát lại tai nàng.
_ Cô gia đã mở lời, ngươi còn không mau giúp bổn vương chuẩn bị?
_ Quận Vương, người kim chi ngọc diệp...
_ Ngươi còn chần chừ? Muốn phá hư giờ lành ta cùng chàng phu thê ân ái?
Mỹ lệ nữ tử gấm hoa vải vóc lụa là tinh xảo, đều chỉ để điểm trang của nàng dung nhan khiến nhân thế phát hờn. Vậy mà có thể nói ra mấy lời dung tục với Đại Phò Mã... Nữ nhân này, dù có mỹ mạo vẫn làm cho người người thấy gai óc. Nàng vĩnh viễn không sánh bằng Triệu Yến Quận Chúa, nàng thân muội muội, mềm mại uyển chuyển, hay Lại Bộ Thị Lang Bạch Y Vân tiểu thư nho nhã đoan trang, còn rất hiểu lễ nghĩa.
(Au: Ơ đệch, ta ngửi mùi trà xanh đậm đặc quanh đây rồi đấy)
_ Bà tử, gọi bà tử đến. Bản vương muốn tắm rửa tẩy trần hảo hầu hạ Hầu Vương. Còn nữa, thảo mộc hương hoa, cao làm mềm da đều đưa tới ta phòng tắm.
_ Vâng ạ, tuân mệnh Quận Vương.
Người tuyển ra trong Hoàng Thất, dù có điều đối nàng bất mãn, sẽ im lặng thở dài, cung kính hầu hạ nàng. Duy nhất một bà tử được gọi đến, trong lúc bồi nàng tắm, nói ra vài câu thật tình:
_ Quận Vương, người dù sao thân phận tôn quý, còn rất xinh đẹp. Hà tất phải cưỡng cầu phò mã? Nghe đồn Vũ Hiền Hầu Vương là đường hoàng nam tử, tuy hắn thích mỹ nhân, nhưng lại coi trọng nữ tử biết giữ quy củ, hiền lương thục đức như Đại Sở Hầu Phu Nhân.
_ Cho nên hẳn sẽ chán ghét bổn vương vô liêm sỉ dung chi tục phấn?
_ Quận Vương, người nói bậy. Người chỗ nào dung chi tục phấn?
Vỗ vỗ tay lên bàn tay bà tử, khoé mi hé mở, một đôi nhãn cầu đen nhánh linh động.
_ Từ mama, đại sự trong phủ bản vương, sau này nhờ người trợ giúp.
Nàng cho người ban thưởng hậu viện to nhất trong các bà tử, tỳ nữ, thị vệ, còn có trăm lượng vàng, ngàn lượng bạc trắng, phong bà tử làm Nhất Đẳng bà mụ, miễn cho Từ má dập đầu tạ ơn.
...
_ Vô sỉ!
Trời chập tối thanh mát, Vũ Hiền Hầu Vương vừa về đến hắn Phủ Đệ liền giận đến nét mặt xanh trắng. Nữ nhân kia thế mà dám khiêu khích mình quấn mảnh vải đỏ che phủ hạ thân. Khuôn ngực trần đầy đặn, lưng ong lả lướt xăm hình phượng hoàng càng khiến nàng thêm ma mị yêu kiều, tay chân đều là không có một mảnh lụa. Nàng ngược lại mắt phượng mày bán nguyệt, môi thẹn thùng cười, trông như tiểu nương tử đón nàng tướng công về phủ.
_ Hầu Vương hảo, ta đợi chàng đã lâu.
_ Các người, nàng ta làm càn các người liền mặc nàng?
Hắn căm phẫn chỉ trích xung quanh bà tử nàng hầu. Bọn họ còn có vẻ hợp tác nàng Quận Vương diễn trò, bưng tráp rượu hợp cẩn còn chưa nói, đến cả Sở Gia Gia Huấn, kẻ đưa người kề roi gia pháp đều muốn dâng lên.
_ Hầu Vương Gia, ngài đừng trách các nàng. Ta còn muốn nôn nóng cùng chàng phu thê bồi rượu nha.
_ Ngươi đừng mở miệng ra là nói những lời vô tri vô giác dâm tiện. Hừ.
_ Hầu Gia chẳng phải đã nói có thể cùng ta viên phòng chỉ cần ta nguyện tuân theo người Tổ Tiên Gia Huấn?
_ Cho nên ngươi gấp gáp trèo lên giường ta kháp cơi sạch y phục?
_ Hầu Gia, thiếp chẳng qua cung kính tuân mệnh, chờ người đến giáo huấn thưởng roi đánh gả thiếp thân nha.
Từng câu từng chữ tưởng chừng phục tùng kính phục tướng công. Ai mà chẳng biết Sở Hầu toàn gia trăm năm đều trọng giáo dưỡng lễ tiết, làm gì có nàng dâu thân phận hoàng thất ngôn ngữ hành vi quá độ đến thế. Triệu Kiều khẩu ngôn đều là đóng vai tiểu kiều thê khả ái vâng lời, nhưng mọi việc nàng làm đều muốn chọc giận Sở Huyền Vũ. Hắn càng quỷ dị, cười khanh khách khắp phòng, đánh giá thưởng thức nhìn nàng.
_ Ngươi thật sự hy vọng cùng ta viên phòng?
_ Hầu Gia, người đừng làm Kiều Nhi thất vọng. Ta đều tắm rửa chải tóc, ngoan ngoan nằm chờ người dùng lễ tiết tướng công giáo dưỡng thê tử, sau đó treo đèn lồng đỏ ngoài phòng.
Triệu Kiều không có mặt dày, chỉ có mặt dày hơn. Hầu Vương ác ý nhìn tới đám hầu nữ cùng bà tử trong phủ hắn.
_ Quận Vương, người đã thể hiện thành ý. Bổn Phò Mã còn dám chậm trễ?
...
Chỉ trong tích tắc, thân thể nàng bị áo choàng đen chỉ thêu bạc lấp lánh bao phủ. Thở phào, Triệu Kiều cột áo che lấp thân thể, để hạ nhân trói nàng trên mộc ghế chữ thập, đôi tay kéo căng hai phía, thân giữa dính sát thân ghế, chân bạch ngọc mảnh mai quỳ dang rộng, nàng bạch bạch mềm mại khối bánh bao loã lồ trước mặt Vũ Hiền Hầu cùng hắn phủ đệ mama chưởng quản, còn có vô số hầu nữ thị tỳ xinh đẹp đáng yêu động lòng người.
_ Truyền ý chỉ bổn vương, Triệu Kiều Quận Vương, quốc sắc thiên hương, ôn nhu lương thiện...
Hắn vừa mở lời, một vài thị nữ có chút tư sắc đã nhìn nàng muốn khinh miệt phỉ nhổ, rõ ràng là cái kiều mỵ nữ nhân, nhưng thô lỗ ngông cuồng, đức hạnh không đủ. Chỉ vì nàng ta xinh đẹp hơn nàng thân muội muội, thân phận đứng đầu trong thiên hạ nữ nhân, liền có thể gả cho Hầu Vương vang danh khắp nơi. Nàng Quận Vương ngước mắt trong trẻo cười:
_ Thiếp thân tạ ơn Hầu Vương khen ngợi.
Có tiếng nén cười nàng ở trong phòng. Nàng chớp mắt nhìn xuống, xem ra Đại tướng công phủ đệ đám oanh oanh yến yến thật là "quan tâm" các nàng chủ tử.
_ Nương theo Tổ Huấn Sở Gia, tân nương tử gả tới, thưởng ba mươi mộc bản. Có điều, bản vương ban tặng nàng thêm năm mươi hạ, để nàng khắc cốt ghi tâm làm cái hảo Vương Phi, hảo thê tử. Trọng thưởng tám mươi bản, một hạ cũng không được thiếu.
_ Thần thiếp xin lĩnh ngộ.
Hắn đây là muốn dùng mộc bản ban thưởng theo tục lệ giáo dưỡng nàng dâu mới vào cửa đánh sưng cái mông nàng, còn có ý đồ nghĩ nàng hẳn sẽ thấy khó mà rút, đừng nói đến hầu hạ hắn, cùng hắn viên phòng. Bà tử khoẻ mạnh thân hình đầy đặn đã cầm mộc bản đen nhánh bóng loáng, bản hình chữ nhật, đủ rộng để đánh tới đùi non, phần tay cầm dài tròn trịa khắc chữ "Sở". Đại bản này so với cung đình mộc trượng chẳng khác gì nhau, có điều bản mỏng hơn chút để tránh tổn hại sâu gân cốt nữ nhân, nhưng vẫn đủ độ chắc chắn để các nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
_ Các ngươi còn chần chừ? Còn không mau đánh?
Mỗi bà tử trong phủ đệ hoàng thất, chư hầu vương đều trải qua hơn một thập kỷ biến cố, hầu hạ chủ tử, đều lẳng lặng, nhưng vẫn chần chừ thăm dò ý tứ Hầu Gia cùng vị Quận Vương hành động điên rồ kia.
_ Quận Vương, ngươi mau đối Hầu Gia dâng trà nhận tội, Hầu Gia ngoài rắn trong mềm. Người thế mà lại rất ôn nhu.
_ Hoa má nói đúng. Quận Vương, người tuy có ý tốt nhưng làm thế là sai rồi. Phu thê đối chọi buổi tối trên giường làm hoà.
_ Tuệ má má, ngươi nói gì? Ta .. ta chỗ nào sai lầm? Hầu Vương, người xem...
_ Các người đã nghe rõ chưa? Còn nghĩ muốn dùng lý lẽ khuyên bảo nàng ta?
_ Hầu Gia, nàng dù sao cũng là ngài thê tử, tuổi cũng chưa quá mười tám, thân thể công chúa ngọc ngà. Nàng nhỡ đâu... Người có hối hận?
Hắn do dự, liếc đến nàng, trong khoảnh khắc hắn đã chần chừ, chín mười năm gây dựng cơ nghiệp hắn có lúc nào tiến thoái lưỡng nan? Đều là nữ nhân cùng hắn ba bốn năm thu phục thiên hạ, phút chốc Khiết Lam không cam lòng.
_ Hầu gia, Tuệ mama nói phải. Nàng là con cháu hoàng thất chi trưởng. Sao có thể dùng đòn roi đối nàng. Dù là ban thưởng...
Tỳ nữ Khiết Lam hắn mang đến từ phủ Sở Hầu, băng thanh ngọc khiết, y phục trắng mộc mạc điềm đạm thanh nhã khiến nàng thầm cười trộm. Hoá ra băng thanh ngọc khiết cũng có ngày vấy bẩn, haha. Vài ba võ mèo cào hắn cùng nàng đã sớm thông tuệ, cô nương khuynh quốc khuynh thành gục mái đầu cài trâm vàng khảm hồng ngọc nén cười.
_ Quận Vương, có gì đáng cười?
_ Ta.. khục.. Không có. Là đang vui vẻ chờ Hầu Vương người thưởng roi viên phòng.
_ Quận Vương người thật phúc khí. A hoàn thị nữ chưa có ai được Hầu Gia thưởng mộc bản như người đâu.
Tất cả đều nghe ra được Khiết Hồng cô nương ngoài miệng cười cười nói nói, mềm mỏng dễ nghe, đều là muốn nhạo báng nàng khiến Hầu Gia hắn chán ghét coi thường, băng lãnh đối đãi nàng. Thậm chí xem nàng còn không bằng tỳ nữ của hắn. Cứ tưởng Hồng Hồng cô nương kia tuy ánh mắt đậm đặc dấm chua, chua đến sặc mùi khắp tân phòng, nhưng biết người biết ta. Nào ngờ nàng ta còn gấp hơn cả Khiết Lam rồi. Haha, hoá ra Đại tướng công thật đào hoa nha.
_ Phi, phải phải ngươi nói đều phải. Ta là nên hảo hảo đa tạ Hầu Vương ân điển suốt đời suốt kiếp. Biết ơn chàng ân sâu như núi vì tổ tông Sở Hầu Gia cấp cho ta giáo dưỡng.
_ Đủ rồi. Triệu Kiều, ngươi câm miệng.
Hừ, nha đầu kia mông sắp nở hoa còn muốn đắc ý, ba hoa mồm mép. Bà tử cũng kiêng dè không động thủ. Hắn quét mắt đến Khiết Lam Khiết Hồng thở dài thất vọng. Nhưng nha đầu gian xảo đang đắc ý nằm trước mặt, hắn dĩ nhiên sẽ không để nàng ta thoải mái. Đôi mắt to xếch lên quỷ dị nhìn Triệu Kiều đăm đăm, mái đầu hắn hơi nghiêng nghiêng, tay tiêu soái xoay quoạt:
_ Tuệ mama, Hoa mama, đưa mộc bản cho bọn Lam Hồng đi. Các bà không cần phiền phức động thủ.
...
_ Ưm .. Ưm...
"BÁCH!! BÁCH...!!! PHÁCH!!!! PHÁCH!!!!!!"
_ Ưmm..... Ngỗ
Vũ Hiền Hầu Vương văn võ tài mạo vang danh bốn bể, há để cho nàng tiểu Quận Vương dương oai diễn trò? Lấy lùi làm tiến, nếu bọn bà tử đã sợ đắc tội nàng, sẽ đối với Triệu Kiều giơ cao đánh khẽ. Vậy thì hắn miễn nhờ đến bọn họ. Khiết Lam Khiết Hồng sau hôm này đều sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết đuổi khỏi phủ, nhưng hai tỳ nữ ngu ngốc này hiện tại còn có chút giá trị lợi dụng.
"BÁCH BÁCH BÁCH BÁCH PHÁCH..."
_ Ưm...
Hơn hai mươi bản lần lượt bôm bốp chan chát giáng xuống luân phiên đả thương trần trụi đậu hũ non mềm Triệu Kiều xinh đẹp tiểu thí thí. Dù chủ nhân vốn quật cường ngang bướng, nhưng đôi thí thí bạch ngọc này vô cùng nhạy cảm yếu mềm nga. Đụng phải mộc bản Sở Gia Gia Pháp đều đồng loạt co quoắp run rẩy một phen.
"BÁCH BĂNG PHÁCH BANG BANG BANG"
_ ... aaa... ưm....
Răng nàng cắn chặt tấm vải trắng, luồng thịt nóng râm ran trướng sưng. Ô ô, hắn quả nhiên lợi hại, biếm đôi hoa đào Lam Khiết nhà hắn tặng xuống nàng một cái mông đít nhỏ! Các nàng đều đối Triệu Kiều hận ý, có thể nguyện ăn tươi nuốt sống nàng, nói chi là đến đôi thí thí tinh tế nhỏ nhắn trắng ngần của nàng a.
"PHÁCH... PHÁCH... PHÁCH... BÁCH!!!"
_ ƯMMMM!!! Ngỗ!!!
Ô ô, cứ một bản gỗ oanh oanh liệt đét xuống Triệu Kiều bên phải tròn trịa sưng đỏ cánh mông, là lại thêm một bản ầm ầm ập tới huỷ dung nàng quả mông trái. Ô ô, dấm này quá chua rồi. Ô ô, tên Hầu Vương chết tiệt, hắn còn có thể nghĩ đến diệu kế này chỉnh đốn nàng.
"BỐP... BÁCH... BÁCH!!!!! PHÁCH!!!!!!!!!!"
_ Aaaaaaa!!!!! TÊ~!!!! ƯMM!!!
_ Ba mươi chín!
"PHÁCHHHHHH!!!!!" "ƯMM!! ƯM""
_ Bốn mươi hạ!
"BÁCHHH"
_ AAAAAA!! ƯMMM!!!
Hầu Vương nhất đẳng tỳ nữ nghiễm nhiên nghĩ chủ tử nhà các nàng sắc mặt tối tăm do ghê tởm tiện nhân xinh đẹp mất thể diện kia. Hai nàng cùng lúc vụt mộc bản càng mạnh tay, nhắm đến Quận Vương tả hữu luồng thịt mềm mại nhịp nhàng nhanh chóng đánh banh bách bành bạch, đôi mắt các nàng xinh đẹp vô cùng đắc ý, đôi tay liến thoắng nhanh nhẹn thay phiên nhau hạ thủ nhiệt liệt chăm sóc giáo dưỡng Triệu Kiều nở hoa trướng sưng thí thí.
_ Đình.
Sở Huyền Vũ phất tay áo ra hiệu, mộc bản tạm dừng hành hạ nàng sưng sưng nóng nóng đôi mông. Ô ô, hắn muốn chỉnh nàng cũng không cần nặng tay như vậy chứ. Khiết Lam Khiết Hồng cực kì chán ghét Triệu Kiều, nhân cơ hội hắn thưởng roi sẽ cố ý hạ thủ rất mạnh. Hầu Vương hắn cười sảng khoái, tiến gần bồi nàng tháo bỏ khăn vải trắng bịt miệng.
_ Thế nào, Triệu Kiều. Ngươi khẳng định thích cùng bổn vương viên phòng?
_ Hầu .. Hầu Vương, ngài hỏi thừa.
_ Xem chừng ngươi còn cứng mồm? Ăn mộc bản ít lắm sao?
_ Hừ, thiếp còn phải đa ta Hầu Vương trọng thưởng roi. Người coi trọng thiếp. Bản Quận Vương đa tạ Hầu Vương.
_ Tiếp tục thưởng roi. Bổn vương muốn xem ngươi thế nào kiên cường.
Tiêu sái đem đi nàng khăn vải trắng, hắn nhân tiện vẩy tay lệnh cho người lại nện mộc bản cứng chắc xuống Triệu Kiều hai cánh mông đậu phụ non mềm nhạy cảm, sớm đã huỷ dung nở hoa, luồng thịt nữ nhân đau nhức như bị ngàn mũi kim châm xuống hạ thân.
"BỐP!!!!!!!!!" "AAAAAAAAA"
"BÁCH........." "ÁAAAAAAAAAAAA"
Đôi chân nàng vừa quỳ vừa dang rộng, toàn thân còn bị trói như bánh chưng, nàng cái mông nhỏ tách bạch rõ ràng hai bên, cứ thế vểnh vểnh mân mê hướng gỗ Trầm Hương bản tử ăn đòn no nê. Kèm theo tiếng bản đánh người, là tiếng Triệu Kiều thét thảm thiết. Vũ Hiền Hầu Vương nàng tướng công đã thuận tay lấy đi tấm vải trắng để nàng cắn xuống, thành ra tiếng hét của nàng vang vọng đáng sợ khắp phòng ngủ đến cả hắn phủ đệ.
"BÁCHHHHHHHHHHH...." "Bốn mươi tám"
"BÁCH........" "Bốn mươi chín"
_ AAAAAAAAA....! NGỖ!
Đại bản gia pháp Sở Hầu Gia hảo lợi hại, càng lợi hại hơn khi nó trong tay hai nữ nhân trông Triệu Kiều thấy là chướng mắt. Từng đợt roi rơi xuống chậm chạp hơn, nhưng trái lại bọn họ nhắm đến nàng mông dưới cùng đùi non, vận dụng lực đánh còn muốn mạnh gấp đôi. Nếu không có nhiều hầu nữ bà tử chứng kiến ở trong phòng, Triệu Kiều hẳn là sẽ co rút run rẩy đồng loạt tả hữu đít vú nhằm giảm bớt đau đớn.
_ Aaaa... phi...
Nàng trán đổ đầy mồ hôi, hô hấp khó khăn, sớm nước mắt đã chảy. Mộc bản theo nàng mơ màng tạm dừng.
_ Triệu Kiều, ta cấp ngươi lần cuối cơ hội.
_ Quận Vương, Vương Phi người nói đi. Mau cấp Hầu Gia nhận sai. Gia liền tha thứ người.
_ Phải, Vương Phi người nói đi, miễn cho trận này thống khổ thịt da.
Các mama đều thấy sự tình đặc biệt nghiêm trọng, khẩn khiết khuyên nhủ Triệu Kiều. Chục năm hầu hạ chủ tử, Hầu Gia có mấy khi như vầy sinh khí bực bội. Còn Khiết Lam Khiết Hồng, các bà tử cùng các nàng biểu hiện là vô phương cứu chữa. Hầu Gia đối với vị Quận Vương này ngoài lạnh trong nóng, rất để ý nàng từng cử chỉ cau mày cắn môi, hai cô nương kia lại nông cạn mắt mù tai điếc sai lầm.
_ Ngươi biết sai chưa?
_ A, khụ khụ, Hầu Vương Gia, ta sai lầm rồi. Lần tới thị tẩm sẽ một thân thoát y phục, chỉ mặc Hầu Gia áo khoác.
_ Ngươi nói gì?
_ Hầu Gia, ta nào biết ngài thích tân nương tử mặc của ngài áo choàng đâu. Nhân gia mới lần đầu cùng ngài... Hầu Gia ngài bỏ qua Kiều Nhi sơ xuất nha.
Nàng trả treo. Hắn mặt trắng lại hồng, chuyển sang xám tro, mày kiếm anh tuấn nén giận gằn từng chữ:
_ Đánh thật mạnh cho ta. Không được nương tay.
Ô, ô, các nàng đồng loạt hai bình dấm chua trút giận lên thí thí ta, có khi nào điểm nhẹ.
_ Ân!
_ Nhớ kỹ, đủ tám mươi bản mới dừng tay. Hừ!
"BỐP.... BỐP.... BỐP.... BỐP... BỐP...."
_ AAAAAAAAAAAA....!!!! PHI~ Hức...
Nàng Quận Vương khẽ nghiến răng, rốt cuộc không kiềm nổi tiếng khóc đau đớn. Mộc bản thiết kế chuyên dụng giáo dưỡng nữ nhân thế gia, sẽ chẳng tổn thương gân cốt nàng, hay khiến mông nàng bật máu. Có điều... mông đùi non rát bỏng triền miên, là lửa đốt da cảm giác, thí thí nàng trùng trùng điệp điệp vết sưng thũng huyết bầm.
"BÁCH... PHÁCH.... PHÁCH.... PHÁCH... PHÁCH... PHÁCH.........!!!!!!"
_ Nga~ AAAAAAAA!!! Ô Ô Ô!!!! TÊ~~~~~
Triệu kiều nằm hưởng thụ bản tử ẩn ẩn đau, mông đùi mỗi lần chuẩn bị ăn một hạ liền hơi phản ứng, vùng vẫy hòng né đòn. Sở Huyền Vũ trừng mắt trông đến nàng. Mỹ nhân dung nhan trắng bệch, mặt mũi lấm lem nước mắt, nhất mực ghé đầu xuống ghế gỗ, mái đầu nàng nghiêng hẳn sang bên trái, chịu đựng roi thưởng trọng đánh đau đến phát điên, nàng nhất quyết tránh né hắn tầm nhìn, đầu óc Triệu Kiều choáng váng.
"PHÁCH.... BÁCH.... BÁCH......!!!"
_ Ô~ AW!!!! Á!!! Ô Ô!!! Ngỗ...
...
"Ai da! Huyền Vũ ca ca, Kiều Nhi đau quá, ca ca. Tê...!"
Tiểu công chúa nằm úp sấp trên giường, nghe tin nàng ốm, hắn liền miễn cùng đại hoàng tử Triệu Đức luyện cưỡi ngựa, phi thẳng đến Tiểu Kiều tẩm cung xem nàng.
"Kiều Nhi, muội sao lại thế này"
"Ca ca... Ô ô... Thí thí muội đau... ô ô"
"Ai dám đánh muội?"
Hắn nôn nóng đến bên giường ngồi cạnh nàng, thâm tình vuốt tóc dỗ dành.
"Ngỗ... Mẫu... Ai Ui... Mẫu hậu..."
"Người phạt muội? Nặng không? Còn đau nhiều không?"
"Ca, mẫu hậu sai bà tử phạt muội mười thước, ai ui, đau! Huyền Vũ ca, mông Kiều Nhi nở hoa rồi."
Thế Tử Sở Huyền Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng hai ba ngày thoa thuốc mỡ thì sẽ sớm khỏi thôi. Hắn nhẹ nhàng kéo tiểu công chúa đến gần, để nàng tựa cằm trên đùi hắn, xoa xoa mái đầu nhỏ.
"Vì sao người đánh muội?"
"Ai yêu! Tê! Muội đều là thứ vô dụng, học cầm không thông, hoạ tranh đều dở... Ngỗ"
Hắn giận, vẫn ôn nhu xoa nàng thí thí nhỏ qua lớp vải mỏng.
"Ngốc tử, nói lại lần nữa, ca ca tét nát muội mông đít!"
"Ô ô... ca ca đừng mà... Ca thương muội nhất mà... ô ô"
"Ngoan, hảo hảo dưỡng thương, bôi thuốc. Ngày mai ta đến chỗ thái hậu, miễn cho muội mấy thứ đó."
"Ân?"
"Cầm kì thi hoạ muội muốn học thì học, không cần cưỡng cầu. Từ nay về sau, muội thích học gì thì học. Ai làm khó dễ muội, cho mama truyền tin cho ca ca."
"Ân, ca tốt với muội nhất. Ai du! Tê!"
"Ngoan, nằm yên, ca bồi Kiều Nhi nhu chỗ đau."
"Ca điểm nhẹ nhẹ thôi. Muội vẫn đau lắm nha!"
Ôn nhu cười, Sở Huyền Vũ thay nàng thí thí ê ẩm xoa xoa...
Tiểu công chúa, Tiểu Kiều của hắn nhiều năm liền do hắn làm hư trưởng thành...
Hắn từng nghĩ, mà hắn không biết, nàng cũng đã từng nghĩ, bọn họ thanh mai trúc mã sẽ như thế đến trăm tuổi...
...
"BỐP.... BÁCH........ BÁCH........"
_ Aaaaaa....
Triều Kiều yếu ớt rên rỉ, tám mươi mộc bản, mông nàng sưng lên giống hai quả trái trứng gà! Màu sắc thì như quả mận tím thối!
Chỉ vài năm sau, Sở Huyền Vũ trở thành Vũ Hiền Hầu Vương uy phong lẫm liệt, đứng trên ngàn vạn binh mã, lại lấy đức trị dân, dùng chữ "hiền" chấn chỉnh triều chính. Hắn muốn cùng nàng tiểu công chúa bách niên giai lão, nhưng nàng...
Nàng hiện tại, có còn là Tiểu Kiều của hắn?
_ Đem nàng đi vận giá y, chuẩn bị dâng trà.
Nàng được cởi trói, bà tử rất nhanh đem nàng trở lại, dáng đi nàng đoan trang uyển chuyển trong y phục tân nương tử lụa thêu chỉ vàng ròng, đính đá tỉ mỉ hoa lệ. Triệu Kiều mặc kệ hạ thân ong chích tê dại đít vú, nâng khay vàng bưng trà, quỳ thẳng tắp, cánh tay cung kính đưa tráp ngang đầu:
_ Triều Kiều ra mắt Vũ Hiền Hầu Vương Gia, thỉnh Hầu Gia dùng trà.
Hắn vắt chéo chân, dò xét chậm rãi, hồi sau mới đón lấy tách trà ngọc trắng trong suốt.
_ Vương Phi, ngươi về sau nên tự tu dưỡng bản thân, biết cách thu liễm.
_ Ân, thiếp tạ ơn Hầu Vương Gia cấp thiếp hảo giáo dưỡng.
Thưởng trà xong, nàng theo lệ quỳ lạy hắn ba lần, mỗi lần quỳ đều là đứng thẳng người, sau đó khoan thai đoan chính cong đầu gối, cái mông sưng chạm gót chân, thập phần nhu thuận đối Sở Huyền Vũ dập đầu. Hai cánh mông nàng đau đớn run rẩy co rút dưới tiết khố. Ai, mấy ngày nay nàng hẳn phải tránh ngồi ghế đi!
Nàng hiện tại, khuynh quốc khuynh thành, tưởng chừng là một cái ngốc phụ điêu ngoa thô thực, nhưng tâm cơ sâu như hồ nước khó dò.
_ Hầu Vương Gia, đã đến giờ viên phòng.
Nàng hiện tại, đau đớn đến sắp ngất, đầu óc muốn sinh ảo giác, có thể gắng gượng chịu đựng hết thảy, điềm nhiên âm trầm.
_ Người đâu, đem Khiết Lam Khiết Hồng nọc đánh hai trăm hèo, đem bán kỹ viện.
Triệu Kiều khoé mắt vẫn điềm nhiên thờ ơ, quỳ trước mặt hắn phục tùng. Bọn họ sống chết cùng nàng liên hệ?
Tiểu Kiều trước mặt hắn, là Triệu Kiều Quận Vương hoa lệ dung mạo xuất chúng, tịch mịch, u uất, thủ đoạn, mưu kế.
Triệu Yến Quận Chúa không hoạ thuỷ bằng nàng, mà Bạch Y Vân tiểu thư còn thua nàng ở phần đa mưu túc trí.
Nữ tử hoàng thất thế gia hắn ít nhiều tiếp xúc qua vài ba lần yến hội, cùng lắm là sánh bằng hoặc còn kém Triệu Yến, Y Vân vài phần.
...
Hắn sai người bưng chậu nước nóng ngâm chân, lại đuổi bọn nô tỳ ra buồng ngoài. Nàng nhanh chóng vốc thảo mộc khô hoà lẫn vào chậu nước trước cái nhìn khó hiểu của hắn. Cẩn thận châm thêm nước nóng, kiểm tra nhiệt độ, Triệu Kiều thuần thục cấp hắn thoát triều phục. Bà tử ý nhị khép kín tân phòng, thắp đèn lồng đỏ lửng lơ.
_ Ngươi cũng có ngày này!
Lần này, là hắn chủ động khiêu khích.
Phải, nàng Triệu Kiều cũng có ngày này.
Nàng tự mình gỡ bỏ thắt lưng, áo ngoài trơn trượt xuống đất, hồng yếm quây ngang ngực, quần vải đỏ bó sát quả đào phía sau tròn trĩnh đẫy đà sưng phồng. Xương vả vai câu dẫn. Quả tuyết lê trước ngực lộ phân nửa.
_ Hầu Gia, Kiều Nhi hầu hạ ngài nghỉ ngơi.
Quận Vương Triệu Kiều lần nữa quỳ gối, cấp hắn cởi giày, ngâm chân nước nóng, nàng vén tóc đen sang một bên, bờ vai thon gầy trắng nõn. Cuối đầu thấp, nàng xoa bóp chân cho hắn xong rồi quấn khăn vải lụa mềm lau khô. Đầu gối nàng khẽ nhúc nhích, xui xẻo đụng đến hạ thân, nàng bĩu môi "ai ui" "ui da", lại đáng yêu vểnh vểnh đau nhức thí thí.
Thoáng chốc, Sở Huyền Vũ lại thấy gò má phồng phồng của tiểu công chúa năm đó. Nàng mỗi lần bị đòn đều giống nắm gạo nhỏ vo viên cuộn vào người hắn làm trò.
Lấy tay nâng đỡ hạ thân, nàng đứng dậy, trước mắt hơi tối đen, bóng nàng lay lắt.
_ Ngươi làm sao?
Hắn mềm lòng, đỡ nàng. Triệu Kiều lại có vẻ yểu điệu thuận theo, vòng về sau lưng chỗ Sở Huyền Vũ đang ngồi, nàng bóp vai thì thầm uỷ khuất:
_ Hầu Gia, đêm nay người nhẹ tay chút. Nhân gia được ngài thưởng tám mươi mộc bản đau lắm a.
Tim hắn đập thình thịch, thắt lại từng đợt.
Tiểu Kiều, nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
_ Phải không? Ta xem.
Hắn giả vờ gỡ bỏ phòng bị, để nàng ngồi lên đùi, đặt tay lên nàng đồn thượng. Đôi mông nàng nhếch hẳn sang một bên, Triệu Kiều nghiêng người tựa hẳn vào lòng hắn. Phu thê bọn họ lại có thể diễn cảnh hoà hợp?
Mi mắt đen dài cong vút, hàng mi dày rậm rạp khẽ lay động chớp chớp:
_ Ân, tỳ nữ của Hầu Gia thật đáng sợ a. Này một lượt tám mươi mộc bản dạy dỗ Kiều Nhi thí thí. Ô ô! Đít vú ta đều đùng đùng nở hoa...
Sở Huyền Vũ cảm giác rõ ràng, người trong ngực luôn có năng lực khiến hắn động tâm đau lòng. Dù biết nàng đóng kịch, vẫn ôn nhu dìu nàng úp sấp thoát khố, tiết khố kiều thê ê ấp tháo bỏ, lộ ra nàng luồng thịt ngũ sắc hội tụ huỷ dung trướng sưng. Hắn vuốt vuốt thí thí trọng thương kia, vạn phần sủng hạnh, truyền mát lạnh bàn tay to đến mông bé bé mềm mềm, còn run run co giãn đàn hồi.
_ Ngươi đừng động, cấp ngươi tra thuốc mỡ dùng cho tân nương tử mông nở hoa. Nhanh chóng sẽ tốt lắm.
_ Aaaaa....! Phi!
_ Đau lắm sao? Ngươi chịu khó nhẫn chút. Xoa thuốc mau mau hết đau....
Nàng mơ màng, thở gấp, yếu ớt, cả người co giật, trán đầy mồ hôi, cũng không dám la to.
_ Hầu Vương Gia.
_ Ân, ta ở đây. Ngươi, ngươi đau lắm sao.
_ Người nói dối. Thượng dược rồi mông ta vẫn đau đến nở hoa mà.
Đôi mắt lim dim mơ màng, nàng còn phải cùng hắn viên phòng....
_ Triệu Kiều! Ngươi tỉnh?! Triệu Kiều...?!
-Hoàn Chương 1-
Chúc mừng năm mới các vị, haha. Ăn ngon miệng đều mông nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...