Triêu Lộ Sanh Ca

Warning: Có H+

Lưu Triêu đi lần này… chính là nửa tiếng, Cố Văn Sanh tỉnh rượu cũng là tỉnh rồi, nhưng vẫn có hơi chuếch. Đợi đến khi Lưu Triêu trở về, áo sơmi của cậu đã cởi một nửa, đang ngồi ôm chân trầm tư nghĩ ngợi.

Lưu Triêu vừa bước vào cửa thì thấy ngay tiểu thiếu gia đang ngẩn ngơ ngồi trên giường đến ngốc cả người, lửa giận bị Cố Nhượng thắp lên lập tức giảm xuống phân nửa, hắn đi đến hỏi tiểu thiếu gia xem cậu đang làm gì.

“Anh đang giận.” Cố Văn Sanh có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh người Lưu Triêu không đúng.

“Không có.” Lưu Triêu quỳ lên giường kéo mở đôi tay đang ôm chân của Cố Văn Sanh.

“Bởi vì em cúp điện thoại của anh?”

“Không phải.”

Cố Văn Sanh không nói nữa, khép hai chân lại thả tay lên trên, không cho Lưu Triêu chạm vào mình.

“Không có giận em.” Lưu Triêu đến gần, thả hô hấp bên cổ Cố Văn Sanh, “Sẽ không giận em.”

“Vậy anh đang giận ai?”

Thần sắc của Lưu Triêu đột nhiên chìm xuống, tay đặt trên vai Cố Văn Sanh không khỏi tăng thêm lực.

Ban nãy khi Cố Nhượng gọi hắn đi ra ngoài, nói đông nói tây mấy câu, rồi đột nhiên hỏi: “Cậu thích Văn Sanh đúng không?”

Lưu Triêu nhíu mày lại, đó giờ hắn vẫn rất ghét chuyện Cố Nhượng gọi tiểu thiếu gia là “Văn Sanh”.

Cố Nhượng cũng không hi vọng hắn trả lời, tự nhiên nói tiếp: “Nếu như cậu không thích em tôi, thì cũng đừng tạo thêm kỳ vọng thừa thãi nữa.”Y nói rồi cười rộ lên, “Em ấy muốn, tôi có thể cho.”

Trong phút chốc đồng tử Lưu Triêu nhanh chóng co rút, tay phải lập tức nắm lại thành quyền, nhanh chuẩn ác vung lên.

Cố Nhượng đã chuẩn bị đủ các tình huống, nhưng không nghĩ là Lưu Triêu sẽ trực tiếp động thủ. Một đấm thẳng thắn đánh cho y tỉnh.

Đáng đời.

Giới hạn cuối cùng của Lưu Triêu cũng chỉ có một Cố Văn Sanh mà thôi, nhiều năm như vậy, Cố Nhượng tuy biết nhưng vẫn cố tình tìm đường chết.

“Đừng hòng mơ tưởng.”

Cuối cùng Lưu Triêu biểu tình âm ngoan phun ra bốn chữ này, không quay đầu lại tiêu sái rời đi, để lại một mình Cổ Nhượng ha ha cười khổ xoa xoa khóe miệng.


“Phắc… Cái thằng nhóc con này… hít… mẹ, nó dùng bao nhiêu sức thế?” Cố Nhượng cảm thấy được nửa bên mặt mình đều đã sưng lên. Y lắc đầu một cái, thầm nghĩ người tính không bằng trời tính, không ngờ Cố nhị gia y đây mà cũng có thời điểm tính sai.

Em họ à em họ ơi, anh cưng chỉ có thể giúp cưng tới đây thôi.

Vẫn là câu cũ, hóng drama, không chê nhiều.

#

Cố Văn Sanh không rõ Lưu Triêu đang giận chuyện gì, cậu nhún vai một cái muốn gạt tay Lưu Triêu xuống. Lưu Triêu nhận ra mình dùng sức quá lớn, lập tức buông lỏng tay ra.

Cố Văn Sanh không ôm đầu gối ngồi nữa, nút sơmi chỉ mở một nửa, lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện.

—— “Em ấy muốn, tôi có thể cho.”

Mọi dây thần kinh của Lưu Triêu đều xoắn đến đau nhức, hắn không chịu được việc có kẻ dám nhìn trộm bảo bối của hắn. Cực kỳ không chịu được, cho nên đến cả đầu óc cũng bắt đầu không ngừng xúi giục hắn hành động.

Hắn ôm Cố Văn Sanh ngã xuống giường, dù là cách tầng vải, nhưng cơ thể cực nóng của Lưu Triêu vẫn “làm tổn thương” đến Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh cho là Lưu Triêu uống say, đẩy hắn mấy cái, ghé vào tai hắn gọi mấy tiếng “A Triêu”.

Lưu Triêu hoàn toàn không đỡ được tiếng “A Triêu” của Cố Văn Sanh, thời thiếu niên là khoảng thời gian mà dục vọng mãnh liệt nhất, chỉ cần hắn nhớ lại thần sắc của Cố Văn Sanh mỗi khi hắn là “A Triêu” là có thể bắn rồi.

Hạ thân dần dần nổi lên phản ứng, lý trí nói cho Lưu Triêu biết, rằng hắn nên đứng lên, nhưng mà câu nói tiếp theo của tiểu thiếu gia đã tạo ra một cái cớ hoàn mỹ cho hắn.

“Có phải anh say rồi không?”

Lưu Triêu suy nghĩ một chút, đáp lại một chữ, “Ừm.”.

Cố Văn Sanh tin.

Người say thì không thừa nhận mình say, và hiện tại Cố Văn Sanh đang cảm thấy được mình đang vô cùng tỉnh táo.

Cậu có thể cảm nhận được vật kia của Lưu Triêu đang kề trên bắp đùi của cậu, cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, dù sao thì Lưu Triêu cũng đang say rồi, có tiện nghi mà không chiếm thì là con rùa hèn chỉ biết rụt cổ.

Cố Văn Sanh ngây ngô đưa tay đến phía dưới của Lưu Triêu sờ mó, đầu ngón tay ma sát qua đỉnh Lưu Triêu, làm cho người ở phía trên mình phát ra một tiếng rên.

Lưu Triêu nâng người lên, đối mắt với đôi con ngươi long lanh ánh nước của Cố Văn Sanh, hạ thân lại càng cứng đến phát đau.


Hắn muốn cậu.

Hắn muốn cậu!

Cố Văn Sanh đột nhiên cười rộ lên, lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ, cậu duỗi tay ra khoác hờ lên trên cổ Lưu Triêu, “Thích…”

“Sao cơ?” Lưu Triêu theo bản năng ngừng thở, sợ mình bỏ lỡ một lời nào của Cố Văn Sanh.

“Thích… anh.”

Cậu muốn hắn.

#

Lưu Triêu khẽ hôn lên hai gò má Cố Văn Sanh, nhiều lần nghiền ép liếm láp môi Cố Văn Sanh, mút đôi môi của tiểu thiếu gia đến hồng hào bóng loáng mới bằng lòng bỏ qua.

Lưu Triêu kéo một đường xuống phía dưới, thời điểm liếm láp đến cổ Cố Văn Sanh, hắn dùng tay nâng lưng cậu lên, khiến Cố Văn Sanh không thể không khẽ nhấc đầu cao lên, làm lộ ra hình dáng hoàn mỹ của xương quai xanh. Hắn vùi đầu xuống, đầu lưỡi nhiều lần liếm qua chỗ lõm xuống ở giữa xương đòn của Cố Văn Sanh, trêu chọc Cố Văn Sanh phải bật lên tiếng rên rỉ.

Áo sơmi vẫn vướng một nửa trên người Cố Văn Sanh, Lưu Triêu chưa tháo hết nửa hàng nút còn lại, mà hắn kéo phần vải đang ngăn trở tầm mắt mình qua một bên, làm hé ra đầu v* nhạt màu của Cố Văn Sanh.

Lưu Triêu ngậm lấy đầu v* nho nhỏ mút liếm đủ kiểu, cảm xúc tê dại đó làm cho cả tiếng thở dốc của Cố Văn Sanh mang thêm mấy phần dụ dỗ đầy mê hoặc.

“A…”

Cố Văn Sanh nghĩ là mình đang nằm mơ. Những giấc mơ giống vậy cậu đã gặp rất nhiều, thế nhưng không có một lần nào chân thực như bây giờ.

Là do Lưu Triêu say… hay do cậu đang mơ?

Cố Văn Sanh đã không thể phân biệt được, nhưng cũng không có ý muốn làm rõ, thậm chí cậu còn không dám phát ra tiếng nói nào, sợ tiếng mình lớn quá, mộng đẹp sẽ tan mất, người bên trên đang vuốt ve âu yếm cậu, người đang mang đến lửa dục vọng cực nóng cũng sẽ biến mất theo.

Cố Văn Sanh say.

Cậu mới là người say.

Hai tay Lưu Triêu sờ soạng bên dưới, hạ thân Cố Văn Sanh đã ướt nhẹp, cách quần, Lưu Triêu cũng có thể cảm nhận được sự ướt át của cậu.

“Ưmmm…”


Tiếng rên rỉ thỏa mãn của tiểu thiếu gia ngân lên, như thú con non nớt.

Giống con gì nhỉ? Con nhím đi.

Đối với người ngoài vẫn luôn là tui có gai tui rất kiêu rất lạnh lùng, đối với Lưu Triêu thì sẽ luôn ngoan ngoãn lật người phơi chiếc bụng trắng trắng mềm mềm ra, làm nũng đòi nựng.

Ánh sáng trong mắt Lưu Triêu sầm tối, một tay tháo thắt lưng của Cố Văn Sanh, nâng mông cậu lên cởi quần ra. Tay hắn chạm đến hạ thể đang nhỏ tinh thủy của Cố Văn Sanh, hơi thở của Cố Văn Sanh chợt nặng nề, lồng ngực cũng bắt đầu vội vã chập trùng lên xuống.

Cố Văn Sanh vô thức đưa tay ra với lấy Lưu Triêu, bàn tay chạm đến trên đầu Lưu Triêu, trong miệng tiết ra nước bọt làm con chữ cậu nói trở nên mơ hồ không rõ, nhưng Lưu Triêu vẫn nghe được.

“Ôm…”

Tiểu thiếu gia của hắn đang tự mình cầu xin hắn ôm cậu.

Tay trái Lưu Triêu cầm dương v*t của Cố Văn Sanh, nhẹ nhàng tuốt mấy cái,  tay phải đỡ lưng Cố Văn Sanh, nâng người cậu lên, trao cho cậu một cái ôm vào tận cõi lòng mình.

Cố Văn Sanh khép hai mắt lại, sợ rằng chỉ mở mắt ra sẽ lập tức tỉnh mộng. Hàng mi thật dài run rẩy, khóe mắt cũng loang một màu hồng phấn xinh đẹp, như được đánh phấn điểm trang lên, tăng thêm muôn phần cám dỗ.

Dáng vẻ ngoan ngoãn như thế lại càng làm Lưu Triêu cứng hơn nữa, hắn ôm Cố Văn Sanh, ngón cái nhiều lần đè lên đỉnh Cố Văn Sanh, làm tiếng rên rỉ thở dốc của Cố Văn Sanh càng trở nên nặng hơn.

“A… A Triêu… A!”

Chữ “Triêu” còn chưa dứt, Lưu Triêu đã không kiềm chế được cắn vào cổ Cố Văn Sanh, toàn bộ bàn tay bao bọc lấy phần đỉnh của Cố Văn Sanh, không ngừng quấy rối.

“A ưmm…”

Đợi đến khi Cố Văn Sanh sắp bắn, thì Lưu Triêu bất ngờ ngừng lại. Cố Văn Sanh khó chịu nâng eo cọ cọ lên người Lưu Triêu, lại bị Lưu Triêu tránh đi.

“Chờ một chút nữa, sẽ để em thoải mái ngay.” Lưu Triêu vừa nói vừa dùng bàn tay dính đầy chất nhờn xoa xoa phía dưới của Cố Văn Sanh. Hắn không ngừng vẽ vòng trên miệng huyệt, trêu chọc khiến Cố Văn Sanh không nhịn được khẽ lắc mông.

“Đừng nhúc nhích.” Tay còn lại của Lưu Triêu vỗ nhẹ lên mông Cố Văn Sanh. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của hai người đan xen vào nhau, cái phát vào mông đột ngột đó, tạo ra một tiếng “bốp”, tiểu thiếu gia theo bản năng muốn cuộn người lại. Tốt nhất cuộn thành con tôm, đi tìm vỏ chui vào.

Lưu Triêu nhận ra Cố Văn Sanh đang thẹn thùng, động tác trong tay lại càng lưu manh hơn nữa. Ngón tay của hắn cắm vào một nửa, cảm nhận được vách tường ấm áp đang bao vây lấy mình, không tự chủ được hơi cong ngón tay, Cố Văn Sanh theo phản xạ có điều kiện muốn nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn về phía Lưu Triêu.

“Anh anh, anh… làm gì vậy?” Cuối cùng Cố Văn Sanh cũng chịu mở mắt ra, cậu thấy bên trong hậu huyệt mình còn đang căm nửa ngón tay của Lưu Triêu, nửa câu còn lại chợt yếu ớt hẳn.

Lưu Triêu tiến đến gần hôn một cái lên mí mắt Cố Văn Sanh, “Ngoan.” Nói đoạn, cắm luôn ngón tay thứ hai vào.

“A!” Cố Văn Sanh hoàn toàn không kịp chuẩn bị, cơ thể bất ngờ nhũn ra, ngã xuống.

Hai ngón tay Lưu Triêu mô phỏng theo động tác giao hợp không ngừng rút ra cắm vào, Cố Văn Sanh nơi nào chịu nổi, ý muốn kềm chế tiếng rên rỉ cũng chỉ là miễn cưỡng.

Lưu Triêu mở quần mình, lộ ra dương v*t cương cứng. Tiểu thiếu gia chỉ vừa liếc mắt nhìn một cái, lập tức sợ đến ngón chân hơi co lại.


“Không muốn… Không muốn đâu…” Cố Văn Sanh đạp đạp chân, nhưng cổ chân lại bị Lưu Triêu nắm lấy.

“Muốn.” Hô hấp Lưu Triêu cũng không còn vững vàng nữa.

“A… lớn quá… không…” Cố Văn Sanh lời còn chưa nói hết, Lưu Triêu đã rút ngón tay ra, tiện đà đặt dương v*t thô to đáng sợ của mình ngay trước miệng huyệt.

Hậu huyệt của Cố Văn Sanh căng thẳng co lại hai lần, phần đỉnh của Lưu Triêu để ở nơi đó, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được. Hắn cúi người, đầu lưỡi điểm lên đầu v* Cố Văn Sanh.

“Thả lỏng.”

Tiểu thiếu gia mở to hai mắt nhìn hắn, dường như chưa bao giờ nghĩ rằng A Triêu của cậu sẽ sắc tình đến như vậy.

Ngay thời khắc Cố Văn Sanh thất thần, Lưu Triêu đỡ dương v*t tiến vào.

“…!”

Chỉ mới có nửa quy đầu đi vào, đã làm cho Cố Văn Sanh trướng đến mức không phát ra được một âm thanh nào.

To quá, căng đến phát đau.

Tầm mắt Cố Văn Sanh trở nên mơ hồ, cậu nghĩ có phải chăng giấc mơ này sắp hết, nên đến khuôn mặt của Lưu Triêu cũng dần mờ đi.

“Nhanh, nhanh tiến vào…”

Lưu Triêu vốn còn muốn chậm rãi, để tránh làm đau Cố Văn Sanh. Thế nhưng Cố Văn Sanh đã mở miệng nói như vậy, khiến người ta… làm sao có thể từ chối đây?

“A!… A…”

Toàn bộ dương v*t của Lưu Triêu vào hết trong huyệt Cố Văn Sanh, vách ruột ấm áp mềm mại vây lấy dương v*t, hắn di chuyển eo, chầm chậm rút ra đâm vào.

Nước mắt từ viền mắt chảy ra, rốt cục Cố Văn Sanh cũng có thể thấy rõ được dáng vẻ của người đang chuyển động trên cậu.

“Đau… A ưm… dừng, anh dừng một chút.”

Lưu Triêu muốn cho Cố Văn Sanh thích ứng trước một lúc, cũng không dám dùng sức, lúc này nghe thấy Cố Văn Sanh kêu đau, lập tức ngừng lại.

“Căng…” Cố Văn Sanh không được tự nhiên giật giật, Lưu Triêu vội vã đè cậu lại.

“Đừng nhúc nhích.” Lưu Triêu tay vỗ lên đỉnh đầu Cố Văn Sanh, gân xanh trên cánh tay lồi lên, “Anh sắp không nhịn được.”

Dù sao thì cũng đều đau, còn không bằng đợi cho thoải mái hơn.

“Vậy thì không cần nhịn.” Sau một hồi làm quen, Cố Văn Sanh nhướn người lên, lè lưỡi liếm lên chiếc mũi cao thẳng của Lưu Triêu.

“Làm em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui