Sau khi say rượu, ngủ một giấc xong tỉnh lại phát hiện mình bị xoạc, người xoạc mình còn là trúc mã mà mình thầm mến đã lâu.
Cố Văn Sanh ngồi trên xe buýt chỉnh sửa lại dòng suy nghĩ.
Vì sao cậu phải trốn chứ? Chuyện cũng đã rồi, cũng phải thẳng thắn nói chuyện với nhau chứ.
Nhưng mà…
Cậu sợ lắm.
Anh họ Cố Nhượng: [Văn Sanh, bây giờ em không sao chứ? Đã tỉnh rượu chưa?]
Cố Văn Sanh liếc xem tin nhắn mà Cố Nhượng gửi cho cậu, không hề có ý định trả lời. Ngón tay cậu trượt hai cái trên màn hình, trực tiếp tìm tên Giang Bắc, gõ một tin nhắn ngắn gửi qua.
[Bây giờ có ở nhà không? Cho tôi tá túc một ngày, sáng mai sẽ đi ngay.]
Giờ nhà thì không dám về, mà dù sao thì phải tìm một chỗ đặt chân, suy ngẫm xem sau này nên làm gì.
Nửa tiếng sau, Giang Bắc gọi thẳng đến.
“A lô, Cố Sanh?”
“Ừm, tôi đây.”
“Cậu biết nhà tôi ở chỗ nào không? Ngồi xe bus đường 123, xuống xe đi theo đường X…”
#
Ở một nơi khác, Lưu Triêu rửa mặt xong xuôi, quần áo cũng đã thay xong, điểm đỏ trên màn hình điện thoại vẫn còn đang thong thả di chuyển.
Sắc mặt Lưu Triêu càng lúc càng đen, hắn lại muốn xem thử xem tiểu thiếu gia của hắn có thể trốn được chỗ nào.
—— từ một năm trước, Lưu Triêu đã lén lút cài đặt hệ thống định vị trên điện thoại của Cố Văn Sanh. Cũng không phải để canh từng giờ từng phút chuẩn bị đi bắt người, chỉ là thỉnh thoảng Cố Văn Sanh sẽ có một thời gian dài không ở bên cạnh mình, Lưu Triêu không được thấy người sẽ trở nên sốt ruột vô cùng.
Hắn không thể khắc chế bản thân nổi, đành phải trói buộc người khác.
Lưu Triêu chưa bao giờ cho rằng mình là loại người tốt lành gì, huống chi là chuyện liên quan đến Cố Văn Sanh, thì hắn lại càng không chừa thủ đoạn nào.
Cố Văn Sanh dựa theo chỉ dẫn của Giang Bắc, thành công tìm được một tòa nhà dân cư.
Lầu sáu, phòng bên tay trái.
Sau khi Cố Văn Sanh đi vào hàng hiên thì mới phát hiện ra không có thang máy, hai chân qua một đêm giày vò đang đau nhức không chịu nổi lại càng mềm nhũn.
Cuối cùng cũng bò lên tới trên, lúc Giang Bắc nghe thấy tiếng gõ cửa rồi chạy đến mở, mới nhìn thấy tiểu thiếu gia vô cùng mảnh mai, đang thở hồng hộc.
“…cậu làm sao vậy?”
Hai chân Cố Văn Sanh đang run lẩy bẩy, còn phải giữ nụ cười xua tay nói không sao.
Đến khi cả hai người cùng ngồi xuống salon, tên đại ngốc Giang Bắc vô cùng thẳng thắn hỏi: “Cậu sao thế? Có nhà lớn không trở về, hành mình thành thế này?”
Cố Văn Sanh tìm cái lý do vô cùng gượng gạo: “Tôi và quản gia cãi nhau.”
“Quản gia?” Giang Bắc mở to hai mắt, “Tên quản gia nào dám đối xử với chủ nhà như thế? Sao cậu còn chưa xào hắn ta lên!”
Cố Văn Sanh: “Lưu Triêu.”
Giang Bắc: “Hả?”
Cố Văn Sanh: “Quản gia mà tôi nói, là Lưu Triêu.”
Giang Bắc: “…”
Trong phòng khách xuất hiện một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.
“… à.” Giang Bắc mở miệng, “Đúng là không xào được…”
“Cậu ăn chưa?” Giang Bắc lại hỏi.
Cố Văn Sanh: “Vẫn chưa.”
“Vậy thì ăn trước đi.” Giang Bắc đứng dậy đi vào nhà bếp, “Mấy chuyện khác chờ cơm nước xong lại nói.”
Cố Văn Sanh nhắm mắt lại, gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra.
Cậu cũng đã rất mệt mỏi.
Khi Lưu Triêu tìm đến nơi, thì Cố Văn Sanh và Giang Bắc cũng vừa ăn điểm tâm xong.
Giang Bắc đi ra mở cửa, nhìn thấy trước cửa nhà mình có một người đàn ông rất cao đang đứng, sắc mặt tối đen, theo bản năng đóng sập cửa lại.
“Sao thế?” Cố Văn Sanh mới ló đầu hỏi một câu, cửa đã bị thô bạo đóng sầm lại.
Cố Văn Sanh: “… cậu vay nặng lại à?”
Giang Bắc nuốt ngụm nước bọt: “Tôi thấy người ngoài cửa quen quen, có phải đến tìm cậu không?”
Ai cơ? Cố Văn Sanh có mấy giây lag não.
Lưu Triêu.
Cửa lần nữa mở ra, lần này người mở cửa chính là Cố Văn Sanh.
Giang Bắc đứng kế bên nhìn, chỉ lo hai người một lời không hợp lập tức nhào đến đánh nhau.
Mắt Lưu Triêu đảo qua Giang Bắc bên bên, kiềm nén lửa giận, nói với Cố Văn Sanh: “Cậu đi ra, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.”
Phải nói chuyện. Nhưng không phải là bây giờ.
Cố Văn Sanh vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời như thế nào, hai người nói chuyện dưới tình huống như thế này, kết quả chỉ có thể càng bết bát hơn.
Mặc dù Giang Bắc vẫn còn đang ngẩn người, nhưng lúc này cũng nhìn ra hai người không đúng.
“Nếu Cố Sanh không muốn, vậy thì…”
“Cố Sanh?” Đầu Lưu Triêu chuyển hướng thẳng về phía Giang Bắc, giọng điệu của hắn hời hợt, lại khiến Giang Bắc nghe mà hồn bay phách lạc.
Lửa trong lòng Lưu Triêu càng cháy dữ dội hơn nữa, cường lực khắc chế dục vọng muốn kéo Cố Văn Sanh vào lòng mình, hai tay nắm chặt thành quyền, cắn chặt hàm răng.
Không được nửa ngày, tiểu thiếu gia của hắn đã đi vào trong nhà của một người đàn ông khác, hơn nữa cái tên đó còn gọi tiểu thiếu gia là “Cố Sanh”? Cố Sanh là cái gì? Tên gọi yêu à?
Lúc này ghen tuông đốt Lưu Triêu đến choáng váng cả đầu, chỉ hận không thể đạp bay cái tên chướng tai gai mắt đang đứng trước mắt mình.
Cố Văn Sanh thấy tình huống không ổn, vô thức chắn trước mặt Giang Bắc. Biết mình không đi không được, cậu nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện, chặn cửa nhà người ta như thế này sao được?”
Cậu đang che chở cho người khác.
Nhận thức này khiến Lưu Triêu suýt chút nữa đã không thể kiềm chế nổi mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn đầu hàng trước Cố Văn Sanh.
“Được.” Lưu Triêu tránh ra nhường đường.
Nơi đi đến là một tiệm cà phê hết sức bình thường, sau khi vào cửa Cố Văn Sanh còn ngẩng đầu lên nói với Lưu Triêu: “Em nhớ hồi cấp ba anh có làm thuê ở quán cà phê.”
“Ừm.”
Cố Văn Sanh và Lưu Triêu chọn một bàn kế bên cửa sổ, mặt tường thiết kế hoàn toàn là kính làm người ta liếc một cái là có thể nhìn người người qua lại bên đường.
Hai người gọi một ly cà phê và một ly cacao, thói quen nhiều năm qua tựa như chưa bao giờ thay đổi, mà rất nhiều chuyện đã không còn như cũ nữa.
“Em…”
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Lưu Triêu vừa mới mở miệng, đã bị Cố Văn Sanh cắt ngang.
Cố Văn Sanh nói: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Một lúc lâu sau đó, Lưu Triêu mới mở miệng: “Em nói chuyện gì?”
Hỏng rồi.
Là tự mình phá hỏng tất cả.
Trong lòng Cố Văn Sanh hiểu rõ, câu trả lời như vậy chính là đáp án tệ nhất.
Vốn tưởng là có một ngày để cho mình đàng hoàng suy nghĩ một chút, nhưng ai ngờ Lưu Triêu lại đột nhiên xuất hiện chứ?
Chờ chút, vì sao Lưu Triêu lại…
Cố Văn Sanh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ý nghĩ này mới vừa hiện lên, Lưu Triêu cắt đứt suy nghĩ của y.
“Em nói ‘ngoài ý muốn’ là chỉ chuyện gì?”
Cố Văn Sanh sửng sốt một chút: “Tối hôm qua…”
“Tối hôm qua?” Lưu Triêu như là đang hồi tưởng, “Em nói chuyện em uống nhiều là chuyện ngoài ý muốn?”
Cố Văn Sanh theo bản năng phản bác: “Không, em chỉ uống một, chút…”
Chờ chút chuyện gì thế này?
Lưu Triêu nhíu mày lại: “Uống nhiều thì là uống nhiều, kiếm cớ che giấu làm gì? Thấy mất mặt à?”
Cố Văn Sanh: “Không…”
Tim Cố Văn Sanh đập loạn, Lưu Triêu không nhớ sao, tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua hắn không nhớ rõ sao?
Nhân viên phục vụ bưng đồ uống lên, Lưu Triêu uống một hớp cà phê, tiếp tục nói: “Còn có, sáng sớm nay anh mới thức không thấy em, em đi đâu vậy?”
“Em…”
“Tên kia là ai?”
“… đồng nghiệp.”
Là không nhớ rõ thật.
Nhịp tim Cố Văn Sanh chậm rãi bình phục, thay vào đó chính là một cảm giác mất mát khó giải thích.
Người nói là mình, bây giờ người thấy cũng là mình.
Cố Văn Sanh cười cười tự giễu, đẩy ly cacao trước mặt sang cho người đối diện.
“Hôm nay chúng ta đổi đi, em muốn uống cà phê thử.”
Lưu Triêu thu mọi biến hóa cảm xúc của Cố Văn Sanh vào trong mắt, gật đầu không tỏ ý gì.
Hắn sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của tiểu thiếu gia.
Mùi vị đắng chát của cà phê trải rộng trên đầu lưỡi, Cố Văn Sanh thật sự không thể hiểu vì sao Lưu Triêu lại thích uống thứ này.
Không phải ngoài ý muốn, chuyện lên giường tối qua với Lưu Triêu, hoàn toàn không phải là ngoài ý muốn.
Cuối cùng thì mình còn hèn nhát mãi đến khi nào chứ? Bàn tay đang đặt trên của Cố Văn Sanh nắm chặt thành nắm đấm.
Nhất định phải nói cho hắn biết, nhất định phải nói cho hắn biết…
Cậu thích hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...