Còn chưa đến bốn giờ sáng, Cố Văn Sanh đã âm thầm lặng lẽ lén vào phòng Lưu Triêu.
Trời còn chưa sáng hẳn, bầu trời xanh thăm thẩm vẫn còn đang treo vầng trăng nhỏ bé như một nét chấm. Cố Văn Sanh dè dặt xoay nắm tay cửa phòng của Lưu Triêu, thầm muốn đánh úp bất ngờ mà phóng lên giường Lưu Triêu ——
“Dậy nào...!” Lời còn chưa nói hết, Cố Văn Sanh lập tức phát hiện ra chỗ không đúng, cậu từ trên giường Lưu Triêu bò dậy, biểu cảm ngỡ ngàng.
Lưu Triêu bước ra từ phòng rửa mặt, bật công tắc mở đèn lên, gương mặt tê liệt, gọi Cố Văn Sanh một tiếng: “Thiếu gia.”
Cố Văn Sanh cảm thấy vô cùng khó xử, giả bộ như mắt bị ánh đèn chói phải, dùng mu bàn tay che mặt mình lại.
Lưu Triêu cũng coi như không biết, đi đến mép giường bắt đầu cài nút áo ngủ cho Cố Văn Sanh —— đó là do Cố Văn Sanh cố tình tháo ra, mục đích không rõ lắm —— được rồi, thật ra là để quyến rũ cái tên đầu gỗ này.
???
Cố Văn Sanh thích Lưu Triêu rất nhiều năm rồi, từ năm mười sáu mười bảy tuổi lần đầu tiên gặp nhau cho tới tận ngày hôm nay. Lắm khi Cố Văn Sanh cũng cảm thấy rất chán rất nản, cho dù cậu có cố gắng ám chỉ bóng gió như thế nào đi nữa, Lưu Triêu cũng chỉ như khúc gỗ.
Không phải là chưa từng muốn từ bỏ, mà nghĩ thì nghĩ như thế, tiếc là chỉ cần nhìn thấy Lưu Triêu, Cố Văn Sanh chẳng khác nào quả bóng da xì hơi, gì mà từ bỏ rồi tìm người khác tốt hơn các thứ đều bay mất tiêu, chỉ còn lại niềm vui hân hoan không thể thốt thành lời.
Cố Văn Sanh thông qua kẽ ngón tay lén lút ngắm nhìn gò má của Lưu Triêu, cậu cảm thấy dáng vẻ của A Triêu nhà mình thật sự vô cùng vô cùng đẹp trai, nhất là khi hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc cài từng chiếc cúc áo cho mình, muốn không thích cũng không được. Bây giờ cậu chỉ muốn bay đến hôn Lưu Triêu một cái, phát ra tiếng chụt, hôn xong còn phải liếm liếm má Lưu Triêu mấy phát, liếm đến khi nào ánh lên từng vệt nước đầy tình sắc…
Cố Văn Sanh nuốt nước miếng, cảm giác mình có hơi cương lên. Cậu giả vờ vô ý lấy tay trái che đi người dưới, nhưng vành tai lại hồng lên.
Ý dâm là cậu, xấu hổ cũng là cậu.
“Anh đã dậy rồi hả?” Chờ Lưu Triêu cài xong nút áo, Cố Văn Sanh mới khô khan hỏi một câu.
Hỏi thế thì còn không bằng không hỏi, hỏi nhảm.
Lưu Triêu thấp giọng “Ừm.” một tiếng, ngón tay vô tình lướt qua xương quai xanh của Cố Văn Sanh.
Cố Văn Sanh sống trong nhung lụa từ nhỏ, màu da trắng hơn mấy phần so với người thường, xương quai xanh cũng rất đẹp mắt, hai bên hơi lồi ra, ở giữa nhẹ nhàng hõm vào.
Lưu Triêu nghiêng đầu qua một bên, không nhìn vào Cố Văn Sanh nữa.
Cố Văn Sanh thấy Lưu Triêu dời tầm mắt đi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm theo, cậu vội vàng đứng dậy nói: “Vậy em đi thay quần áo.” Chờ đến lúc chạy tới cửa, Cố Văn Sanh quay đầu lại tha thiết mong chờ nhìn Lưu Triêu, “Hôm nay anh có ăn cơm ở nhà không?”
Lưu Triêu khẽ gật đầu một cái, Cố Văn Sanh lập tức cười rộ lên.
Cố Văn Sanh môi đỏ răng trắng, tóc mai mềm mại dán vào hai bên gò má, vành tai ửng lên một màu hồng nhàn nhạt, cười lên làm hé ra chiếc răng nanh nho nhỏ, nhìn vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Mãi đến khi Cố Văn Sanh đi rồi, Lưu Triêu mới thức tỉnh khỏi nụ cười đó của tiểu thiếu gia nhà mình. Hắn khẽ liếm liếm đầu ngón tay vừa được chạm vào xương quai xanh của Cố Văn Sanh, đôi mắt bất chợt trở nên sâu thẳm.
#
Sau khi Cố Văn Sanh tắm rửa thay quần áo xong xuôi đi ra, sắc trời đã bắt đầu chuyển sang màu xanh nhạt. Dì giúp việc phụ trách nấu cơm vẫn còn chưa thức, Cố Văn Sanh có hơi đói, nhưng lại ngại đi quấy rầy giấc ngủ của người ta —— tiểu thiếu gia chỉ có đối với A Triêu nhà mình mới tùy hứng tùy tính, đối với người khác thì vẫn rất biết lễ phép.
Sáng sớm tranh thủ lúc Cố Văn Sanh đang tắm, Lưu Triêu đã làm cơm nước xong, bây giờ trông thấy Cố Văn Sanh nhắm tịt mắt vẻ mặt sinh vô khả luyến (1) nằm gục trên bàn ăn, khuôn mặt trường kỳ không biểu cảm của hắn lại bất ngờ hé lên một chút ý cười.
Lưu Triêu đi vào bếp bưng thức ăn ra, tận lực không để phát ra âm thanh, âm thầm lặng lẽ đi đến đặt đồ ăn lên bàn.
Cố Văn Sanh đang nhắm mắt nằm trên bàn, đột nhiên ngửi được mùi thơm, không kìm được hít hít mũi một cái.
Lưu Triêu nhìn Cố Văn Sanh như thú con nhích từng chút từng chút một về phía trước, khóe môi khẽ gợn lên làm nụ cười càng hiện rõ hơn, hắn vỗ một cái lên lưng Cố Văn Sanh, nói: “Ăn cơm.”
Cố Văn Sanh nghe được tiếng của Lưu Triêu, “xoẹt” một cái thẳng người dậy, đến nơi vừa bị Lưu Triêu vỗ phải cũng truyền đến cảm giác tê rần.
“A Triêu.” Tiểu thiếu gia lại không có chút nào tự giác, ngọt ngào gọi Lưu Triêu.
Lưu Triêu ngồi đối diện với Cố Văn Sanh, mắt nhìn chăm chăm vào tiểu thiếu gia cùa hắn, không lên tiếng đáp lại.
Dường như Cố Văn Sanh cũng đã quen, kêu Lưu Triêu một tiếng rồi lại yên lặng lùa cơm ăn, cũng chưa từng nghĩ rằng Lưu Triêu sẽ đáp lời mình.
“Hôm nay cùng đến công ty?” Cố Văn Sanh dùng đũa chọt chọt vào trứng chần trong đĩa.
“Ừm.”
“Đi xe anh?” Vẽ một chữ thập (十) lên trứng.
“Sao cũng được.”
“Vậy thì đi xe anh đi, để cho chú Khương nghỉ ngơi một ngày.” Kẹp lấy một miếng ngậm vào miệng.
“Được.”
“Buổi tối thì sao, khi nào anh tan ca?” Cắn cắn chiếc đũa, lại gắp lấy lòng đỏ.
“Đi về chung, tôi đón cậu.”
“À…” Cố Văn Sanh gắp trứng đưa đến bên mép Lưu Triêu, cười rất xảo trá, “Ăn một miếng đi, em ăn không nổi.”
Lưu Triêu không có chút do dự nào, nuốt trọn lòng đỏ vào, trong nháy mắt đầu lưỡi hắn chạm được vào đũa, khẽ cắn lên.
Cố Văn Sanh không hề phát hiện ra, rút tay lui về, còn cố ý hỏi: “Ăn ngon không?” Cậu biết rõ Lưu Triêu rất ghét ăn lòng đỏ trứng.
Lưu Triêu không đáp lời, hắn để đũa xuống, trong lúc đứng lên nhân tiện vỗ lên đầu Cố Văn Sanh, coi như là trừng phạt cho trò đùa của cậu.
Trên đường đến công ty, Cố Văn Sanh ngại Lưu Triêu quá ít nói, bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
Cố Văn Sanh ở trước mặt người ngoài từ trước đến giờ vẫn luôn khắc chế nội liễm, cậu cư xử lễ phép, ôn văn nho nhã, cộng thêm ngoại hình ưa mắt, có không ít em gái thực tập trong công mến cậu.
Chỉ có khi ở bên Lưu Triêu, Cố Văn Sanh làm sao cũng không yên lặng được, lúc nào cũng có chuyện nói mãi không hết.
Lưu Triêu vừa lái xe vừa nghe Cố Văn Sanh nói nhảm, đến cuối cùng khi Cố Văn Sanh nói mệt rồi, quyết định nghỉ nói, hắn lại hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”
Cố Văn Sanh thấy hắn chịu đáp lại mình, vô cùng tự nhiên bắt đầu lại một vòng tuần hoàn nói mãi không ngừng nữa.
Lưu Triêu bất động thanh sắc trêu chọc thiếu gia ngốc nhà mình, Cố Văn Sanh bị tình yêu che mờ mắt, dáng vẻ thông minh lanh lợi trong công việc lúc bình thường cũng bị cậu khuấy thành bột khuấy rồi tự mình ăn luôn.
Chờ đến dưới lầu công ty, Lưu Triêu đưa chai nước hắn đã uống còn dư lại đưa cho tiểu thiếu gia đã nói đến khô miệng khô lưỡi, lúc rời đi còn xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu thiếu gia.
Hành động khi dễ người ta như vậy, trong mắt Cố Văn Sanh lại thành quan tâm, thành yêu thương, thành… Cứ từ nào có ý tốt mà đồng nghĩa với mấy từ trên đều dùng được hết á!
Tiểu thiếu gia được thỏa mãn nên vui vẻ ôm chai nước Lưu Triêu vừa cho cậu, mở ra uống một hớp. Thế này cũng coi là hôn gián tiếp rồi, đủ để cậu hạnh phúc trọn một ngày luôn!
Văn phòng làm việc của Lưu Triêu là ở tầng hai mốt, mà Cố Văn Sanh thì ở lầu bảy, hai người không cùng chỗ, đương nhiên là không thể đi cùng.
Hồi Lưu Triêu đang học năm hai thì gia đình gặp sự cố thì được Cố gia giúp đỡ, đến doanh nghiệp Cảnh Phong làm việc. Ngành hắn học cũng phù hợp với hướng đi của Cảnh Phong, đến dưới trướng Cố Phong chính là một trợ thủ đắc lực. Trong vòng bốn năm hắn dựa vào thực lực của bản thân thành công trở thành nhân viên cao tầng của công ty, về năng lực càng không có gì để bàn cãi, thêm nữa là hắn lại còn đẹp trai, càng là một điểm cộng lớn.
Còn về Cố Văn Sanh, là đứa con mà Cố Phong lớn tuổi mới có, nên đối với đứa con trai đến muộn này, đương nhiên là cưng chiều hết mực. Theo lý thuyết, một tiểu thiếu gia ra đời trong hoàn cảnh như thế đáng lẽ phải là kiêu căng ngạo mạn ai ai cũng ghét. Nhưng Cố Văn Sanh nhờ có mẹ An Tuệ Nhàn quản lí, lúc nhỏ chỉ cần nói sai một câu lập tức sẽ bị khẽ tay một cách nghiêm khắc.
Cố Văn Sanh làm việc ở công ty nhà mình, đầu tiên coi như phải làm thực tập nửa năm, rồi sau đó mới được làm nhân viên chính thức. Hiện tại cũng đã đi làm được hai năm, lúc ban đầu các đồng nghiệp cùng ngành với cậu cũng có phần thấp thỏm dè dặt, chỉ sợ chọc vị Hoàng Thái tử này không vui, sẽ bị sa thải. Sau một thời gian tiếp xúc, mọi người mới dần phát hiện ra Cố Văn Sanh không những không ra vẻ ta đây phách lối, trái lại còn rất lễ phép lịch sự, không còn thấy câu nệ mất tự nhiên nữa.
“Cố Sanh!”
Cố Văn Sanh nghe có người kêu mình, theo bản năng quay đầu lại.
Giang Bắc sải bước đi tới, vỗ một cái lên vai cậu.
Chiều cao của Giang Bắc và Cố Văn Sanh không kém bao nhiêu, đều cỡ chừng mét bảy tám, nhưng người ta vạm vỡ rắn chắc, có một làn da ngăm đen vả lại còn là mẫu người thích rèn luyện cơ thể, cậu ta vỗ cái bốp lên người Cố Văn Sanh, vỗ đến tiểu thiếu gia cả người nghiêng ngã, lảo đảo ngã về phía trước.
Cố Văn Sanh mới vừa ổn định thân thể, đã nghe thấy tiếng cười ha ha sang sảng của Giang Bắc, giật giật khóe miệng, nhưng cũng không nổi giận, chỉ quay đầu hỏi: “Bản kê khai của cậu làm xong rồi à?”
Giang Bắc lập tức không cười nổi, sờ sờ chóp mũi, ho khan hai tiếng, “Gì đây trời... Cho tôi xin miếng nước đi.”
Cố Văn Sanh trả lời dứt khoát: “Không cho.”
Giang Bắc “Hầy” một tiếng, cũng không để trong lòng, lại vỗ Cố Văn Sanh cái nữa, lần này là dùng lực nhẹ nhất, “Đi thôi, cùng lên lầu nào.”
Cố Văn Sanh gật đầu một cái, nhưng cứ cảm thấy lời lúc nãy có hơi làm tổn thương người khác, chạy đến chỗ máy bán nước tự động mua cho người ta chai nước rồi chạy lại.
Giang Bắc”…Nửa chai nước kia của cậu là nước thánh ở đâu thế?”
“Hả?” Tiểu thiếu gia nghe không hiểu.
Giang Bắc làm biểu cảm mặt ngáy khò khò ((。-ω-)zzz), lắc đầu một cái, “Không có gì.”
Dọc theo đường đi Cố Văn Sanh gật đầu chào hỏi không ít người, tính tình cậu tốt lại không kiêu căng, nhân duyên đương nhiên cũng không tệ.
Ý định ban đầu của Cố Phong là để cho Cố Văn Sanh ở công ty thực tập nửa năm, rồi từ từ tiếp nhận vị trí của mình trong công ty. An Tuệ Nhàn lại cho Cố Văn Sanh chạy thử hết tất cả ngành, cái gì học được thì học hết. Sau hai năm, hiển nhiên Cố Văn Sanh đã tiếp thu được không ít thứ, người cũng ngày càng trở nên thành thục, thói hư tật xấu hồi đại học đều bị mài bằng sạch. Giờ cũng đã vừa lúc, Cố Phong muốn cho con trai bắt đầu làm quen với công việc của ông, An Tuệ Nhàn cũng không ngăn nữa.
Tất cả nhân viên cùng bộ phận với Cố Văn Sanh đều biết, Cố Văn Sanh không thể cứ mãi ngẩn ngơ ở chỗ này được. Bây giờ họ có thể cùng Cố Văn Sanh vui vẻ nói cười chị chị em em, có thể vì tên của cậu quá văn vẻ mà trực tiếp kêu cậu “Cố Sanh”, thế nhưng đến lúc Cố Văn Sanh bắt đầu nhận công việc của gia đình, bất kể là giao tình trước đây có tốt như thế nào, đến khi phải gọi thiếu gia thì vẫn phải gọi.
#
Lúc Lưu Triêu nhận điện thoại của Cố Văn Sanh thì cũng lúc hắn vừa xong công việc trong tay.
“A Triêu.” Người ở bên đầu dây bên kia dùng giọng nói ngọt lịm gọi hắn, làm hắn khó chịu thay đổi tư thế, cố gắng bỏ qua phản ứng của nửa thân dưới.
“Đi uống rượu ở chỗ cũ, đi không?”
Lưu Triêu khẽ nhíu mày lại, đã nói là về nhà chung với nhau, bây giờ lại muốn đi uống rượu?
Cố Văn Sanh tưởng là Lưu Triêu không nghe rõ, cậu lập lại một lần nữa.
“Có ai?”
Cố Văn Sanh ở đầu bên kia giơ ngón tay ra đếm, gì mà Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị mặt rỗ, chỉ có khi nói cái tên cuối, cậu hơi dừng lại, “Cố Nhượng!”
Lưu Triêu vừa nghe được, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.
“Anh ta đi làm gì?”
Cố Văn Sanh sững người. Đi làm gì, còn làm gì được nữa? Không phải là rảnh quá nên đi uống mấy ly rồi nói nhảm linh tinh thôi sao? Mà dù sao thì Lưu Triêu và Cố Nhượng có không hợp nhau bao giờ đâu, nhưng mà chẳng biết vì sao không hợp nữa.
Trước đây Cố Văn Sanh có từng hỏi hắn lí do, khi đó Lưu Triêu chỉ cau mày mím môi, búng trán cậu một cái, bảo cậu nhanh chóng thay đồ đi làm, cuối cùng còn không kiềm được, nói thêm một câu, “Bớt qua lại với anh ta.”
_
(1) sinh vô khả luyến: đời không còn gì lưu luyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...