Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Yêu Nhiêu cố gắng bình tĩnh suy xét tình huống trước mắt. Dù Sửu Sửu trung thành đến đâu đi chăng nữa thì một Thực hệ chiến thú phổ thông cấp 4 không thể nào bảo vệ nàng bình an không chịu một chút ăn mòn nào trong hồ độc ba ngày ba đêm được. Còn có cả những làn khói độc phiêu tán khắp nơi trong rừng rậm nữa, chúng nó căn bản không gây ra chút ảnh hưởng nào đến cơ thể nàng.

Yêu Nhiêu chưa bao giờ tin rằng bản thân có vận may hơn người, tất cả những chuyện này ắt có nguyên nhân của nó. Nàng đứng ở một chỗ nửa khô cạn của hồ độc, nhìn Long Giác đang băng bó cánh tay cụt hỏi: "Ngươi có ý kiến gì về tình huống này không?"

Đôi mày kiếm đen như mực của Long Giác nhíu lại, theo tầm mắt của Yêu Nhiêu, hắn cũng phát hiện ký hiệu thần bí được khắc sâu dưới đáy hồ, chất liệu làm nên mềm mại như bùn nhưng lại có thể tạo nên từng đường phù chú phức tạp.

"Lúc ta vớt nàng và Sửu Sửu từ dưới đáy hồ lên, quả thật cành của nó cắm rất sâu dưới đáy hồ, dường như là đang hút thứ lực lượng nào đó. Cảm giác được sự sống ngay lúc đó, cũng cảm giác được sức nóng khủng khiếp."

"Để ta nhìn xem."

Long Giác cứ đi đi dừng dừng ở bên cạnh hồ, từng bước chân vô cùng kỳ diệu, khiến Yêu Nhiêu tò mò mà nhìn hắn.

Thực ra bộ pháp kỳ diệu Long Giác dùng chính là Giải trận thuật được phát minh ra từ thời Thượng Cổ, tên là "Thất Tinh phá", là trận pháp đã sớm thất truyền trên Chu Tước đại lục. Nếu như lúc này có phù sư ở đây, nhìn thấy loại trận pháp phá giải quỷ dị mà tinh diệu này của hắn thì nhất định sẽ kinh ngạc rớt cả cằm.

Đương nhiên, nếu bọn họ biết đây là thành quả do hồi nhỏ Long Giác vì muốn trộm vào rừng cấm trên Long Phong bắt dế mới học, thì ngoại trừ rớt cằm không chừng còn muốn hộc máu nữa.

Yêu nghiệt! Thằng nhãi này chính là một yêu nghiệt sống!


Cho đến lúc cả người Long Giác ướt đẫm mồ hôi đạp xuống những bước "Thất Tinh phá" cuối cùng, ký hiệu thần bí dưới đấy hồ độc đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.

Giải trận!

"Oành!" Sau trận nổ, bốn phía dưới đáy hồ độc mở ra một con đường vô cùng nhỏ, mà ở đúng chính giữa không ngờ lại hiện ra một địa huyệt không đáy.

Từ trong địa huyệt, từng luồng linh khí tràn ngập sinh mệnh lực bạo phát ra ngoài.

Cảm giác được cỗ lực lượng đầy sức sống này, Yêu Nhiêu quyết đoán ôm lấy Sửu Sửu đã kề cận cái chết đi xuống dưới. Chỉ cần có một tia hy vọng có thể cứu sống Sửu Sửu, dù là cùng trời cuối đất nàng cũng nhất định sẽ xông pha.

"Đợi chút. Ta xuống trước!"

Long Giác đẩy Yêu Nhiêu ra, giành trước một bước nhảy vào địa động tối đen như mực kia. Hành động xả thân quên mình ấy khiến Yêu Nhiêu cảm động, hóa ra tên nam nhân bình thường hay đùa cợt vô sỉ cũng có một mặt tinh tế như vật.

Thế nhưng tiếng hét ngay sau đó của Long Giác khiến cho một chút cảm động mới nảy sinh của Yêu Nhiêu lập tức tan biến: "Yêu Yêu, mau xuống đi, mau nhảy vào trong lòng ca ca. Lối vào địa động này phải rơi tự do, nàng sẽ tự động nhảy vào lòng ta.. tuyệt lắm ha ha ha."


Yêu Nhiêu tức giận đến mức chân mềm nhũn, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống lối vào địa động.

Hai người nhảy xuống, lối vào trên mặt đất lẳng lặng khép lại, không để lại bất kỳ dấu vết gì cho người khác phát hiện ra. Mà sau khi Sửu Sửu rời đi, rừng độc mất đi bản thể chống đỡ không chịu nổi gánh nặng nữa, sụp đổ thành một mảnh rừng khô.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy "bịch", "bịch" hai tiếng, hai bóng người một trước một sau lăn ra từ trong thông đạo.

"Ngươi dám sờ ta!"

"Trong bóng tối, khó tránh khỏi sờ nhầm chỗ.." Long Giác giơ cánh tay bị cụt, vô liêm sỉ trả lời.

Yêu Nhiêu không trả lời, chỉ là trên gương mặt thiếu nữ lại xuất hiện nụ cười xấu xa quen thuộc, khiến Long Giác ngay lập tức phát hoảng.

Quả nhiên..

"A a.. A! Yêu Yêu! Nàng dẫm ta? Dẫm chỗ nào thì cũng không được dẫm chỗ đó chứ.. A a a." Tiếp theo đó là tiếng hét thảm thiết như giết heo của Long Giác.


"Trong bóng tối khó tránh khỏi lỡ chân dẫm nhầm!" Yêu Nhiêu trả lại nguyên vẹn câu nói lúc trước, khiến Long Giác nghẹn không nói ra lời.

"Đến đây, vô sỉ, mau đến đây nhìn xem chỗ này viết chữ gì?" Yêu Nhiêu hung hăng "yêu thương" Long Giác cho đã ghiền rồi xách cổ áo hắn đến trước mặt một tấm bia đá thật lớn.

Thực ra nàng vẫn luôn rất để ý đến chuyện Long Giác cụt tay, cho dù sau này có thể khôi phục hay không thì nàng đều cảm thấy mình đã thiếu hắn một ân tình to lớn. Lúc này chỉ có làm bộ không thèm để ý mới che giấu được nội tâm bất an áy náy của Yêu Nhiêu. Nếu như Long Giác có yêu cầu, nàng sẵn sàng dùng mạng trả cho hắn. Thế nhưng khi cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, rồi lại nhìn sang gương mặt đẹp đẽ thanh tú kia, nàng lại cảm thấy chuyện đó trăm triệu lần không có khả năng xảy ra.

Nhìn thấy những hàng chữ nhỏ chi chít như nòng nọc trên bia đá, tấm lưng vốn còn cong như con tôm của Long Giác ngay lập tức dựng thẳng lên vì kinh ngạc. Trên dung nhan tuyệt thế bất cần đời xuất hiện một ít biểu cảm phức tạp.

"Viết gì vậy?" Yêu Nhiêu khó hiểu hỏi, đây là vẻ mặt nghiêm túc hiếm có của Long Giác. Không hề thanh tú ngây ngô mà là chứa đựng một loại ngưng trọng cùng khí phách. Thật kỳ lạ, đột nhiên nàng lại cảm thấy gia hỏa này rất đáng tin là sao chứ? Rốt cuộc đâu mới là gương mặt thật của hắn?

"Yêu Yêu, chúng ta gặp được vận may lớn rồi!" Giọng nói gợi cảm của Long Giác khiến Yêu Nhiêu hoảng hốt: "Địa động này, có vẻ chính là bảo tàng của Võ Dương Đại Đế!"

"Võ Dương Đại Đế?" Yêu Nhiêu lúc còn ở Chu Tước đại lục chỉ nghe nói qua về một Đế danh là Tiên Thiên Đại Đế, còn Võ Dương Đại Đế trong miệng Long Giác rốt cuộc đến từ đâu?

"Yêu Yêu, nàng có biết ngoại từ Xích Ma Hải, thế giới này còn có Nịnh Mông Ma Hải, Hoàng Ma Hải.. vô số lãnh thổ và đất nước hay không?" Long Giác đột ngột hỏi.

Yêu Nhiêu mở to mắt nhìn Long Giác, ánh mắt ngơ ngác.

"Xích Ma Hải là nơi sinh sống của Ma tộc cấp thấp nhất, những hải vực khác màu sắc càng đậm thì thế lực Ma tộc trên đó càng cường đại, ngoại hình của bọn chúng cũng càng giống nhân loại. Những kẻ được phong thành 'Yêu tướng' hay 'Ma vương', chỉ có 'Nhân đế' xuất sắc mới đủ sức chống lại. Mà chỉ có những Nhân tộc siêu mạnh từng bước từ đại lục hoang vu giết vào Ma hải, chém đầu ma tộc mới xứng với danh xưng 'Đại Đế'!"


"Giống như Tiên Thiên Đại Đế?"

"Không hẳn, Tiên Thiên còn chưa được tính là Đại Đế chân chính." Long Giác lắc đầu. Bởi vì vẫn còn một chút băn khoăn nên có rất nhiều điều hắn không thể nói tỉ mỉ với Yêu Nhiêu.

Yêu Nhiêu chớp mắt, có ý thăm dò manh mối. Nàng giảo hoạt cười, lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, đột ngột hỏi: "Vậy Long Giác đến từ hải vực nào?"

Long Giác rùng mình, trong lòng thầm khen: Đúng là tiểu gia hỏa tinh ý! Thế nhưng trên mặt hắn lập tức lộ ra ý cười quyến rũ: "Yêu Yêu muốn gả vào nhà bổn thiếu gia rồi sao?"

"Cút.." Đáp lại hắn lại là một cước của Yêu Nhiêu.

"Đừng.. đừng.. Dù sao thì ta đảm bảo, về sau Yêu Yêu đặt chân đến hải vực nào, ta đề có thể đến đó cùng nàng." Long Giác vội vàng đổi chủ đề của Yêu Nhiêu.

Thông minh như Yêu Nhiêu làm sao không biết lo lắng của hắn, cũng gióng như cảm giác lúc nàng thông linh gặp được Viêm Hoàng dị thế: Đối phương chỉ cần lớn tiếng nói nhiều một câu cũng đủ khiến bản thân thất khiếu đổ máu rồi.

Cho nên nàng hiểu, người khi chưa đạt được đến năng lực ở một mức độ nhất định, không biết gì ngược lại là một chuyện may mắn, nếu không rất dễ tạo thành bóng ma trong tu luyện, cả đời cũng không thể nào vượt qua tâm ma để tiến giai.

Quên đi, chuyện nên biết thì sớm hay muộn cũng có ngày biết thôi.

Yêu Nhiêu nghĩ địa động này đã từng là bảo tàng của nhân vật cấp bậc Đại Đế, lại nhìn đại điện được che giấu đằng sau tấm bia đá, nàng tựa như thấy được hy vọng phục hồi như cũ của Sửu Sửu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui