Tiến vào phế tích Thái Cổ đến ngày thứ bảy, mấy ngàn tinh anh của Đại Hồng quốc đã giảm mạnh hơn tám trăm người, đại quân Địa Ma hay Tu La mấy người Nguyên Phương, Chiến Hổ đã từng gặp cũng không thấy xuất hiện nữa. Bị mùi hương của thần dược hấp dẫn, những thiếu niên chưa từng trải đều muốn làm theo ý mình, hình thành nên hằng trăm đội ngũ lớn bé đều có, đích đến đều là chỗ sâu trong phế tích.
Lúc này chỉ có bốn người là vẫn không có đích đến, di chuyển xung quanh phụ cận hoa viên mọi người nghỉ chân ba ngày trước.
Hai ngày trước, phiến cỏ lớn hoang vu đột nhiên bốc cháy, đất đai vốn cằn cỗi sau vụ hỏa hoạn bắt đầu bốc lên những làn khói độc màu xanh. Cánh rừng quỷ dị như được tiếp thêm sinh mệnh bắt đầu sinh trưởng, những cành cây kịch độc điên cuồng phát triển, trong vòng một đêm đã bao trùm một mảnh đất lớn khoảng trăm mét.
Rừng rậm kịch độc đột nhiên xuất hiện này giống như bị nguyền rủa, không ngừng khô héo, sau đó lại lấy tốc độ kinh người mà sinh trưởng lại. Cảnh tượng này giống như có một cỗ lực lượng Sinh và Tử đang đấu đá, không bên nào chiếm thế thượng phong, vì vậy toàn bộ rừng rậm mới xảy ra dị tượng.
Bạch Dạ Nhất, Nguyên Phương, Chiến Hổ đối với chuyện này vô cùng để ý, bởi vì bọn họ cảm giác được ở trong rừng rậm ấy có một hơi thở quen thuộc. Thế nhưng nếu như bọn họ muốn tiến lại gần thì lập tức bị sương mù dày đặc làm tê liệt hệ thần kinh, vì thế cả ba chỉ đành trói Kha Phi lại rồi cứ quanh quẩn bên ngoài bìa rừng.
"Không tốt! Có một lực lượng rất mạnh đang nhanh chóng tiến về phía này!"
Bạch Dạ Nhất ngay lập tức cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng vọt lên phía trước, hắn kinh ngạc ngẩng đầu thì chỉ thoáng nhìn thấy góc áo bào đỏ tung bay, cùng với một đôi mắt đang hưng hực lửa giận.
Bóng dáng màu đỏ đang giận dữ ấy không hề sợ hãi khói độc, trực tiếp nhảy vào mảnh rừng rậm u ám không thấy được tận cùng ấy.
Chỉ một thoáng nhưng đủ khiến cho Bạch Dạ Nhất cả đời khó quên. Cặp mắt kia không biết gặp chuyện gì mà buồn bực, bên trong như chứa đựng ngọn lửa rực cháy, kèm theo đó là khí thế điên cuồng muốn hủy diệt tất cả, căn bản không thể đối diện trực tiếp. Chỉ liếc qua một lần đã có cảm giác như búa tạ gõ vào lồng ngực, khiến cho ngũ tạng vỡ nát, thiêu đốt tâm can.
·
"Yêu Yêu, không sao đâu, ta ở đây.. ta ở đây rồi.."
Một loạt âm thanh ôn nhu kéo Yêu Nhiêu từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Nàng cố sức mở hai mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Long.. Giác?"
Trước mắt nàng là một hồng y thiếu niên, lông mi đen dài, sống mũ cao thẳng như được tỉ mỉ đẽo gọt, ngũ quan anh tuấn nam tính như tượng tạc. Đôi môi mỏng quyến rũ giờ phút này vì khẩn trương mà mím chặt lại, so với khi gặp nhau ở Ma Vân tông thì Long Giác lúc này lớn hơn không chỉ môt tuổi.
"Nàng không sao là tốt rồi.." Long Giác rất vui vẻ vì nha đầu này không có bạc tình mà quên mất mình. Nàng đâu biết lúc hắn vớt được nàng từ dưới hồ độc lên tâm trạng đã nát bét tới mức nào.
Long Giác không thể kiềm chế được, dùng một tay ôm Yêu Nhiêu vào trong ngực, vùi đầu vào gáy nàng hít một hơi. Thật may mắn vì lần trước hắn đã để lại ký hiệu trên người Yêu Nhiêu, bằng không nha đầu này đột nhiên biến thành mỹ nhân, suýt chút nữa hắn đã không nhận ra được rồi.
"Chát!" Một bàn tay đánh lên mặt Long Giác, nửa bên mặt của hắn tức thì sưng lên như đầu heo, nóng rát đau đớn.
"Đừng có dựa vào gần như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi có biết không?" Yêu Nhiêu theo bản năng tự vệ.
"Rấ tốt, vẫn còn sức lực, xem ra nàng vẫn chưa bị phế." Long Giác bị tát một cái nghiến răng nghiến lợi trả lời, vẫn hung hăng ôm Yêu Nhiêu ở trong ngực. Nha đầu này đúng là trời sinh xung khắc với hắn mà.
"Là ngươi đã cứu ta?" Yêu Nhiêu rốt cuộc nhớ ra chuyện bản thân bị Kha Phi ám toán, vô ý rơi vào hồ độc, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, trực tiếp xem nhẹ cái ôm bá đạo của Long Giác.
"Không hoàn toàn nhờ ta, công lao lớn nhất thuộc về nó." Chịu đựng đau đớn, Long Giác bĩu môi nhìn ra phía sau: "Nếu không nhờ nó vẫn luôn bọc lấy nàng, tinh lọc sạch sẽ một nửa độc tố trong hồ thì dù hiện tại ta đến cũng không tài nào cứu được nàng."
Nhìn theo tầm mắt của Long Giác, Yêu Nhiêu hoảng sợ nhìn thấy một gốc chiến thú Thực hệ đang mạo hiểm hút khói độc không ngừng, phủ phục dưới dất vặn vẹo đau đớn.
Khô héo và xanh tươi ở không ngừng biến hóa trên người nó, thân cây bị khí độc ăn mòn tạo nên những vết xanh đen xen kẽ. Cái chết không ngừng xâm chiếm, chậm rãi như tằm nhả tơ tiêu diệt nốt sinh cơ cuối cùng của Sửu Sửu.
"Sửu Sửu!"
Nhìn thấy tình cảnh ấy của Sửu Sửu, lòng Yêu Nhiêu tựa như bị đao cắt mất một miếng.
Nàng bi phẫn mà nhìn cái chết càng lúc càng đến gần Sửu Sửu. Nó chỉ là một gốc Thực hệ chiến thú yếu ớt nhất của nàng, thật không ngờ tên ngốc ngếch này lại trung thành đến mức tự mình hút hết nọc độc vào người, hóa giải nguy hiểm thay nàng.
"Sửu Sửu! Ngươi không được chết!"
Nghe được tiếng nói của chủ nhân, Sửu Sửu hưng phấn động đậy chạc cây, nỗ lực làm nở ra một bông hoa mẫu đơn nho nhỏ. Cho dù bản thể của nó đã bị ăn mòn đến mức cháy xém thì vẫn không ảnh hưởng đến bông hoa mới nở đỏ thắm kiều diễm.
"Cái đồ ngốc nghếch nhà ngươi. Không cho phép ngươi lãng phí sức lực."
Nhìn thấy bông hoa nhỏ Sửu Sửu dùng để lấy lòng, rồi lại nhìn nó từ một gốc thực vật dần phân hóa thành khói độc phiêu tán trong rừng rậm, hai tay Yêu Nhiêu nắm chặt thành quyền đấm mạnh vào tảng đá đến mức máu chảy ra mà cũng không có cảm giác. Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
"Long Giác, cầu xin ngươi cứu nó giúp ta được không?" Yêu Nhiêu bất lực, khóc nức nở cầu xin Long Giác.
Long Giác giật mình nghiêng người đi, thế nhưng cánh tay trống rỗng kia của hắn vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Yêu Nhiêu.
"Ngươi? Ngươi.."
Hóa ra chất độc trong hồ lại đáng sợ đến vậy, ngay cả Long Giác người vớt Yêu Nhiêu từ đáy ao lên cũng không thể may mắn thoát khỏi. Ống tay áo đã rách nát của hắn vẫn còn từng giọt từng giọt chất độc màu xanh nhỏ xuống, còn cánh tay trái thì đã hóa thành xương khô.
"Này.. này này này, vẻ mặt nàng sao lại đau khổ như vậy, ta không sao.."
Yêu Nhiêu há to miệng, từng giọt nước mắt lăn xuống không tiếng động. Rõ ràng người rơi xuống hồ độc là nàng, vì sao chỉ có mình nàng là không xảy xảy chuyện gì, còn Sửu Sửu và Long Giác thì lại bị thương nặng như vậy?
"Yêu Nhiêu, nàng khóc.. là vì đau lòng cho ta sao?"
Long Giác cho dù đã mất một cánh tay thì bộ dáng vẫn cứ phong tao vô hạn như cũ, đôi môi mỏng đã không giấu được nụ cười mừng rỡ. Cánh tay còn lành lặn quệt đi nước mắt rơi trên cằm Yêu Nhiêu, trong lòng thầm nghĩ: Gấp chết nàng, đau lòng chết nàng! Bổn thiếu gia tàn phế, vừa khéo để cho nàng chăm sóc ta cả đời.
"Huhu.. Tên tàn phế nhà ngươi cút xéo cho ta, tỷ tỷ đây trả ngươi một vạn kim tệ thù lao, về sau ngươi đừng có sống chết quấn quít lấy ta a, hu hu, ta không muốn nuôi ngươi cả đời.."
Yêu Nhiêu lau nước mắt, tên này tuổi tác lúc lớn lúc nhỏ, nhất định là trong tay nắm giữ dị thuật biến hóa thân thể, nàng không lo lắng hắn thật sự bị tàn phế. Chẳng qua Long Giác không còn cánh tay mà vẫn giữ bộ dáng cợt nhả vì không muốn nàng lo lắng vẫn khiến lòng Yêu Nhiêu vô cùng cảm động.
Ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng thì lại xuất hiện một chút rung động ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...