Hai nhóm người cuối cũng cũng găp nhau, nhưng lại là do Địa Ma và Tu La ép hợp lại.
"Kha Phi, hiện tại chúng ta chỉ còn cách đánh một trận thôi!" Ngõa Luân và Thanh Quân đến đứng bên cạnh Kha Phi. Bọn họ lần lượt là huyết mạch mạnh nhất của Lĩnh Chủ đại diện cho ba chủ thành lớn Quang Minh, Vĩnh Hằng, Thanh Sơn, thật không thể ngờ cũng có ngày lưu lạc đến tình cảnh éo le thế này.
"Tuyết Vũ." Một quả cầu sắt bật đến bên cạnh Yêu Nhiêu, thoạt nhìn thì dưới tình thế bị đàn ma vây công, chỉ có cô nhóc này là có lực phòng ngự mạnh nhất mà thôi.
"Đáng tiếc, ngươi đến đây cũng là để chết thay cho người thừa kế mạnh nhất của gia tộc sao? Ta còn rất thích ngươi đấy." Yêu Nhiêu vỗ bùm bụp vào quả cầu sắt.
"Không! Ta chính là người mạnh nhất Hán Trạch gia!"
Bạt Lị Nhi ở bên trong cương cầu ồm ồm đáp lại, ngữ khí mười phần nghiêm túc. Tuy nhiên cô nàng có thực sự là người mạnh nhất Hán Trạch gia hay không thì vẫn còn cần bàn lại sau.
"Này, Kỳ Lân!" Yêu Nhiêu mở triệu hồi trận, thả tên gia hỏa vẫn luôn không nghe lời ra: "Cho dù trong lòng ngươi có phải vẫn còn bài xích ta hay không, hôm nay nếu như ta chết thì ngươi cũng không sống nổi." Yêu Nhiêu chỉ vào đàn Địa Ma đông nghìn nghịt phía trước rồi nói với tiểu Thần Thú.
"Ô.." Thủy Kỳ Lân cao ngạo ngẩng đầu, nó vốn là chiến thú Quang Minh thần thánh, trời sinh đã căm thù Ma tộc. Trong đôi mắt to của nó dường như đã có nước mắt, trong lòng Yêu Nhiêu nghe được một âm thanh trẻ con trả lời: "Luân gia.. Luân gia sẽ liều mạng!"
"Được!" Yêu Nhiêu cười lớn, khởi động Thủy Linh Châu bên trong Ngự Thú hoàn quay tròn, một cỗ Thủy lực cường đại mắt thường không thể nhìn thấy dũng mãnh tiến về phía thân thể Thủy Kỳ Lân, giúp tinh thần nó ngay lập tức được tiếp thêm sức mạnh. Giữa Yêu Nhiêu và nó lúc đó hình thành nên một vòng xoáy kỳ dị.
"Đánh!"
Giọng nói thanh thúy của Yêu Nhiêu vang lên, khơi dậy nhiệt huyết trong lòng những thiếu niên nơi đây.
"Đánh! Đánh! Đánh.."
Mọi người dần dần thấp giọng hét lên, ý chí chiến đấu được thửa hưởng từ tổ tiên nằm sâu trong huyết mạch của những đệ tử hoàn khố đứng đây cuối cùng cũng được thức tỉnh.
"Gràoo!"
Cả người Thủy Kỳ Lân được Thủy nguyên tố nồng đậm bao phủ, đột nhiên ở trên người nó hợp lại hiện ra hư ảnh thần thú thái cổ · Kỳ Lân Chí Tôn! Từng đạo sóng công kích nguyên tố điên cuồng tràn về phía đàn Địa Ma như thủy triều.
Dưới sự yểm hộ của Thủy Kỳ Lân, tất cả chiến thú như Lão Hắc Viên, Linh Lang, Hỏa Hổ, Phi Ưng.. đều trực tiếp nhảy vào đàn Ma tộc.
"Oành!" Triệu hồi sư cấp năm Bạch Dạ Nhất lại lần nữa phát động huyễn khí thần thánh, bộc phát ra lực lượng của cường giả Lĩnh Chủ cấp 7.
Quang hệ là thiên địch đối với Ma tộc. Chỉ thấy thánh hỏa trong tay hắn quét một đường, những nơi đi qua đều chỉ còn tiêu thi tàn cốt!
Bạt Lị Nhi thì tựa như một viên đạn pháo. Cả quả cầu sắt bay lượn trên không, từng quyền từng quyền đánh cho những Địa Ma đang giương nanh múa vuốt thành mảnh vụn.
Nhưng cho dù mọi người liều mạng chống cự thì số lượng đàn Địa Ma vẫn chỉ tăng mà không giảm, mà thể lực mọi người thì dần không trụ nổi nữa.
"Tập trung giết Tu La! Là Tu La đang liên tục triệu hồi Địa Ma!"
Yêu Nhiêu chỉ vào hơn mười con Tu La khổng lồ vẫn luôn không chịu tiến lên ở xa xa. Sau khi chiến đấu một thời gian dài mà không có tác dụng, Yêu Nhiêu rốt cuộc đã nhìn ra mấu chốt, thì ra mấy con Tu La đó vẫn luôn liên tục kêu gọi bầy đàn.
"Mẹ nó, giết thế nào được? Toàn thân chúng nó cứng rắn như vậy."
Ngõa Luân lập tức triệu hồi ba con chiến thú, phóng hỏa cầu về phía những Tu La phía xa. Nhưng ngặt nỗi vì vấn đề khoảng cách, đòn tấn công của chúng căn bản không có lực sát thương, mà hài cốt Địa Ma la liệt đầy đất lại làm vướng chân thêm khoảng cách giữa mấy người bọn họ và Tu La.
"Ta đi giết!"
Cả người cô nhóc cương thiết Bạt Lị Nhi đột nhiên phát ra luồng ánh sáng chói lòa. Hơi thở chiến thú mạnh mẽ xuất hiện khiến cho Thủy Kỳ Lân cũng phải quay đầu. Sau khi luồng sáng tản đi, trên bầu trời xuất hiện một thiếu nữ với cơ thể bốc lửa được bao bọc bởi áo giáp sắt.
Áo giáp tinh xảo ôm trọn lấy bộ ngực mê người, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một nắm tay, bờ mông tròn trịa cùng với cặp đùi thon dài. Mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió, mà khơi lên gió lốc chính là đôi cánh màu kim loại khổng lồ sau lưng Bạt Lị Nhi.
Hiển nhiên đó chính là Thần Thú của Hán Trạch gia · Cương Dực Thiên Mã. *
* đại khái là ngựa có cánh đó
Hóa ra Thần Thú của Hán Trạch gia đã sớm xuất thế! Quả thực nàng đúng là người mạnh nhất rồi.
"Ta đi giết!" Một ân thanh lãnh khốc vang lên bên tai mọi người.
Trên gương mặt than vạn năm không đổi của Mục Dã Hàn Giang xuất hiện biểu cảm điên cuồng, một cỗ cảm giác điên cuồng giống như bị đao cắt đồng thời toát ra từ cơ thể hắn.
"Thuần võ giả! Thuần võ giả siêu cấp đã luyện hóa ra đấu khí!"
"Ta đi giết! Các ngươi đứng cho vững!"
Yêu Nhiêu quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Phương cùng Chiến Hổ sắc mặt tái nhợt, trên người chi chít miệng vết thương, thuận tay nhặt lên một thanh Địa Ma cốt đao từ trên đất, xoay người nhảy lên lưng Thủy Kỳ Lân.
"Bạch Dạ Nhất! Mở đường cho ta!" Yêu Nhiêu hét lớn. Nàng không thể bỏ mạng tại đây, càng không thể khiến bằng hữu của mình cũng ngã xuống theo. Vì vậy, Yêu Nhiêu không tiếc bại lộ thực lực thật sự của bản thân!
"Oành!" Một đạo lực lượng nguyên tố màu trắng nháy mắt phá tan những Địa Ma cản đường, mở ra một con đường trăm mét bằng phẳng trước mặt Yêu Nhiêu. Nếu Bạch Dạ Nhất thật sự là một cường giả Lĩnh Chủ Quang hệ, mọi người cũng sẽ không gian nan như lúc này. Đáng tiếc thể lực Bạch Dạ Nhất đã cạn kiệt, mỗi lần đánh ra một đạo lực lượng cấp Lĩnh Chủ như vậy đều phun theo mấy ngụm máu tươi.
Thủy Kỳ Lân chở Yêu Nhiêu phóng về phía đàn Tu La.
"Tiểu Kỳ Lân, yểm hộ cho chúng ta!"
Yêu Nhiêu phi thân nhảy lên, Ma cốt đao trong tay mạnh mẽ đánh về phía đỉnh đầu của một con Tu La. Thân thủ nhanh nhẹn ấy tuyệt đối không phải là của một triệu hồi sư chỉ đứng phía sau chỉ huy chiến thú có thể có được.
Lanh lẹ tránh thoát những gai xương cứng rắn của Tu La, cốt đao trong tay Yêu Nhiêu không lệch chút nào, hạ chính xác xuống xương đỉnh đầu yếu ớt nhất của Tu La.
Cốt đao không chịu nổi sức nặng vỡ toang, mà đỉnh đầu Tu La cũng vỡ ra một vết thương trí mạng. Quả không hổ là Tu La, xương cốt cứng rắn khó mà tưởng tượng được.
Mục Dã Hàn Giang phía sau Yêu Nhiêu cũng xông lên, nhanh chóng bổ thêm một đao. Đao của hắn nhất định là huyễn khí trân quý, có sẵn miệng vết thương làm cơ sở, căn bản không có thời gian cho Tu La chống cự, đầu của nó đã vỡ toang.
Những con Tu La còn lại thấy vậy thì điên cuồng gào thét, chỗ thịt thối nằm trong hốc mắt vì tức giân mà đỏ lên, như những đốm ma trơi lập lòe trong đêm.
Bạt Lị Nhi và Mục Dã Hàn Giang nhanh chóng quấn lấy hai con Tu La khác. Yêu Nhiêu hít sâu một hơi, đã không còn vũ khí, nàng chỉ còn lại một loại công kích.
Cả người Thủy Kỳ Lân đã chồng chất vết thương, âm thanh Nguyên Phương cùng Chiến Hổ thống khổ rên rỉ vọng đến bên tai, hai con Tu La thì đã đánh úp về phía Yêu Nhiêu. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Mỹ Lam và Kha Phi, khóe miệng giương lên một nụ cười động lòng người.
Bại lộ thì bại lộ! Nàng không sợ!
"Phá Thiên Chỉ! Nổ!"
Ở giữa khe hở tấn công của hai Tu La, Yêu Nhiêu đạp vào xương thắt lưng sau đó là xương vai của chúng nó, dùng một góc độ không thể tưởng tượng được nhảy lên, động tác nhẹ nhàng bay bổng như chim yến chao lượn.
"Bụp!"
Hai đạo kiếm khí xen lẫn Thủy nguyên tố được nén lại trực tiếp xuyên thủng xương đỉnh đầu của hai con Tu La. Khung xương của chúng không thể trụ được nữa bắt đầu rung lắc, các khớp xương nhanh chóng rơi rụng lả tả trên mặt đất.
Lúc này cho dù là Bạt Lị Nhi có Thần Thú phụ trợ hay Mục Dã Hàn Giang sở hữu cuồng đao Địa giai thì cũng đang vất vả vật lộn với Tu La, vậy mà Yêu Nhiêu lại một mình đồ sát hai con!
Tư thái oai hùng hiên ngang của nàng đã lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng những thiếu niên không còn bất cứ hy vọng sống nào đứng đây.
"Tuyết Vũ! Tuyết Vũ! Tuyết Vũ!" Ngay cả Nguyên Phương và Chiến Hổ đang đau đớn cũng điên cuồng hò hét theo mọi người, kích động hô lớn cái tên giả của Yêu Nhiêu!
Mà thiếu nữ ấy, tại ngày hôm nay, một trận thành danh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...