"Vâng, tiền bối!" Yêu Nhiêu nhấc thi thể Tuyết Ngữ Phi lên, căn bản không dám hỏi thêm Nịnh Mông Ma Hải, Hoàng Ma Hải là cái gì, càng đừng nói đến chuyện đề cập đến thân phận lão ta.
Bởi vì nàng nhìn thấy từ trong mắt lão ta ánh lên sự tham lam. Cho dù nàng là người Tuyết gia, cái cớ nàng lấy để che giấu bí mật Phá Thiên Chỉ cũng không thể nào ngăn cản được sự tham lam kia.
Xem ra đường đường là cường giả Quang minh trận doanh cũng chưa hẳn đã tu luyện trong sạch hơn "Ma Nhân" Ma Vân tông là bao.
Cho đến khi đi ra khỏi đại điện, tầm mắt tham lam kia vẫn như lửa nóng dừng trên lưng Yêu Nhiêu. Toàn thân nàng vì căng thẳng mà cứng đờ, chỉ sợ lộ ra một chút nhược điểm nào đó rồi bị lão ta bắt được.
Lão giả nhìn theo Yêu Nhiêu, liếm khóe môi đỏ sậm như vừa hút qua máu người: "Trời sinh sao? Thôi bỏ đi.. Dù sao cũng là huyết mạch của Tuyết gia." Lão nhẹ nhàng lặp đi lặp lại, sinh cơ phát ra từ thân thể tiều tụy lại chậm rãi biến mất.
Lấy kiếm khí quyết đoán đoạt mệnh, ngăn cản Tuyết Ngữ Phi nói ra chân tướng, Yêu Nhiêu từ bên bờ vực tử vong nhặt về một mạng. Nếu như lão giả kia phát hiện bí mật huyết mạch không thuần của nàng, chờ đợi Yêu Nhiêu tuyệt đối sẽ là kết quả sống không bằng chết.
Ngồi ở trên lưng Thủy Kỳ Lân chậm rãi rời khỏi Thánh điện Tuyết gia, toàn bộ tấm lưng Yêu Nhiêu đã ướt nhẹp. Cảm xúc hưng phấn khi mạnh mẽ khế ước với Thần thú nhất thời bị cảm xúc khẩn trương ảnh hưởng, đã biến mất không còn chút nào. Mạnh mẽ! Mạnh mẽ là đạo lý sinh tồn duy nhất trên thế giới này!
"Boong!"
Cảm ứng được hơi thở thần thú, từ trên thi thể Tuyết Ngữ Phi lao ra một mai rùa được quầng ánh sáng nhu hòa bao phủ, bay lên bay xuống bên người Yêu Nhiêu.
Đây không phải là một mai rùa tầm thường, trên bề mặt nó được khắc đầy những ký hiệu trúc trắc phức tạp, có vẻ là một huyễn khí Huyền giai thượng phẩm được một vị cao nhân tài nghệ siêu phàm rèn nên. Chắc đây là đòn sát thủ Tuyết Ngữ Phi chuẩn bị cho phút cuối cùng, chỉ tiếc hắn còn không kịp sử dụng đã bị Yêu Nhiêu giết chết.
·
"Lộc cộc. Lộc cộc." Tiếng bước chân thú nặng nề vọng đến khiến nhịp tim ai nấy trong Tuyết gia đều tăng nhanh.
Là thần thú Thủy Kỳ Lân hiện thế sao? Chẳng lẽ tên tiểu tử Tuyết Ngữ Phi kia thật sự trở thành Tuyết Kỳ Lân thế hệ mới?
Những người chờ đợi nhất thời đồng loạt phát ra những tiếng hò reo vui vẻ. Một trăm năm tiếp theo sẽ lại là thiên hạ thịnh thế phồn hoa của Tuyết gia!
Đại trưởng lão Tuyết gia vô cùng kích động, cả khuôn mặt đỏ bừng. Nhất mạch chi thứ Tuyết gia cuối cùng đã được quật khởi rồi. Trước có lão là Lĩnh Chủ cấp 7, sau thêm một Tuyết Ngữ Phi là 'Tuyết Kỳ Lân', chi thứ sẽ lấy ưu thế tuyệt đối đánh cho nhất mạch của Tuyết Lãnh Ngôn đến bước đường vực sâu không đáy!
Những Trưởng lão và các đệ tử đứng đầu am hiểu việc quan sát sắc mặt lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thân thiết vây quanh Đại trưởng lão. Còn bốn người Tuyết Lãnh Ngôn, Tuyết Lãnh Thiên, Tuyết Ly, Nhị trưởng lão thì xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, lấy bọn họ làm trung tâm, xung quanh hai mươi thước đều không có một bóng người.
Tình người ấm lạnh tại một khắc này được thể hiện vô cùng rõ ràng. Tuyết Ly vốn nội thương hôn mê vừa tỉnh dậy, thấy tình cảnh này thì lại phun ra một búng máu.
"Lộc cộc. Lộc cộc."
Đúng là tiếng bước chân của Thần thú, mỗi một bước dù là thong thả hay vội vàng cũng đều thanh thúy như nhịp trống, đan xen trong đó là phép tắc thiên địa. Phía Đông từ từ mọc lên những rặng mây đỏ, trong không khí tràn ngập tiếng tiên nhạc như có như không.
Khí thế vô cùng hào hùng! Quả nhiên là Tuyết gia thịnh thế trăm năm xuất hiện một lần!
Tại phạm vi ba tầng Thủy Vực xuất hiện một con thú vảy xanh được tường vân bao quanh mà đến! Đầu rồng móng lộc, hai mắt sáng ngời có thần, dữ dội như ngọn lửa. Tuy rằng mới chỉ là Thần thú ấu kỳ nhưng hơi thở tôn quý sinh ra đã có kia khiến cho những huyễn thú phổ thông trong cơ thể những triệu hồi sư có mặt tại đây xao động, cũng khiến cho mỗi thành viên vốn kiêu ngạo trong Tuyết, cam tâm tình nguyện cúi đầu thần phục.
Đám mây dần tản đi, làm cho hình dáng Yêu Nhiêu đứng trên lưng Thủy Kỳ Lân trở nên rõ ràng.
"Ta. Tuyết Vũ!'Tuyết Kỳ Lân' thế hệ tiếp theo!"
Tuy rằng giọng nói trong trẻo quyến rũ không lớn, nhưng đến tai mọi người lại giống như kinh lôi vang rền.
"Là ngươi?"
"Làm sao có thể là nàng ta được?"
"Nàng ta là ai? Không phải chỉ là một nha đầu hoang dã được gia chủ đưa về Tuyết gia làm kẻ chết thay cho Tuyết Ly sao?" Có mấy tên đệ tử đứng đầu biết được bí mật về thân thế Yêu Nhiêu đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Trên Thánh Sơn, hào quang rực rỡ vạn trượng đều phủ lên người Yêu Nhiêu. Thanh lệ xuất trần, tóc đen bay nhẹ, ánh mắt sáng như sao trời, như được nhận hết phồn hoa linh khí trong thiên địa. Nàng đứng trên thân Thần thú tôn quý cường đại tựa như tiên tử hạ xuống phàm trần, khiến cho các đệ tử Tuyết gia nhìn mê mẩn đến quên cả hô hấp.
Rung động. Tư thái tiên nhân cùng với Thủy linh khí bàng bạc vờn quanh người Yêu Nhiêu khiến mọi người không tự chủ được mà xuất hiện những rung động từ sâu linh hồn.
Tuyết Ly thì đã quỳ rạp trên mặt đất, vừa run run chỉ vào Yêu Nhiêu vừa phun ra từng ngụm máu, tức giận đến độ muốn đem cả lá phổi nhổ ra ngoài.
"Ngữ Phi!" Nhìn thấy phía trước Yêu Nhiêu còn có sự hiện diện của một thi thể lạnh như băng, Đại trưởng lão hét lớn, hoảng hốt đứng dậy.
Cháu ruột lão ta dùng tâm huyết cả đời để bồi dưỡng giờ đây chỉ còn là một thi thể, xương sọ bị đánh vỡ nát, trên mặt vẫn còn nguyên biểu cảm phẫn nộ, chết không nhắm mắt.
"Đây là có chuyện gì xảy ra?"
Ngực Đại trưởng lão phập phồng kịch liệt, Tuyết Ngữ Phi là một triệu hồi sư cấp ba cao cấp, làm sao có thể trong trường hợp không hề phòng bị mà bỏ mạng như vậy được? Mà giờ phút này huyễn khí Quy giáp Huyền giai do tổ tiên truyền lại thế nhưng.. thế nhưng lại được treo bên người "Tuyết Vũ".
Hai hàng lệ của Yêu Nhiêu lập tức chảy xuống, biểu cảm thánh khiết như thần nữ làm người ta thương hại, lập tức nhận được sự đồng cảm của tất cả đệ tử Tuyết gia đang có mặt ở đây.
"Ngữ Phi ca ca.. Ngữ Phi ca ca vì giúp đỡ ta.. mà mới ra nông nỗi này. Suy cho cùng thì Ngũ Phi ca ca là người không có duyên với Thần thú, huynh ấy đã đem mai rùa tặng cho ta, sau đó.." Yêu Nhiêu hai mắt đỏ bừng, khóc đến nỗi nói không ra lời.
Bên trong Thánh điện rốt cuộc có gì là cơ mật tối cao mà mỗi thế hệ Tuyết gia đều phải sống để bụng chết mang theo. Hồi tưởng lại thanh âm già nua khi nãy làm toàn bộ sơn mạch chấn động, đánh bay Tuyết Ly ra khỏi Thánh điện vẫn khiến cho lòng người sợ hãi!
Tuy rằng Yêu Nhiêu chỉ nói lấp lửng, nhưng những người đứng đây dường như đã lập tức tiếp nhận chuyện đệ tử có tố chất nhất Tuyết gia thực sự đã ngã xuống rồi.
Đại trưởng lão miệng phun máu tươi, nội khí công tâm, trợn trắng mắt ngã vật ra đất.
"Nàng ta, nàng ta không phải.." Tuyết Ly bị nội thương sắp không trụ được nhưng vẫn muốn nói chuyện, bị chính phụ thân mình một cước gạt ngã xuống đất. Thật vất vả mới có thể ổn định được nhất mạch của mình, là một tên gia chủ giảo hoạt lãnh khốc, lão ta há lại có thể buông tha cơ hội xoay người khó có được này.
Nàng ta thật sự đã khế ước được với Thủy Kỳ Lân, hơn nữa Kỳ Lân ấu thú sau khi khế ước với nàng thực lực trực tiếp nhảy vọt từ cấp một lên cấp hai. Thiên tài tuyệt thế này trăm năm nay Tuyết gia cũng không có nổi một người.
Nàng ta rất có khả năng là Tuyết Vũ. Không! Nàng ta thật sự chính là Tuyết Vũ!
Tuyết Lãnh Ngôn sắc mặt kích động hô lớn: "Mau chuẩn bị thiệp hồng!'Tuyết Kỳ Lân' thế hệ mới của Tuyết gia đã hiện thế!"
Ánh mắt Yêu Nhiêu phức tạp nhìn về tên gia chủ khôn khéo, gió chiều nào xuôi chiều đó ấy. Nàng đã đồng thời lừa gạt lão tổ Tuyết gia cùng Đại trưởng lão cấp Lĩnh Chủ, chân tướng của lời nói dối này chung quy cũng sẽ có một ngày lộ tẩy, khiến cho toàn bộ Đại Hồng đế đô chấn động.
Chờ đợi nàng phía trước sẽ lại là một cuộc đào tẩu sinh tử đầy gian khổ.
Không cường đại đồng nghĩa với cái chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...