CHƯƠNG 26
TÔI THỰC SỰ DÙNG ĐẾN CÁI LỌ. Vì đã chuẩn bị “mẫu” của mình rồi nên lần kế tiếp này tôi sẽ làm việc đó trong phòng tắm trên lầu và giấu cái lọ đằng sau chỗ để đồ lau chùi dưới bồn rửa. Một trong những việc vặt của chúng tôi là dọn rửa nhà tắm, vậy nên tôi mong như thế có nghĩa là các y tá sẽ không bao giờ đụng chạm đến nơi ấy.
Ngày hôm đó, giờ lên lớp, chúng tôi không học hành gì nhiều. Chúng tôi có cố nhưng cô Vương không hợp tác. Hôm ấy là thứ Sáu và cô Vương biết là sắp đến cuối tuần, vì thế cô ấy chỉ giao bài tập cho chúng tôi rồi chơi bài paxien trên máy tính xách tay.
Rae điều trị tâm lý gần như cả sáng, lúc đầu là với Tiến sĩ Gill, sau đó là một buổi đặc biệt với Tiến sĩ Davidoff, trong khi đến lượt Tori trị liệu với Tiến sĩ Gill. Nghĩa là khi cô Vương cho phép chúng tôi ra sớm để ăn trưa, tôi được phép giết thời gian cùng Simon và Derek, và tôi xoay xở việc đó khá ổn. Tôi vẫn còn muốn biết nhiều chuyện. Việc hỏi han thắc mắc cũng không hẳn dễ dàng, nhất là khi đấy không phải vấn đề chúng tôi có thể thảo luận trong phòng nghe nhìn.
Lựa chọn hiển nhiên hẳn là phải đi ra ngoài mà bàn luận, nhưng cô Van Dop đang làm việc ngoài vườn. Vậy nên Simon đề nghị giúp tôi hoàn tất việc giặt giũ. Derek bảo anh ta sẽ lén xuất hiện sau.
“Vậy ra đây là nơi hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện của chúng ta cư trú," Simon nói, đoạn đảo qua phòng giặt ủi một lượt.
“Tớ cho là vậy, nhưng...”
Cậu ấy giơ một tay lên, sau đó cúi người xuống và bắt đầu phân loại giỏ quần áo cuối cùng. “Cậu không cần phải bảo tớ là có lẽ ở đây chẳng có ma,
và tớ sẽ không ép cậu cố bắt liên lạc với con ma đó. Nếu Derek đi xuống đây thì nói không chừng anh ấy sẽ làm thế. Đừng để anh ấy có cơ hội chi phối cậu.”
“Anh không chi phối cô ấy.” Giọng Derek vang vọng gần g>
“Nếu anh bảo ai đó làm gì và họ tuân theo?” Derek nói, đồng thời đi loanh quanh gần góc ấy. “Thì đấy cũng có phải là vấn đề của anh đâu. Tất cả những gì Chloe phải làm là từ chối. Cô ta có miệng mà?”
Tuyệt. Người này có thể khéo bao biện để tôi thấy mình thật ngốc ngay cả khi anh ta định bảo rằng chả nhờ đến anh ta thì tôi cũng đã tự thấy mình là đồ ngốc rồi.
“Vậy nếu họ quyết định chuyển cô đi thì cô sẽ làm thế nào?”
Simon vò vò một chiếc sơ mi. “Nhờ ơn Chúa, Derek, họ sẽ không..."
“Họ đang xem xét. Cô ta cần một kế hoạch.”
“Thật không?” Simon ném cái áo vào chồng đồ màu. “Còn anh thì sao, anh trai? Nếu có quyết định người đi kế tiếp là anh, anh có kế hoạch nào không?”
Họ nhìn nhau. Tôi không trông thấy nét mặt Simon, nhưng hàm Derek thì căng cứng lại.
Tôi đứng đấy và gom một chồng quần áo để giặt. “Nếu họ làm vậy, tôi thấy mình chẳng có nhiều lựa chọn lắm. Chính xác thì tôi không thể không tuân lời.”
“Vậy cô sẽ nhượng bộ? Nghe theo họ như một cô gái ngoan sao?”
“Đừng gay gắt thế, anh trai.”
Derek phớt lờ Simon, ôm mớ đồ bẩn mà tôi bỏ sót thả vào trong máy giặt và tiến đến gần chỗ tôi khi anh ta làm thế. “Họ sẽ không cho cô nói chuyện với Liz chứ gì?”
“Hả... sao cơ?”
“Sáng nay Tori có hỏi thế. Tôi nghe thấy. Bà Talbot bảo không với cô ta và nói rằng bà ấy đã trả lời cô y vậy khi cô xin phép vào tối hôm trước.” Anh ta đoạt lấy hộp đựng bột giặt trên tay tôi, cầm lấy dụng cụ đong đo trên kệ và lắc lắc nó. “Cái này hữu ích lắm.”
“Họ nói là tôi có thể gọi cho Liz vào cuối tuần.” “Vẫn có chút kỳ lạ. Cô không mấy thân với cô gái đó, thế mà cô lại là người đầu muốn gọi cho cô ấy?”
“Như vậy gọi là chu đáo. Có lẽ anh từng nghe nói đến rồi chăng?”
Derek gạt tay tôi ra khỏi chỗ ấn nút trên máy giặt. “Màu tối, nước lạnh. Hoặc là cô sẽ làm dây màu lung tung.” Anh ta liếc trả lại tôi. “Thấy chưa? Tôi chu đáo.” “Chắc chắn rồi, khi mà trong này đa phần là quần áo của anh."
Simon phì cười sau lưng chúng tôi.
‘‘Còn về chuyện của Liz,” tôi nói tiếp, “tôi chỉ muốn đảm bảo là cô ấy bình an.”
“Vì sao lại không chớ?”
Hẳn Derek sẽ cười nhạo sự ngốc nghếch của tôi khi tôi cho là Liz đã chết, bị giết chết. Kỳ quặc vừa đủ, đó chính xác là điều tôi muốn. Đoán chắc lần nữa là đầu tôi đã bị nhét ứ cả đống kịch bản phim rồi.
Tôi bắt đầu kể lại chuyện mình thức dậy và nhìn thấy Liz trên giường, miệng mồm huyên thuyên.
“Vậy thì...” Derek nói xen vào. “Liz đã quay trở về từ một nơi xa xôi nào đó để chỉ cho cô xem mấy chiếc vớ thật bánh của cô ấy à?”
Tôi kề cho họ nghe về “giấc mơ” của Liz và sự xuất hiện của cô trên tầng áp mái.
Khi tôi kể xong, Simon ngồi đó, mắt không chớp, một chiếc sơ mi đong đưa trên tay cậu ấy. “Nghe chắc chắn là một hồn ma rồi.”
“Là hồn ma thi cũng đâu có nghĩa là cô ấy bị giết,” Derek nói. “Biết đâu trên đường đến bệnh viện Liz tình cờ gặp tai nạn. Nếu có việc đó thì họ sẽ không muốn báo cho chúng ta ngay đâu.”
“Hoặc có lẽ Liz chưa chết hẳn,” tôi nói. “Có khi nào là hồn cô ấy lìa khỏi xác? Các thầy pháp làm vậy mà, phải không? Điều đó cũng có thể lý giải cho việc làm thế nào cô ấy di chuyển đồ vật lung tung. Không phải là một yêu tinh - mà là linh hồn của cô ấy hoặc là cách nó hoạt động chẳng hạn. Cậu nói sức mạnh của chúng ta sẽ thức tỉnh đâu đó trong tuổi dậy thì mà? Nếu không nhận biết được mình là gì khi sức mạnh ập đến thì đây đúng là loại nơi chốn mà chúng ta sẽ sống đến cuối đời. Một ngôi nhà dành cho các thanh thiếu niên gặp những rắc rốiỳ quặc.”
Derek nhún vai nhưng không tranh cãi.
“Liệu việc Liz là thầy pháp có giải thích cho chúng ta biết cô ấy đang làm gì không? Ném đồ vật bay lung tung? Hay có thể thình lình rời khỏi thân xác mình mà không hề hay biết?”
“Tôi... không rõ.” Câu trả lời thừa nhận vấn đề được thốt ra chậm rãi và do dự. “Để tôi suy nghĩ đã.”
Đang đi được nửa đường đến dùng bừa điểm tâm thi chúng tôi lại gặp bà Talbot.
“Tôi biết là các em được rảnh rỗi sau bừa trưa, và tôi ghét phải can thiệp vào. Nhưng tôi phải yêu cầu các em trải qua khoảng thời gian đó sau nhà để Victoria và mẹ em ấy có chút không gian riêng. Vui lòng không vào lớp cho đến khi giờ học bắt đầu, cũng đừng chơi trong phòng nghe nhìn nhé. Các em có thể ra ngoài hoặc sinh hoạt trong phòng khách.”
Hiện tại thì, vào tuần trước, nếu có người nào bảo tôi cho ai đó chút không gian riêng tư thì tôi tin chắc
rằng mình sẽ tránh thật xa ra. Đấy đơn giản chỉ là phép lịch sự. Dù vậy, sau vài ngày sống tại Nhà mở Lyle, khi có ai nói “Đừng đi đến đằng ấy,” tôi sẽ không trả lời là “được thôi”, mà là “tại sao?”... và quyết định tìm hiểu nguyên nhân. Trong ngôi nhà này, am hiểu là sức mạnh, và tôi là đứa học hỏi nhanh lắm.
Vấn đề đặt ra là: Làm cách nào tiếp cận văn phòng của Tiến sĩ Gill đủ gần để nghe lỏm được Tori cùng mẹ cô ta nói gì, và biết lý do vì sao chúng tôi phải để họ được riêng tư vì một cuộc tán gẫu thân mật giữa mẹ và con gái. Tôi có thể đề nghị anh chàng có thính lực vượt trội giúp sức, nhưng lại không muốn nợ nần gì Derek cả.
Bà Taỉbot bảo các nữ sinh được phép lên trên lầu nhưng nam sinh thì không, vi lối ấy cũng sẽ đi ngang qua văn phòng của tiến sĩ Gill. Câu nói này làm tôi nảy sinh một ý tưởng. Tôi đi lên lầu, rón rén vào phòng bà Talbot, thông qua cánh cửa nối liền hai phòng đi vào phòng cô Van Dop, sau đó xuôi theo hành lang bên nam sinh dẫn lên cầu thang.
Thời điểm tôi nép mình trên cầu thang thì hành động bạo gan của tôi đã được đền đáp.
“Mẹ không thể tin là con lại làm thế này với mẹ đấy, Tori. Con có biết con làm mẹ xấu hổ đến mức nào không? Việc con nghe trộm các y tá bàn luận về Chloe Saunders khi mẹ ở đây vào hôm Chủ nhật và đã háo hức đi kể lại với các bạn khác ấy.”
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra mẹ cùa Tori đang nói đến chuyện gì. Tuần này có quá nhiều chuyện. Rồi tôi sực nhớ ra - Tori đã kể cho những người khác nghe
vụ tôi cho rằng mình thấy ma. Rae từng nói mẹ của Tori có quan hệ làm ăn với Nhà mở Lyle. Vậy nên khi bà ấy đến đưa áo mới cho Tori vào Chủ nhật, ắt là các y tá đã nhắc đến chuyện một nữ sinh mới đến và “chứng ảo giác” mà nữ sinh nọ mắc phải. Tori đã nghe lén.
“Nếu bấy nhiêu đó chưa đủ, họ còn bảo với mẹ là con đang hờn dỗi về chuyện chuyển một nữ sinh đi.” “Liz.” Tori nhỏ giọng. “Tên bạn ấy là Liz.”
“Mẹ biết tên con bé, vấn đề là mẹ không hiểu tại sao con lại quá xúc động và cư xử không đúng.”
“Quá xúc động và cư xử không đúng ạ?”
“Giận dỗi trong phòng. Cãi vặt với Rachelle. Hả hê khi nhìn thấy tình trạng của nữ sinh mới đến trở lại như cũ vào hôm qua. Thuốc của con vô hiệu sao Victoria? Mẹ bảo con rồi, nếu toa thuốc mới không có tác dụng, con phải cho mẹ biết...”
“Có mà mẹ.” Giọng Tori khàn khàn nghẹt nghẹt giống như đang khóc.
“Con vẫn uống thuốc đấy chứ?”
“Thường xuyên ạ. Mẹ biết mà.”
“Tất cả những gì mẹ biết là, nếu con đang dùng thuốc thì con đã khá hơn và tuần này cho thấy là con không thế.”
“Nhưng chẳng cần phải làm gì với vấn đề của con hết. Là... là đứa con gái mới đến. Nó làm con tức phát điên. Cô nàng Goody Two-shoes [1] bé nhỏ. Lúc nào cũng cố làm cho con xấu mặt. Luôn ra vẻ ta đây giỏi giang." Tori cao giọng đầy gay gắt. “Ồ. Chloe là một nữ sinh ngoan hiền. Ồ, Chloe thời giờ để ra khỏi đây đâu. Ồ, Chloe đang nỗ lực cần mẫn lắm đấy.”
[1] Một nhân vật truyện thiếu nhi nổi tiếng vào những năm 1780.
Giọng cô ta trở lại như bình thường. “Con đang cố hết sức. Còn hơn con bé đó khối lần. Nhưng Tiến sĩ Davidoff đã ghé qua thăm cô ta.”
“Marcel chỉ muốn động viên các con nỗ lực thôi." “Con cũng nỗ lực vậy. Mẹ nghĩ là con thích chết dí ở đây với những đứa dị hợm và chẳng làm nên trò trống gì hay sao? Nhưng con đâu chỉ muốn ra ngoài - con muốn mình khá hơn. Chloe thì không quan tâm đến chuyện đó. Nó nói dối, nó bảo vói mọi người là nó không tin mình thấy ma. Chloe Saunders là một con nhãi hai mặt gh...” Tori nuốt xuống nửa từ còn lại và nói. "... xấu tính.”
Tôi chưa từng bị gán một biệt danh nào như vậy, cho dù là nói xấu sau lưng.
Nhưng tôi có nói dối. Tôi từng làm thế trong khi
đang tỏ ra tin tưởng người khác. Liệu đó có phải là định nghĩa của từ “hai mặt” không?
“Mẹ hiểu là con không bận tâm đến con bé đó...” “Con ghét nó. Nó chuyển vào rồi, bạn thân nhất của con bị tống ra ngoài, làm con bẽ mặt trước mặt các bác sĩ và y tá, cuỗm mất cậu bạn của con...” Tori ngừng lại, đoạn lầm bầm. “Dẫu sao đi nữa thì con nhỏ đó cũng đáng lắm.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến một cậu con trai thế?” Giọng mẹ cô ta trở nên the thé, đầy cáu giận. “Không có gì đâu mẹ.”
“Con để ý một nam sinh ở đây à, Tori?”
“Không mẹ ơi, con không để ý đến ai đâu.”
“Đừng nói chuyện với mẹ bằng cái giọng đó. Và hi mũi đi. Mẹ khó mà hiểu con nói gì nếu con cứ khóc bù
lu bù loa mãi như thế.” Im lặng một đỗi. “Mẹ chỉ muốn hỏi con thêm một lần nữa. Chuyện về một nam sinh là như thế nào?”
“Con chỉ...” Tori hít vào lớn đến nỗi tôi cũng nghe thấy. “Con thích một nam sinh ở đây. Và Chloe biết chuyện đó, thế là nó theo đuổi cậu ấy để làm con xấu mặt.”
Theo đuổi ư?
“Nam sinh nào thế?” Giọng mẹ cô ta quá nhỏ, tôi phải cố căng tai ra mà nghe.
“Ôi mẹ ơi, chuyện đó không quan trọng. Chỉ là...” “Đừng có nói 'Ôi mẹ ơi' với mẹ. Mẹ nghĩ là mình có quyền quan tâm...” Giọng bà ấy hạ xuống một tông khác. “Đừng bảo với mẹ là Simon đấy, Tori. Đừng cả gan nói với mẹ là Simon nhé. Mẹ đã dặn con tránh xa
thằng nhóc ấy ra mà...”
“Tại sao vậy mẹ? Simon ổn mà. Thậm chí cậu ấy còn không dùng đến thuốc nữa. Con thích cậu ấy và... Ối! Mẹ! Mẹ làm gì vậy?”
“Con tập trung cho mẹ. Mẹ đã bảo con tránh xa thằng nhóc ấy và mẹ mong là con vâng lời cơ mà. Con có bạn trai rồi. Nếu mẹ nhớ đúng thì là hơn một cậu đấy. Những cậu bạn trai hoàn toàn tử tế đang đợi con ra khỏi nơi này.”
“Vâng, y như rằng chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy đến.”
“Nó sẽ xảy đến khi con quyết định như vậy. Con có biết một thành viên trong hội đồng quản trị như mẹ hổ thẹn biết bao nhiêu khi chính con gái mình bị gửi đến chỗ này không? Được thôi, để mẹ nói cho con biết nhé
quý cô Victoria, chẳng có gì sánh bằng nỗi mất mặt khi gần hai tháng sau đứa con gái ấy vẫn còn mắc kẹt ở đây đâu.”
“Mẹ từng nói câu đó với con rồi. Mẹ cứ nhắc đi nhắc lại mãi.”
“Không đủ nhiều hoặc là con lơ là lời dạy dỗ của mẹ rồi. Giống như việc nỗ lực tiến bộ hơn ấy.”
“Con đang cố đây thôi.” Giọng Tori trở nên rền rĩ tức tối.
“Là lỗi cùa cha con... ông ấy đã chiều hư con. Con không bao giờ phải đấu tranh cho bất cứ thứ gì trong cuộc đời mình. Không một lần học cách khát khao muốn có một thứ gì.”
“Mẹ, con đang cố gắng mà...”
“Con đâu có biết cố gắng là như thế nào.” Giọng điệu gay gắt nặng nề của mẹ cô ta làm tôi sởn gai ốc. “Con ương bướng ngang ngạnh, lười biếng, ích kỷ và con chẳng thèm để tâm là mình đã làm mẹ đau lòng đến mức nào, biến mẹ trông như một bà mẹ tồi tệ, phá hỏng danh tiếng nghề nghiệp của mẹ...”
Tori chỉ đáp lại bằng một tiếng nức nở đáng thương. Tôi ôm chặt lấy hai đầu gối của mình, đồng thời chà chà lên hai cánh tay.
“Con đừng lo về con bé Chloe Saunders.” Giọng mẹ Tori nhỏ lại thành một tiếng rít. “Nó sẽ không ra khỏi đây nhanh như nó nghĩ đâu. Con để tâm chuyện Victoria Enright và mẹ con là được rồi. Hãy làm mẹ hãnh diện, Tori à. Mẹ chỉ đòi hòi có thế.”
“Con đang cố...” Cô ta khựng lại. “Con sẽ cố.”
“Phớt lờ cả Chloe Saunders lẫn Simon Bae đi. Hai
đứa đó không đáng để con nhọc lòng.”
“Nhưng Simon...”
“Con có nghe mẹ nói không đấy? Mẹ không muốn con đến gần thằng nhóc ấy. Nó phiền phức... cả anh nó cũng thế. Mẹ mà còn nghe nói lại là bọn con gặp gỡ nhau, chỉ hai đứa, thì thằng nhóc đó sẽ biến mất. Mẹ sẽ buộc nó phải chuyển đi.”
Kinh nghiệm sống. Tôi có thể ngợi ca điều ấy, hứa hẹn sẽ mở rộng tầm hiểu biết cùa mình, nhưng tôi vẫn bị giới hạn với những trải nghiệm trong đời mình.
Làm thế nào mà người ta hiểu được một trải nghiệm hoàn toàn lạ lẫm nhỉ? Người đó có thể chứng kiến, cảm nhận, tưởng tượng ra trải nghiệm đó sẽ ra sao, nhưng như vậy chẳng khác gì ta nhìn thấy trải nghiệm kia trên phim và bảo “Tạ ơn Chúa, không phải là tôi.
Sau khi nghe mẹ của Tori nói chuyện, tôi thề rằng mình sẽ không bao giờ nói xấu dì Lauren nữa. Tôi thật may mắn khi có một “phụ huynh” mà lỗi lầm lớn nhất của người đó là bà ấy quan tâm tôi quá mức. Dù là lúc thất vọng về tôi, dì vẫn để tâm đến lời bào chữa của tôi. Hẳn là ý nghĩ cho rằng tôi làm dì hổ thẹn chưa đời nào dì tôi nghĩ đến đâu.
Bảo tôi lười biếng vì tôi không đủ cố gắng, không đủ chăm chỉ siêng năng ư? Dọa sẽ tống khứ nam sinh mà tôi thích đi ư?
Tôi rùng mình.
Tori đang nỗ lực tiến bộ. Rae từng gọi cô ta là nữ hoàng thuốc men. Giờ thì tôi có thể hiểu vì sao. Tôi mường tượng ra được cuộc sống của Tori là như thế nào, dẫu cho trí tưởng tượng của tôi không đủ tốt để liên tưởng xa hơn.
Làm sao mà một bậc làm cha làm mẹ lại đi trách móc con mình vì đã không tìm cách khắc phục một căn bệnh tâm thần được nhỉ? Nó khác với việc ép buộc học sinh miễn cưỡng đạt đủ điểm đậu, mà là giống như khi ta đổ lỗi cho một người mắc chứng khó học vì đã không uống Aspirin vậy. Dù “tình trạng sức khỏe” của Tori có như thế nào thì cũng tương tự bệnh tâm thần phân liệt - không phải lỗi của Tori và hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô ta.
Không ngạc nhiên là chiều hôm đó Tori bỏ giở. Quy định về việc trốn tránh trong phòng dường như không áp dụng cho cô ta, có lẽ là vì tình trạng sức khỏe của Tori hoặc vì vị thế của bà mẹ. Giữa các tiết học, tôi có chuồn lên lầu tìm Tori. Cô ta đang ở trong phòng ngủ, tiếng nấc nghèn nghẹt khẽ vang lên kề cánh cửa đóng kín.
Tôi đứng trong hành lang nghe Tori khóc, nóng lòng muốn làm một việc gì đấy.
Trong phim, hẳn tôi sẽ bước vào trong phòng an ủi cô ta, có khi còn trở thành bạn cô ta cũng nên. Tôi đã thấy cảnh đó trên ti-vi hàng tá lần. Nhưng một lần nữa, việc đó không giống một trải nghiệm ngoài đời thực, hành động mà thật lòng thì tôi không thể đánh giá cao cho đến khi tôi đứng đấy, bên ngoài cửa phòng.
Tori ghét tôi.
Ý nghĩ đó làm dạ dày tôi nhói đau. Trước đây, tôi chưa từng bị ai ghẻt bỏ. Tôi thuộc tuýp trẻ con kiểu như, nếu có ai hỏi những người khác nghĩ sao về tôi, thì mấy người đó sẽ trả lời thế này, “Chloe ấy à? Cô ấy được lắm, tôi cho là vậy.” Họ không yêu thích tôi, không ghét, cũng không nghĩ về tôi nhiều cho lắm.
Dù tôi có bị Tori gh không là một vấn đề khác, nhưng tôi không thể cãi cọ với Tori về những sự việc cô ta đã trải qua. Đối với Tori, tôi là một kẻ không mời mà đến và đã chiếm mất vị trí của cô ta. Tôi sẽ trở thành một “bệnh nhân biết nghe lời”, điều cô ta khát khao muốn thực hiện.
Nếu lúc này mà tôi bước vào phòng cô ta, chắc cô ta sẽ không nhìn ra được vẻ mặt đầy cảm thông của tôi đâu, mà là một gương mặt hả hê vì thắng lợi, và cô ta sẽ càng ghét tôi thêm bội phần. Vậy nên tôi để cô ta lại đấy, một mình khóc lóc rên rỉ tong phòng.
Hết giờ nghỉ trưa, bà Talbot thông báo các tiết học trong ngày hôm nay đến đây là chấm dứt. Chúng tôi sắp được ra ngoài đi chơi, hiếm hoi lắm đấy. Sẽ không đi xa lắm đâu — chi là thả bộ đến hồ bơi công cộng trong nhà cách đấy một tòa nhà.
Tuyệt hết chỗ nói. Giá mà tôi có đồ bơi nhỉ.
Bà Talbot đề nghị tôi gọi cho dì Lauren, nhưng tôi không định làm phiền dì, nhất là sau khi thái độ cư xử không tốt của tôi vào hôm qua đã gây cho dì quá nhiều rắc rối.
Dù vậy, tôi không phải là người duy nhất bị bỏ lại phía sau. Derek phải đến buổi điều trị với Tiến sĩ Gill. Dường như làm vậy là không công bằng, nhưng lúc tôi nói với Simon, cậu ấy bảo Derek không được phép đi chơi. Tôi đoán lệnh cấm ấy là có lý, xét đến nguyên nhân mà anh ta phải vào đây. Còn nhớ ngày tôi đến nhà mở, khi họ đưa những đứa trẻ khác đi ăn trưa còn tôi thì ổn định cuộc sống mới, ắt là thời điểm đấy anh ta đang bị nhốt trong phòng.
Sau khi mọi người đi hết, lợi dụng lúc các y tá vắng mặt, tôi ở trong phòng nghe nhạc. Được vài phút thì tôi nghĩ là mình nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi lấy tai nghe ra. Thêm một tiếng gõ nữa. Khá chắc là hồn ma sẽ không thể làm thế, vậy nên tôi cất lời chào.
Cửa bật mở. Tori đứng đấy, trông... không-giống- Tori-chút-nào. Mái tóc sẫm màu cùa cô ta dựng ngược, như thể cô ta vừa dùng tay vuốt dựng lên ấy. Áo sơ mi trên người thì nhàu nhĩ, phần áo phía sau còn lòi ra khỏi quần jeans.
Tôi ngồi dậy. “Tôi tưởng cậu đi bơi rồi.”
“Tôi bị chuột rút. Cậu hài lòng chứ?” Lời lẽ của Tori sắc bén, âm điệu nhỏ hơn cái giọng kiêu kỳ phách lối mọi khi, nhưng vẫn đầy vẻ hống hách. “Dù sao thì tôi không đến mượn chì kẻ mắt của cậu đâu. Cũng không giống là cậu sẽ có thứ đó. Tôi chỉ đến để tuyên bố là cậu có thể có được Simon. Tôi quyết định là...”
Cô ta nhìn sang chỗ khác. “Tôi không hứng thú. Dù gì thì cậu ta cũng không phải mẫu người của tôi. Quá... con nít.” Cô ta bĩu môi. “Chưa chín chắn. Thế đấy. Tiếp nhận đi. Simon là của cậu.”
Tôi những muốn đáp trả lại là “Xì, cảm ơn nhé!” nếu điều đó hiển nhiên không làm cô ta tổn thương nhiều như thế. Simon nhầm rồi. Tori thật lòng thích cậu ấy.
“Đằng nào thì”- cô ta húng hắng - “Tôi đến đây để tuyên bố tạm hòa.”
“Tạm hòa á?”
Sốt ruột phẩy phẩy tay, Tori bước vào phòng và đóng cửa lại. “Mối hận thù này của chúng ta vớ vẩn quá. Cậu không đáng để tôi...” Cô ta ngập ngừng, đoạn thõng vai xuống. “Không cãi nhau nữa. Cậu muốn có Simon ư? Cứ việc. Cậu nghĩ mình nhìn thấy ma chứ gì? Đấy là vấn đề của cậu. Tất cả những gì tôi muốn, là cậu báo lại với Tiến sĩ Gill rằng tôi xin lỗi về việc đã kể với mọi người chuyện cậu thấy ma vào ngày đầu tiên ấy. Thứ Hai này họ định cho phép tôi ra ngoài, nhưng giờ thì hết rồi. Và đấy là lỗi của cậu.”
“Tôi không...”
“Tôi chưa nói xong.” Thái độ cư xử có phần giống lúc trước khiến cho giọng Tori the thé. “Cậu sẽ bảo với Tiến sĩ Gill là tôi xin lỗi và có lẽ là cậu đã chuyện bé xé ra to. Tôi tưởng việc cậu thấy ma rất bảnh và cậu tiếp nhận chuyện đó không đúng cách rồi, nhưng từ nay trở đi tôi sẽ đối đãi tử tế với cậu.”
“Về chuyện ‘giao phó' Simon lại cho tôi... Tôi không...”
“Đó là một phần của thỏa thuận. Phần tiếp theo à? Tôi sẽ chỉ cho cậu thấy vài thứ mà cậu muốn.”
“Là gì thế?”
“Thứ đó nằm trong...” cô ta búng tay cái khoang bẩn thỉu dưới nhà. Tôi định xuống dưới lầu để xem xem khi nào thì cậu giặt xong quần jeans của tôi, và tôi nghe thấy cậu với Rae đang tìm kiếm thứ gì đấy.">
Tôi cố gắng không để lộ một biểu cảm nào trên mặt. “Tôi không biết cậu...”
“Ôi thôi đi. Để tôi đoán nhé. Brady bảo với Rae là có thứ gì trong đó phải không nào?”
Tôi không hiểu ý cô ta nhưng vẫn gật đầu.
“Đấy là một cái hộp đựng đồ trang sức đầy nhóc mấy thứ cũ xì.” Cô ta cong môi, vẻ chán ghét. “Brady từng cho tôi xem. Cậu ta tưởng tôi thực sự hứng thú với cái hộp đó. Nó giống như mấy thứ đồ cổ ấy, cậu ta bảo thế. Tởm.” Cô ta rùng mình. “Khi tôi không nói là 'Ôi chao, thật dễ thương và lãng mạn biết bao. Mình chỉ thích mấy cái vòng cổ đã hỏng và mấy khoang trống dơ đáy,' ắt là cậu ta đã đề cập nó với Rae. Nếu cậu muốn, tôi sẽ chỉ cho cậu.”
“Dĩ nhiên rồi. Có lẽ tối nay...”
“Cậu nghĩ là tôi sẽ mạo hiểm chuốc thêm rắc rối à? Giờ tôi sẽ cho cậu xem qua, vì sau đó tôi có thời gian để tắm. Và đừng cho rằng cậu sẽ tự tìm được, vì cậu sẽ không tìm thấy nó đâu."
Tôi ngần ngừ.
Tori mím môi. “Được. Cậu không muốn giúp tôi chứ gì? Chỗ đó tuyệt lắm đấy.”
Cô ta hướng ra cửa.
Tôi vắt chân qua thành giường. “Đợi đã. Tôi đi với cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...