Liệp Thủ lại rất cao hứng. Tâm tình bị đè nén nhiều ngày như vậy cuối cùng đã hoàn toàn phóng ra.
- Liệp Thủ, ngươi nói cái gì vậy? Vu Nhai cũng là thành viên của tổ Kỳ Binh chúng ta!
Răng Lớn nổi giận.
- Liệp Thủ, ngươi càng ngày càng kỳ cục. Chuyện thế này, dù nói thế nào chúng ta cũng không thể không đi.
Thủy Tinh lạnh lùng nhếch môi lên nói.
Miệng Liệp Thủ khép mở một hồi, sau đó hừ một tiếng lui xuống, sắc mặt vô cùng dữ tợn. Chỉ có điều rất nhanh hắn lại cười lạnh. Trên đường đi, hắn đã nghe được quá trình gây chuyện của Vu Nhai. Hắc, đắc tội với Tiếu Ly, kết quả sẽ rất thảm. Thôi đi, mình cần gì phải tính toán với một kẻ đã sắp xong đời chứ?
Mấy ngày này bình thường hắn đều bị người ta ghẻ lạnh cũng bởi vì lần trước chịu thua suýt chút nữa mắng tổ Kỳ Binh. Hắn rầu rĩ thế nào có thể tưởng tượng ra được.
- Ta thật ra còn tưởng là ai đắc tội Tiếu Ly huynh. Hóa ra là một kẻ ở trong tổ Kỳ Binh thiếu văn minh. Xem ra hẳn là do bị trục xuất lâu, đầu óc cũng tàn tật!
Đúng lúc này, lại có một giọng nói âm dương quái khí truyền đến. Lại một đội người từ trong đám đông ra ngoài. Người dẫn đầu đột nhiên nhìn về phía Vu Nhai, ánh mắt chớp động vài cái, cười:
- A, đây không phải là binh sĩ thủ thành trong Bắc Đấu Thành sao? Ngươi chạy tới tổ Kỳ Binh từ lúc nào vậy? Ở đây hình như không được thoải mái bằng thủ thành. Không trách được mấy ngày hôm trước ta tìm ngươi mà không tìm được!
- Ngươi là người nào?
Vu Nhai nhíu mày, không nhận ra được gia hỏa này.
- Đệ đệ ta tên là Liêu Thanh, người của đội kỵ vệ Bắc Đấu, trước đây bị ngươi sử dụng thủ đoạn đê tiện hãm hại rất thảm!
Người lạnh nhạt nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiếu Ly:
- Tiếu Ly huynh, ta không quấy rầy ngươi báo thù. Chỉ có điều lát nữa có thể để hắn lưu lại mấy hơi thở cho ta được không?
- Được!
Tiếu Ly không chút do dự ứng.
Người xung quanh đều kinh ngạc. Rốt cuộc tiểu tử này là ai? Binh sĩ thủ thành, tổ Kỳ Binh. Trời ạ, không quan tâm là người nào, không ngờ sau khi đắc tội Tiếu Ly, còn đắc tội với Liêu Huy của Lộc Tồn Doanh, đại tướng thứ ba của Lộc Tồn Doanh, thực lực cũng không thể coi thường.
Hiện tại, Thủy Tinh hận không thể cắn gia hỏa này mấy miếng. Sớm biết vậy sáng sớm hôm nay đã không đợi hắn!
- Tiểu tử, mọi người đều nói ngươi rất hay gây chuyện. Lạc lão đại chúng ta từ lâu đã nghe nói ngươi đến tiểu đoàn Tinh Binh, vốn muốn tìm ngươi tính sổ. Cchỉ có điều rất nhanh hắn đã thay đổi chủ ý. Hắn nói cho dù chúng ta không đi tìm ngươi, ngươi cũng nhất định nhảy ra chịu chết. Quả nhiên, lúc này mới được mấy ngày, ngươi đã đắc tội với Tiếu huynh. Thật đáng mừng!
Liêu Huy ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Mọi người xung quanh càng cảm thấy mơ hồ hơn.
Lạc lão đại, đương nhiên chính là Lạc Minh của Lộc Tồn Doanh, đệ nhất Lộc Tồn Doanh. Trong bảng xếp hạng gần đây nhất, hắn đứng thứ năm trong toàn bộ tiểu đoàn Tinh Binh, còn cao hơn Tiếu Ly một bậc. Tiểu tử này thực sự lợi hại, chọc phải nhiều người trâu bò như vậy.
Người của tổ Kỳ Binh khóe miệng giật giật vài cái. Gia hỏa này cũng thật biết cách gây chuyện. Lẽ nào tổ Kỳ Binh từ nay về sau thật sự phải xoá tên hắn hay sao?
Thủy Tinh đối với chuyện lần này thật ra đã có sự chuẩn bị tâm lý. Đối với những gì Vu Nhai trải qua trong thời gian gần đây, nàng rõ như lòng bàn tay. Tiểu đoàn Tinh Binh cùng Bắc Đấu là nơi các loại thế lực đan xen phức tạp. Lạc Minh chính là ca ca của Lạc Đằng, người thiếu chút nữa chết ở dưới tay của Vu Nhai. Hắn không đến báo thù mới là lạ.
- Ai da, đây không phải là tổ Kỳ Binh thực lực tăng vọt sao? Thế nào? Có chút thực lực gây sự đấy. Đáng tiếc. Ban đầu chúng ta còn muốn lại chỗ các ngươi làm khách. Không nghĩ tới các ngươi bận rộn như vậy, trước hết cứ chờ một chút!
Giữa sân lại truyền tới giọng nói thứ hai. Mọi người nhìn qua, không ngờ chính là Thái ca của Cự Môn Doanh. Chỉ có điều hiện tại hắn đã không phải ỏ vị trí chủ đạo. Bên cạnh hắn còn có một người đang đứng. Người này cao to uy mãnh, thậm chí dáng người còn lớn hơn cả Răng Lớn. Không biết hắn đứng thứ mấy trong Cự Môn Doanh. Xung quanh hắn còn có mấy tiểu binh chỉ trỏ. Hóa ra chính là mấy người đã bị hắn đánh ngã bay ra khỏi lò rèn của Khắc Lạp Phu.
- Bại tướng dưới tay, ngươi muốn đi làm khách, còn phải xem chúng ta có hoan nghênh hay không mới được.
Vu Nhai cười lạnh một tiếng trả lời.
Xung quanh lập tức lại truyền tới những tiếng kêu kinh hãi. Tuy rằng Thái ca không phải là người trâu bò gì, nhưng tối thiểu cũng có tên trong một trăm người đứng đầu của tiểu đoàn Tinh Binh. Không ngờ, hắn lại thua ở trên tay tiểu tử này.
Tiểu tử này là ai? Tại sao không có tên hắn trong bảng xếp hạng.
Tổ Kỳ Binh, đây không phải là đội ngũ được gọi là rác rưởi nhất, bẩn thỉu nhất, sâu mọt nhất hay sao? Tại sao lại thấy mọi chuyện không giống như vậy?
Thoáng cái, mặt Thái ca đỏ lên. Chỉ có điều rất nhanh lại biến thành cười nhạt:
- Chỉ là thủ đoạn bất chính mà thôi, có gì đặc biệt hơn người. Nếu gặp lại một lần nữa ta có thể dễ dàng giết chết ngươi. Ngươi tốt nhất nên đối phó chuyện trước mắt đi. Ta hi vọng ngươi còn có cơ hội khiêu chiến với ta.
- Lộc Tồn Doanh, Cự Môn Doanh, ít tạo thế cho hắn đi. Lát nữa ta sẽ lưu lại cho các ngươi mấy hơi thở.
Tiếu Ly cũng không nghĩ tới Vu Nhai lại có chút danh tiếng như vậy. Chỉ có điều hắn cũng không mấy quan tâm. Hắn là đệ nhất Văn Khúc Doanh. Liêu Huy hắn cũng không để trong mắt, nói gì tới người tên là Thái ca kia. Chỉ có điều khi thấy Vu Nhai nhận được sự quan tâm như thế, trong lòng hắn cảm thấy bất mãn.
Phần lớn người trong Văn Khúc Doanh lấy kiếm làm Huyền Binh bản mạng. Quân tử kiếm tốt. Văn Khúc Doanh mỗi người đều tự cho là quân tử tốt. Mỗi một người đều tồn tại như bạch diện thư sinh, một binh doanh được xem là rất nương khí nhất trong tiểu đoàn Tinh Binh, cũng bị cho rằng một binh doanh yếu nhất và mạnh nhất. Yếu nhất chính là phương diện năng lực tác chiến trực tiếp của bọn họ. Mạnh nhất chính là chỉ đầu óc của bọn họ. Mỗi người bọn họ gần như đều là cao thủ bày binh bố trận, âm mưu quỷ kế. Rất nhiều hành động đều cần bọn họ đưa ra kế hoạch tiến hành. Mỗi lần đều có thể thấy được hiệu quả rõ rệt.
Sức chiến đấu Tiếu Ly rốt cuộc có thể thật sự xếp thứ sáu trong toàn tiểu đoàn Tinh Binh hay không, có lẽ bên trong đó có rất nhiều phần là từ Văn này. Nhưng dù vậy, hắn vẫn mạnh mẽ hơn so với rất nhiều người. Không người nào dám xem thường hắn.
Kiếm quang màu trắng vẽ ra một tia sáng rực rỡ bắn về phía Vu Nhai. Theo kiếm quang này, người hắn cũng lao lên. Bị ném mặt mũi lớn như vậy, hắn sớm không có phong độ thân sĩ gì nữa. Giết chết người trước mắt, kẻ dám bất kính đối với hắn rồi nói sau.
Ba chiêu.
Ở trong lòng hắn đã xác định ra mục tiêu. Trong vòng ba chiêu chắc chắn phải khiến người này nằm xuống. Hắn đã cảm giác được thực lực Vu Nhai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...