Tiểu tử, cho ngươi hai con đường đi. Con đường thứ nhất, bảo lão đại của binh doanh người tới nói xin lỗi ta. Con đường thứ hai, học chó từ nơi này bò ra ngoài!
- Học mẹ ngươi thì có!
Vu Nhai lười nói nhiều lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp đạp một cước. Do bất ngờ không kịp đề phòng, lại với khoảng cách gần, bụng dưới của Tiếu Ly lập tức trúng chiêu, nặng nề ngã văng ra ngoài. May là đám người phía sau đỡ được. Nhưng rất nhanh lại có một bóng đen đè xuống. Đó chính là thủ hạ vô cùng kiêu ngạo của hắn.
Mọi người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, miệng há hốc, ngây người suy nghĩ.
Tiếu Ly bị người ta đạp sao?
Chuyện một lời không hợp, vung tay đánh nhau có rất nhiều. Nhưng đối phương lại là đệ nhất thiên tài của Văn Khúc Doanh, đứng thứ sáu trong toàn tiểu đoàn. Tiểu tử này là điên hay là do trẻ tuổi lỗ mãng?
Miệng Tiễn Linh hết khép lại mở. Nàng còn có thể nói cái gì nữa? Đã không có gì để nói.
Rất nhanh, nàng quay nữ tử bên cạnh nói:
- Nhanh, nhanh đi tìm Thủy Tinh về đây.
- Bao vây lại. Ai cũng đừng mong rời đi!
Tiếu Ly người đầy bụi đất đứng lên, tóc rối loạn, trên y phục vẫn còn một dấu chân thật to. Bởi vì đụng phải bạn gái ở phía sau hắn, trên mặt hắn chợt có vết đỏ. Thật đúng với câu bạch diện thư sinh thoa phấn hồng.
Vu Nhai thật ra không cười to, mà cười như không cười.
Ngoại trừ Vu Nhai ra, không có bất kỳ người nào cười. Có vài người muốn cười nhưng cười không nổi. Ở nơi này, nếu không có thực lực, không người nào dám chọc vào. Nhưng biểu tình cổ quái khẳng định là có.
Thủ hạ của Tiếu Ly vội vàng tiến lên nói với Tiếu Ly một hồi. Tiếu Ly lau mặt một cái. Tay áo màu trắng biến thành màu đỏ. Sắc mặt hắn hoàn toàn đen lại, hai mắt bốc hỏa. Trước đây hắn luôn duy trì cao quý hình tượng, hiện tại đã hoàn toàn bị phá hủy. Hắn bị người ta đạp, y phục có vết chân, trên mặt còn...
- Tiểu tử, ngày hôm nay bất kỳ ai cũng không bảo vệ được ngươi. Thiên Vương lão tử tới cũng vô dụng.
Tiếu Ly tức giận không kìm chế được nói.
- Bình tĩnh, bình tĩnh đi Tiếu đại thiên tài. Chúng ta vốn kinh doanh nhỏ, không chịu nổi các người lăn qua lăn lại đâu.
Một gia hỏa béo mập thật nhanh chạy ra. Hiển nhiên hắn là lão bản của cửa hàng trang sức này. Thật ra hắn đang nhắc nhở, trong quy định của tiểu đoàn Tinh Binh, ở trong chợ Động Minh không cho phép đánh nhau. Muốn đánh thì ra bên ngoài đánh.
- Được. Giải tiểu tử này và cả ba nữ tử bên cạnh đến ngoài chợ cho ta!
Tiếu Ly cũng biết quy định, cố kìm chế không động thủ.
Keng...
Vu Nhai nhìn người tới trước mặt, trực tiếp lấy trường kích ra, ánh mắt lạnh lùng. Lão bản của cửa hàng trang sức lại sợ hãi, kêu lên:
- Vị binh ca, binh đại gia này, chúng ta vốn kinh doanh nhỏ, không thể làm loạn. Chợ là nơi không thể tranh đấu.
Sau khi lão bản bổ sung câu nói sau, hắn thật sự cho rằng Vu Nhai này là một người trẻ tuổi lỗ mãng cái gì cũng không hiểu. Nếu trực tiếp đánh nhau, cho dù đến lúc đó bọn họ bị trừng phạt thì thế nào. Tới lúc đó mình vẫn xui xẻo, đồ trong cửa hàng hẳn sẽ vỡ làm tám mảnh.
- Tự ta có chân!
Vu Nhai lạnh lùng nói, sau đó cầm trường kích trong tay, khí chất cũng thay đổi. Hắn nâng chân lên, đi ra ngoài của hàng.
Tiếu Ly và thủ hạ chậm rãi tách xa ra. Vu Nhai lại gần đối mặt với Tiếu Ly. Hắn không nói hai lời, trực tiếp đi tới bên cạnh Tiếu Lý.
Đám người vây xem phía sau cũng đi theo. Không ngờ ba nam tử bi kịch của tổ Kỳ Binh cũng ở trong đó. Đồ của bọn họ quá nhiều, nên chờ ở bên ngoài. Bọn họ cũng là một thành viên trong đám đông, còn không có biết rõ chuyện gì xảy ra. Bọn họ chỉ biết có người đắc tội với Tiếu Ly. Khi nhìn thấy Vu Nhai đi ra, sắc mặt bọn họ điên cuồng biến đổi, miệng khép mở. Trong đó có người nói:
- Tiểu Ích, nhanh đi thông báo với Thủy Tinh, chúng ta trợ trận cho Vu Nhai!
Tiễn Linh hít một hơi thật sâu. Trên bàn tay quấn băng của nàng đã xuất hiện ba mũi tên kim loại, độ dài ngắn không đồng nhất. Đây không phải là Huyền Binh bản mạng của nàng, mà do nàng lấy từ bên hông ra. Huyền Binh bản mạng của nàng chỉ là một mũi tên kim loại kỳ quái. Nàng đặt mũi tên lên cung tên, đi theo phía sau Vu Nhai ra ngoài. Hai nữ hài phía sau liếc mắt nhìn nhau, không do dự đuổi theo.
Vu Nhai nhìn hai nam ba nữ theo phía sau, trong lòng đột nhiên giống như bị cái gì đập phải, chấn động.
- Rất tốt, rất tốt, chúng ta đi!
Tiếu Ly nén giận, dẫn theo đám người của hắn đuổi theo.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó vội vàng đuổi theo.
Có người khiêu chiến đệ nhất thiên tài Văn Khúc Doanh. Loại náo nhiệt này bọn họ sao có thể buông tha được. Rốt cược tiểu tử cầm kích này là ai, thoạt nhìn hình như rất mạnh. Hy vọng hắn có thể kiên trì lâu một chút.
Không có ai coi trọng Vu Nhai. Bất kỳ người đứng đầu của đại doanh nào, thậm chí là ba người đứng đầu không phải là đối tượng mà bất kỳ người nào cũng có thể khiêu chiến.
Lão bản của cửa hàng trang sức lau mồ hôi nói:
- Người thanh niên kích động cũng tốt, nhưng phải nhìn đối tượng. Tiểu tử này hỏng rồi.
- Lão bản, Tiếu Ly sẽ không ác như vậy chứ?
- Ác? Vì sao không? Nỗi nhục lớn như vậy ai cũng chịu không nổi. Hơn nữa hắn là Tiếu Ly. Tiểu đoàn Tinh Binh không cho phép giết người, nhưng không có nghĩa là không thể phế bỏ người. Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Lão bản cảm thán nói.
- Có lẽ hắn nắm chắc mới làm như thế!
Tiểu thư bán hàng nói.
Đột nhiên, tiểu thư bán hàng nhớ tới chuyện mình vừa nói cho hắn biết. Nguyên nhân kích động là bởi vì chiếc vòng tay này sao? Hắn muốn tặng cho người hắn yêu. Tuy rằng nam nhân này không đẹp trai như Tiếu Ly, nhưng lại có mị lực!
Nếu như Vu Nhai biết được suy nghĩ của tiểu thư bán hàng này, không biết hắn có thể hối hận vì biểu hiện vừa rồi hay không?
Mụ nội nó, ca chiến đấu là vì tôn nghiêm, không phải là vì nữ nhân.
Lúc này hắn đã đi tới sân luyện võ ngoài chợ. Bên trong còn có người đang chiến đấu. Chỉ có điều khi nghe nói có người muốn khiêu chiến Tiếu Ly, bọn họ lập tức dừng lại quan sát cuộc chiến. Trong nháy mắt, sân luyện võ đã đầy người.
- Vu Nhai!
Răng Lớn là người đầu tiên vọt tới. Phía sau là những thành viên tổ Kỳ Binh. Tất cả đều tới. Thủy Tinh, Lữ Nham, Huyết Lệnh, đương nhiên còn có Liệp Thủ vọt tới phía sau Vu Nhai.
Ánh mắt Lữ Nham lóe lên, nhìn chằm chằm vào Tiếu Ly đối diện, thản nhiên nói:
- Hắn rất mạnh. Có cần ta thay ngươi xuất chiến hay không?
- Không cần, ta có thể tự ứng phó được!
Vu Nhai hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn lên trời nói.
- Vu Nhai, không phải đã nói ngươi không được gây chuyện sao? Tại sao ngươi...
Thủy Tinh nghe được tin Vu Nhai gây chuyện cùng Tiếu Ly, thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Gây sự gây sự, còn chọc phải đệ nhất thiên tài của Văn Khúc Doanh. Gia hỏa này thực sự không cho người ta tĩnh tâm.
- Thủy Tinh, chúng ta đi thôi. Hắn gây ra chuyện, hắn tự mình xử lý. Tổ Kỳ Binh chúng ta không đáng hi sinh vì hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...