Triệu Hoán Thần Binh

Không biết hôm nay là ngày thứ mấy? Vu Nhai bộ dạng giống như dã nhân, tóc tai bù xù không ngừng qua lại bên trong rừng rậm. Phía sau vẫn có vô số U Linh Thú đuổi theo.

Đâm đâm đâm, ba kiếm. Lúc này chém ra ba kiếm, hắn đã có thể tiêu diệt U Linh Thú. Đồng thời Phong Tung Bộ và kiếm pháp của Kiếm Linh mặt đen kia cũng có sự tiến bộ nhảy vọt.

Mặc dù trong tình trạng không dung hợp với Kiếm Linh mặt đen, hắn vẫn có thể thuận buồm xuôi gió. Chí ít thoạt nhìn hắn không giống như người mới học.

Nhiều ngày như vậy, Kiếm Linh mặt đen tổng cộng ra tay ba lần. Mỗi lần đều vào lúc hắn đối mặt với sự sống và cái chết mới ra tay. Cũng chỉ có khi đó Vu Nhai mới có thể học và dung hợp kiếm pháp. Mỗi lần mệt tới mức nửa chết nửa sống còn phải cố gắng dung hợp, cố gắng ghi nhớ.

Hiện tại hắn càng lúc càng giống thợ săn nấp trong bóng tối, âm u, quỷ dị!

Mười con U Linh Thú chết vào dưới kiếm của Vu Nhai. A... Hắn cầm trong tay mười viên U Linh Thú Châu, trực tiếp ném vào trong miệng.

Răng rắc răng rắc...

Vu Nhai giống như cương thi vậy, trực tiếp nuốt U Linh Thú Châu nuốt xuống. Đây chính là thức ăn của hắn trong vòng mấy ngày qua. Số thịt gấu hắn mang theo lúc trước đã sớm ăn hết từ lâu. Vu Nhai cảm thấy sau này hắn muốn tẩu hỏa nhập ma cũng khó. Không biết sau này khi hắn thấy U Linh Thú Châu có thể cảm thấy buồn nôn hay không!

- Chủ nhân, ký hiệu, tìm được ký hiệu đánh dấu rồi.


Đột nhiên, Phong Doanh kinh ngạc kêu lên. Vu Nhai trợn trừng mắt, vọt về phía Phong Doanh vừa chỉ. Trên một thân cây màu đen đang có khắc một ký hiệu do hắn vẽ ra. Lệ rơi đầy mặt, Vu Nhai ngửa mặt lên trời hét lên vài tiếng, khiến đám U Linh Thú phía sau kinh sợ dừng lại.

- Đi...

Lúc này Vu Nhai làm sao còn tâm trạng để ý tới đám U Linh Thú nữa. Hắn trực tiếp tìm các ký hiệu đánh dấu xông ra ngoài. Hắc ám dần dần tụt lại phía sau hắn. Màu đen dần dần biến thành màu xanh sẫm. Sương mù màu đen dần dần phai nhạt.

Vu Nhai không có lòng dạ nào thưởng thức. Hắn giống như mũi tên muốn lao về nhà. Đúng vào lúc này, thân hình hắn đột nhiên lóe lên, đến trước một thân cây.

Đột nhiên có tiếng xào xạc vang lên, phía trước có người.

- Vào đi thôi. Ba tháng sau nếu như còn chưa chết, tội lỗi của các ngươi có thể được miễn!

Trong sương mù truyền đến giọng nói nam nhân. Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Hắn biết xử phạt tàn khốc này cũng không phải không có nguyên nhân. Một lát sau, có hai người đi đến. Bọn họ nói chuyện tràn ngập tự tin, nói về chuyện ba tháng sau ra ngoài sẽ làm gì.

Vu Nhai lắc đầu không tiếp tục để ý đến bọn họ nữa. Ba tháng, chỉ riêng thức ăn trên người bọn họ cũng không đủ. Số thức ăn đó tuyệt đối chỉ đủ cho ba ngày. Trừ khi bọn họ liều chết đứng ở phía ngoài rìa của rừng rậm gặm rễ cây. Nhưng bọn họ sẽ đứng ở phía ngoài sao? Ba tháng, ai sẽ ở chỗ này ba tháng được. Có lẽ có, nhưng sau khi ra ngoài, người cũng sẽ điên mất. Hình phạt này quá tàn khốc.

Sự sống chết của hai người kia không có liên quan gì tới hắn. Hắn chờ cho binh sĩ phía ngoài rời đi, mới theo sát chạy ra ngoài. Màu xanh bỗng nhiên hiện ra, trải rộng, gần như khiến hai mắt hắn muốn mù. Hắn hung hăng thét dài một tiếng. Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng chim kêu. Tiểu Thúy theo gió bay xuống.

Vu Nhai cười ha ha một tiếng, vỗ nhẹ vào nó, đồng thời trên mặt có chút vui mừng bất ngờ. Hình như lại có đột phá.

Đinh...

Ngay khi Vu Nhai đang vui mừng vì mình đột phá, đồng thời thanh kiếm trên tay đột nhiên vang lên một tiếng động. Khóe miệng hắn giật giật vài cái. Ba thanh Huyền Kiếm tam giai đều đã hỏng. Trường kích tam giai cũng đã ném mất. Trên người ngay cả một vũ khí cho ra dáng cũng không có. Dường như trong căn nhà trong vườn cây còn có một thanh Huyền Kiếm nhị giai. Đáng tiếc lấy lực lượng của hắn bây giờ, chắc hẳn thanh Huyền Kiếm nhị giai sẽ không chống đỡ được bao lâu cũng sẽ bị phế bỏ.

Quay đầu lại nhìn rừng rậm âm u với sương mù dày đặc, trong lòng Vu Nhai điên cuồng suy nghĩ. Hắn nghĩ tới Huyền Binh và xương thú ở trên ngọn núi màu đen. Đúng vậy, rất nhanh hắn sẽ quay trở lại.

- Cũng không biết phía sau ngọn núi kia còn có gì nữa? Khẳng định sẽ không đơn giản như vậy đâu!


Vu Nhai lại thì thào tự nói với mình. Ma binh thuật sẽ không có đơn giản như vậy. Khu rừng rậm quỷ dị này, hoặc nói dãy núi khẳng định không chỉ có một kỳ ngộ là Kiếm Linh mặt đen này.

Nhưng khi Thôn Thiên Kiếm tìm bảo vật, tìm cao thủ cũng không phát điên dẫn mình đi vào. Cũng không biết có phải do khoảng cách quá xa hay không.

Vu Nhai không nghĩ nhiều nữa, vội vàng quay về doanh địa ăn cơm, ngủ ngon. Hóa ra ánh sáng mặt trời lại đẹp như vậy.

Vu Nhai lên lưng Tiểu Thúy, gió vù vù thổi qua. Mấy giờ sau, cuối cùng hắn đã nhìn thấy được bóng dáng của Lạc Tinh Thạch.

- A, ngày hôm nay sao lại an tĩnh như vậy? Bình thường lúc này không phải sẽ có huấn luyện ở cách Lạc Tinh Thạch không xa sao?

Vu Nhai đứng ở phía trên Lạc Tinh Thạch nhìn xuống, nghi ngờ nói. Hắn lại lắc đầu. Có lẽ hôm nay có hoạt động gì đặc biệt. Dù sao hắn mới ở trong tổ Kỳ Binh có hai ngày mà thôi. Có quỷ mới biết mỗi tuần hoặc mỗi tháng có huấn luyện gì đặc biệt.

Hắn chào từ biệt Tiểu Thúy, sau đó đi thật nhanh vào trong thôn, trong lòng thầm nghĩ nên trả lời chất vấn của tiểu quỷ Thủy Tinh này thế nào. À, thân thể hiện tại giống như dã nhân. Trước tiên có nên tắm gội, thay đồ hay không?

Ầm...

Vu Nhai vừa đến phía sau thôn, chợt nghe được một tiếng động vang lên. Một giọng nói phách lối tới cực độ truyền đến.

- Tổ Kỳ Binh, đây gọi là tổ Kỳ Binh thay hình đổi dạng sao? Thật khiến cho người ta thất vọng. Huyết Lệnh, tổ phó tổ Kỳ Binh, hắn là gì chứ? Còn không phải chỉ cần một ngón tay đã bị diệt rồi sao? Hắc hắc, còn ai thì ra đi. Tên to con kia, nghe nói lực lượng của ngươi không tồi. Cự Môn Doanh chúng ta am hiểu nhất sức lực. Lên đây đi, Hắc Hùng của chúng ta đã không đợi được nữa rồi. Nó thích nhất chính là đập tan lực lượng lớn thành mảnh vụn.

Chân mày Vu Nhai hơi nhíu lại. Hóa ra là có kẻ tới gây chuyện, hình như rất không tốt.


- Hay là để ta tới đi!

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai Vu Nhai. Hắn khẽ a một tiếng.

Đây không phải là giọng nói của Lữ Nham sao? Hắn tới từ lúc nào vậy. Tới cùng Cự Môn Doanh kia sao?

- Người của Lữ gia, trên tay ngươi cầm căn bản không phải là kì binh, tại sao lại phải khổ sở ra mặt vì bọn họ?

- Ta vừa mới nói, ta gia nhập tổ Kỳ Binh. Hơn nữa kích của ta quả thật có chút không giống với người thường!

- Ngay cả có chút khác, đó vẫn là kích!

Gia hỏa Cự Môn Doanh kiêu ngạo này cảm thấy có chút buồn bực đối với Lữ Nham. Khí thế không còn quá cường đại như lúc trước. Đột nhiên hắn lại nói:

- Chúng ta thừa nhận, chúng ta ở đây một đấu một không ai là đối thủ của ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý chờ ta lại đi gọi thêm người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui