Tông đại nhân quét mắt mọi người:
- Đừng oán trách, chiến đấu trên chiến trường tuyệt đối không cho ngươi thời gian nghỉ ngơi, muốn chọn ra thần chi binh sĩ thật sự phải thích ứng với bất cứ cuộc chiến gian khổ nào, nếu không khi đi lên chiến trường chỉ có một con đường chết.
Tông đại nhân nói câu này rất có lý, nếu mỗi lần được nghỉ ngơi đủ rồi mới đánh, vậy không phải bồi dưỡng chiến sĩ ra chiến trường giết địch mà là đóa hoa.
Quy định này cho kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu nhiều cơ hội hơn. Vu Nhai vững tin rằng kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu cứng cỏi hơn bất cứ ai, đương nhiên trong cuộc chiến đấu trường buổi sáng có vài người bị loại. Hết cách, đôi khi không thể bù đắp thiếu thực lực, đặc biệt là một chọi một. Cũng có nghĩa là bọn họ kết thúc hành trình thánh hội Huyền Thần điện.
Vu Nhai vẫn chỉ có thể bi kịch làm khán giả, không có cơ hội nào. Trưởng lão họ Kiều, điện chủ chưa xuất quan, không biết có phải vì sợ bọn họ xuất quan nên Tông đại nhân mới lấy danh nghĩa đường hoàng thúc giục tốc độ trận quyết đấu cuối cùng tăng nhanh.
Buổi trưa Vu Nhai hỏi Yến đại nhân về chuyện báu vật quý hiếm.
Yến đại nhân khẳng định:
- Báu vật quý hiếm, hình như có một cái, nhưng không biết có làm giải thưởng không. Đương nhiên chắc chắn sẽ được thưởng đan dược, báu vật cùng loại nhưng không công khai.
Vu Nhai thả lỏng thần kinh, nếu không có cơ hội thì hắn sẽ thực hiện kế hoạch này, báu vật có trong giải thưởng hay không đã chẳng quan trọng.
Buổi chiều, cửa số bảy mở ra, bắt đầu ỗng ải.
Bên trong là thứ như Thêíu Lâm mười tám đồng nhân trận kiếp trước của Vu Nhai, mỗi người phải vượt qua. Buổi chiều qua nhanh, buổi tối vẫn tiếp tục. Dường như hôm nay kế hoạch thần binh không ép khô thể lực của đám kỵ sĩ dự bị thì không bỏ qua, vì ngày càng nhiều người bị loại, lúc xông ải càng ít người nên kết thúc không quá muộn.
Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu quay về chỗ cư ngụ, nhiều người bị thương, có một nửa bị loại, nhưng thành tích này đã là rất khá. Ít nhất không thua gì thượng lục tỉnh, càng về sau kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu càng biểu hiện khuyết điểm của mình.
Ba trận hôm nay chỉ đào thải một nửa làm những người khinh thường Bắc Đầu hành tỉnh lại rớt tròng mắt.
Tuy có tiếc nuối nhưng buổi tối mọi người vẫn mở tiệc chúc mừng. Rất nhanh cả đám kéo nhau đi ngủ, tối hôm nay quá mệt. Vu Nhai mong chờ đêm nay sẽ được Vu Tiểu Dạ . . . Hỗ trợ.
Cốc cốc!
Đến ngay!
Vu Nhai hớn hở, tối nay sẽ là một đêm tuyệt vời. Vu Nhai vội mở cửa, bên ngoài đúng là có một thân hình nhỏ xinh, trong tay ôm búp bê vải to nhưng không phải Vu Tiểu Dạ mà là Tiểu Mỹ.
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Tiểu Mỹ đến đây làm gì?
Không lẽ Tiểu Mỹ cũng muốn 'giúp đỡ'?
Tiểu Mỹ chớp mắt tròn xoe nói:
- Tiểu Dạ đâu? Vẫn chưa đến sao? Dạ Tình tỷ nói ta có thể trò chuyện với ngươi, buổi tối ta có thể ngủ trong phòng ngươi. Dạ Tình tỷ bảo không thể cho ngươi đụng vào nên không ngủ chung với ngươi được.
Khóe môi Vu Nhai co giật, cô nàng Dạ Tình thật nhiều chuyện, phái Tiểu Mỹ đến giám sát, thật tình . . .
Không đợi Vu Nhai trả lời Tiểu Mỹ đã ôm búp bê vải to ném lên giường hắn của, sau đó nàng cũng leo lên.
Tiểu Mỹ nói:
- Dạ Tình còn bảo là ta và Tiểu Dạ ngủ trên giường, ngươi nằm dưới đất.
- Cha nó, ta đi ngủ với Dạ Tình tỷ nhà nam nhân còn hơn!
Vu Nhai tức giận, làm gì có chuyện phá hỏng việc tốt của người ta như vậy? Khi Vu Nhai định hành động thì Vu Tiểu Dạ lén lút lẻn vào, khi nàng thấy Tiểu Mỹ cũng rất buồn bực. Tạm thời Vu Nhai không thể chạy đi ngủ chung với Dạ Tình, đành trải mền dưới đất ngủ.
Nếu chỉ một mình Tiểu Mỹ còn đỡ, Vu Nhai có thể làm này làm kia với nàng, vì dụ lừa nàng ngủ chung. Nhưng Vu Tiểu Dạ không ngây thơ, Vu Nhai muốn dụ cũng khó, cuối cùng thành thật nằm đất.
Đêm đã khuya, trong phòng Vu Nhai bỗng có một bóng người lén lút chui ra cửa sổ, đó chính là Vu Nhai. Không phải Vu Nhai thừa dịp bóng tối lẻn vào nội điện tìm báu vật quý hiếm mà là càng nghĩ càng tức, không day cho Dạ Tình một bài học thì khó nguôi ngoai cơn tức. Vu Nhai chuồn ra ngoài.
Hừ hừ, lão hổ không phát uy thì nghĩ ta là mèo bệnh sao?
Vu Nhai chuồn rea nửa canh giờ sau Vu Tiểu Dạ bỗng mở mắt ra, lặng lẽ xuống giường thì thầm:
- Biểu ca, Tiểu Mỹ đã ngủ rồi, chúng ta có thể . . . Biểu ca, biểu ca . . .
Nếu Vu Nhai biết hắn bỏ lỡ cái gì có lẽ sẽ hối hận đập đầu vô tường.
Bây giờ Vu Nhai không bực mình, vì hắn lặng lẽ lẻn vào phòng Dạ Tình, thoải mái nằm trên giường, còn ôm nàng ngủ, tay sờ soạng.
- Tiểu Mỹ, đừng nhéo lung tung.
Dạ Tình đã ngủ say như chết, tuy hôm nay nàng chiến đấu thuận lợi nhưng liên tục đánh ba trận rất là mệt mỏi.
Dạ Tình ngủ mơ đã quên chuyện phái Tiểu Mỹ ra ngoài phá hỏng việc tốt của người ta. Dạ Tình xem Vu Nhai là Tiểu Mỹ, nàng không chống cự nhiều, còn lầm bầm.
Vu Nhai ngửi mùi thơm đặc biệt của Dạ Tình, cảm nhận cơ thể trưởng thành khác hẳn với Vu Tiểu Dạ, khoái cảm làm 'dâm tặc' nổi lên. Nhưng rồi Vu Nhai buồn bực, có thể xem, có thể nhìn, có thể ngửi nhưng không được ăn, đây là chịu tội!
- A! Có dâm tặc!
Bất giác trời đã sáng, đêm nay trừ Vu Tiểu Dạ không tìm thấy biểu ca, đoán hắn bị nghẹn muốn chết, có lẽ tìm chỗ nào đó dùng tay giải quyết ra những người khác ngủ thoải mái, bao gồm Vu Nhai. Mặc dù tâm lý Vu Nhai khó chịu, phần thân dưới khó chịu như Vu Tiểu Dạ tưởng tượng nhưng hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nếu không thì càng khó chịu hơn.
Tiếc rằng xảy ra tình huống bị đánh thức bất ngờ, thì ra Dạ Tình hét chói tai kinh khủng như thế. Vu Nhai bị t tai, tiếp tục ngủ. Muốn trách thì trách ngươi phá hư việc tốt của người ta, không tin ngươi dám ra tay tại đây.
Vu Nhai phát huy vô sỉ đến mức tận cùng. Ta là dâm tặc thì sao? Ngươi muốn làm gì?
Nhìn biểu tình lợn chết không sợ nước nóng của Vu Nhai mặt Dạ Tình đỏ rực như mặt trời buổi sớm, ánh mắt đảo tới đảo lui. Như Vu Nhai nói, Dạ Tình vốn đuối lý.
Dạ Tình và Vu Nhai không chút quan hệ, nàng phá hỏng việc tốt của người ta làm sao được? Không cho người ta ăn, muốn cướp đồ của người khác, người ta làm ngược lại là đương nhiên, không thể nói lý.
- Dâm tặc, dâm tặc ở đâu?
Dạ Tình mới hét chói tai rất to, cả đám lao tới thấy Vu Nhai ngủ trên giường, Dạ Tình bọc kín người đứng bên cạnh thì không khí trở nên kỳ diệu. Cả đám ồ à, tản ra. Vu Nhai là dâm tặc thì là chuyện thường như cơm bữa. Nghiêm Sương cũng không biết nên làm sao, đây là việc riêng của người ta.
Đương nhiên mọi người không đi xa mà chờ có kịch hay. Quả nhiên Vu Tiểu Dạ nhanh chóng lao đến, buồn bực thấy biểu ca, mắt tóe lửa nhìn Dạ Tình. Thì ra biểu ca chạy đến chỗ Dạ Tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...