Triệu Hoán Thần Binh
Trầm Lâm Trúc vừa nhận được tin tức liền từ Hoàng thành chạy về Lâm Trúc trà lâu. Trầm Lâm Trúc vốn tưởng thật sự có mỹ nữ gì Vu Nhai đưa cho gã để xin lỗi, cảm ơn. Kết quả trên đường đi Trầm Lâm Trúc nghe tin đồn lung tung, lần mò được sự thật.
Lần này Trầm Lâm Trúc không khóc thầm mà khóc thật trước mặt Vu Nhai:
- Đại ca, ta cho ngươi làm đứng đầu tứ công tử, ngươi đừng phá ta nữa được không?
Lần đầu tiên Trầm Lâm Trúc thấy hối hận vì cái tính gặp ai cũng thân.
Trầm Lâm Trúc thầm nghĩ:
- Ta nói này Vu Nhai huynh đệ, ngươi chọc ai không được sao lại đi gây hấn với xử nữ già vạn năm cái gì cũng dám làm?
Bực mình nhất là sự việc phát triển quá nhanh, làm Trầm Lâm Trúc trở tay không kịp.
Lúc này Vu Nhai nhàn nhã cầm quạt, nhàm chán khắc. Xung quanh trừ Trầm Lâm Trúc, nhóm Huyết Lệnh, Tiễn Linh ra không ai quấy rầy, cảm giác thật tốt. Tuy bên ngoài nhiều người rối loạn nhưng trong Lâm Trúc trà lâu yên lặng đáng sợ, gió mưa sắp đến.
Trong đám người, Hạng giáo quan nét mặt sa sầm nói:
- Lão Yến, bây giờ chúng ta nên làm sao? Không đi vào?
Đứng bên cạnh Hạng giáo quan là Yến đại nhân và mấy kỵ sĩ chính thức dưới tay. Bọn họ sớm biết tin tức ngay từ khi Vu Nhai gây sự trên đường cái trước Huyền Thần điện.
Đám người Yến đại nhân, Hạng giáo quan chạy vắt giò lên cổ đến Lâm Trúc trà lâu nhưng không vào trong tìm Vu Nhai mà lẫn vào đám người.
Hạng giáo quan cá tính nóng nảy khó hiểu, không biết tối nay là lần thứ mấy gã lặp lại câu hỏi.
Hạng giáo quan thầm rít gào trong lòng:
- Ngày thứ nhất, chúng ta mới đến đế đô ngày thứ nhất, ngày thứ nhất!
Cuối cùng Hạng giáo quan đã biết cái gì gọi là sai lầm một lần để hạn ngàn thu. Đương nhiên Hạng giáo quan không hạn người khác mà hận mình. Lúc trong công hội võ học nếu không phải Hạng giáo quan tò mò về Miên Hoa quyền, tò mò xem mấy phút, quay qua quay lại không thấy Vu Nhai đâu, để hắn chạy vào Hoàng thành, cuối cùng gây ra tình trạng bây giờ. Dù lúc này Hạng giáo quan xông vào Lâm Trúc trà lâu ngăn cản Vu Nhai, thả mấy ma pháp sư trở về chẳng lẽ xử nữ già vạn năm chết tiệt, độc ác kia sẽ tha cho Vu Nhai sao?
Không thể nào. Nhưng để mặc Vu Nhai tiếp tục gây ầm ĩ không biết sẽ tiến triển đến mức nào. Điều duy nhất đáng mừng là khi Hạng giáo quan nhận được tin lập tức nhốt hết kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu lại, nếu không thì cả đám sẽ xông lên trợ trận cho Vu Nhai. Khi ấy càng khó cứu vãn, không chừng toàn quân bị diệt tại đây.
Hạng giáo quan không biết là dù Vu Nhai có lẻn vào Hoàng thành hay không thì sự việc không thể dàn xếp êm thắm.
- Chờ.
- Lão Yến, rốt cuộc ngươi có mưu mô gì, nói mau đi! Đừng lặp lại mãi một chữ này, ta nghe nhàmlỗ tia. Chúng nên lao ra giúp Vu Nhai hay sao? Cho một câu đi!
Hạng giáo quan rất bực mình, bọn họ đứng trong đám người đợi hai canh giờ, gã hỏi mấy lần nhưng Yến đại nhân chỉ bảo chờ làm gã sốt ruột muốn chết.
- Ngươi đã quên sao? Chúng ta phải tin tưởng Vu Nhai. Nếu Vu Nhai dám làm như vậy là đã có tính toán riêng, tuy hắn không có phần thắng nhưng chúng ta trừ tin tưởng ra không còn cách nào khác.
Yến đại nhân thấy Hạng giáo quan rất đáng thương bèn giải thích rằng:
- Chúng ta không chỉ nhìn mà là chọn thời cơ tốt mới ra ngoài. Ngươi nên hiểu rằng nếu bây giờ chúng ta đứng ra, dù chọn con đường nào cũng không có ích. Chúng ta không phải đối thủ của ma pháp sư cường đại nhất. Không thể nào giúp Vu Nhai canh giữ mấy nữ nhân đó, nếu làm vậy Huyền Thần điện sẽ không tha cho chúng ta, nên biết rằng trong Huyền Thần điện có nhiều người gai mắt chúng ta. Còn cướp mấy nữ nhân khỏi tay Vu Nhai rồi trả về càng khó đi.
- Nhưng đối thủ của Vu Nhai là ma pháp sư cường đại nhất trong Huyền Binh đế quốc chúng ta, làm sao tin hắn đây?
Hạng giáo quan cũng hiểu những đạo lý này, nhưng gã không tưởng tượng ra Vu Nhai có cách gì kiềm chế được ma pháp sư cường đại nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...