Vu Nhai nhìn bộ dạng Độc Cô Cửu Lan, lắc đầu. Đâu phải mỗi người đều có tính cách như Tiểu Dịch. Tính cách không giống nhau, có tốt có xấu, chỉ là ngạo khí lại tương đồng. Mỗi một người đều có tinh thần, ta là người Độc Cô gia, ta không thua với bất kỳ kẻ nào.
Nói thật ra, Vu Nhai thật không biết nên xác định Độc Cô gia là thế nào.
- Không phải nàng rất muốn biết vì sao ta không phải là họ Độc Cô sao?
Vu Nhai do dự một chút, đột nhiên nói:
- Chỉ sợ nàng cũng cảm thấy kỳ quái tại sao ta lại bắn tên, tại sao lại rèn. Rất đơn giản. Bởi vì Huyền Binh bản mạng của ta là cái này...
- Đây là...
Độc Cô Cửu Lan đương nhiên cảm thấy hứng thú. Nàng tưởng rằng Độc Cô gia phía trên dạy dỗ tốt, bồi dưỡng Vu Nhai thành nhân tài nhiều mặt. Kết quả nàng lại thấy được một cục gạch đen như mực. Phía trên chớp động huyền khí của nam nhân trước mắt này.
Huyền Binh bản mạng, Huyền Binh bản mạng của hắn là cục gạch:
- Ngươi cũng bởi vì cục gạch này mà không được thừa nhận là người của Độc Cô gia hoặc không để cho ngươi mang dòng họ Độc Cô sao?
- Không sai là mấy!
Vu Nhai lười giải thích nhiều. Sợ rằng giải thích ra, sau khi nói tới chuyện trước khi hắn xuyên qua đến sau khi xuyên qua, Độc Cô Cửu Lan nghe sẽ không hiểu. Hắn không thể kể tới chuyện như vậy. Hắn chỉ muốn khích lệ Độc Cô Cửu Lan, tiện thể khích lệ Tiểu Dịch và Tiểu Loan. Hắn lại nói:
- Bởi vì nó, cho nên ta học được tất cả mọi thứ. Mặc dù ta không thể dùng kiếm, ta cũng có thể đánh bại bất kỳ cao thủ nào. Mặc dù hiện tại không thể trở thành đỉnh phong mạnh nhất của đại lục Thần Huyền, nhưng sau này cũng có thể... A, nàng nói thiên phú của ta mạnh hơn các ngươi sao?
Vu Nhai nói là nửa giả nửa thật. Chỉ có điều đối với với Độc Cô Cửu Lan lại là trùng kích cực lớn. một người đáng sợ như vậy Huyền Binh bản mạng cũng chỉ là một cục gạch. Hắn nói rất đúng. Người trong thôn so với hắn, thật sự chết tính.
Nàng có phần hiểu được vì sao Vu Nhai không hoàn toàn lừa Dị Ma Nhân rút đi. Chỉ có điều người trong thôn, bọn họ sẽ hiểu sao?
Trong thôn, mọi người đã tản ra, nhưng rốt cuộc vẫn đầy vết máu.Kkhông ít người nằm trên mặt đất rên rỉ. Cũng có người vĩnh viễn không có cơ hội rên rỉ nữa.
Thấy hai người Vu Nhai tiến đến, mọi người liền chú ý và cảnh giác. Nhưng khi nhìn thấy Độc Cô Cửu Lan phía sau, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ánh mắt bọn họ lại rơi vào trên người Vu Nhai và Long Báo...
Ở đây không ít người đã từng gặp Vu Nhai. Ban đầu bọn họ vốn không lưu tâm. Hiện tại lúc mọi người nhìn vẻ mặt của hắn lại có chút kỳ quái.
Vu Nhai bình tĩnh từ trên Long Báo nhảy xuống. Độc Cô Cửu Lan xuống thèo. Nhìn mọi người trước mắt có chút bi thương.
Đúng lúc này, thôn trưởng cũng xuất hiện. Lão nhìn lướt hai người. Khi nhìn về phía Vu Nhai ánh mắt cũng lộ vẻ phức tạp. Sau đó lão nhìn về phía Độc Cô Cửu Lan, gượng cười:
- Cửu Lan, nàng đã trở về. Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi!
- Thôn trưởng gia gia, trong thôn có tốt không?
- Có thể tốt được sao? Chỉ có điều thật ra cũng không chết bao nhiêu người. Tính ra trong bất hạnh còn may mắn. May là có người trong tộc Độc Cô gia tương trợ, nếu không thật sự nguy hiểm. Nhưng hắn chỉ cho chúng ta thời gian 12 giờ. Ôi, cũng không biết có thể chịu được hay không.
- Thôn trưởng, người trong tộc... Đúng rồi, thôn trưởng nài yên tâm, chúng ta khẳng định có thể chịu được. Ngài xem, chúng ta đã lấy được phương thuốc điều chế. Có thể giải độc cho những người trúng độc, khôi phục sức chiến đấu cho mọi người.
Độc Cô Cửu Lan vốn muốn nói người trong tộc Độc Cô gia ngoài thôn thật ra là do Vu Nhai làm ra. Nhưng nàng lại lập tức đổi giọng. Bí mật khó giữ nếu có nhiều người biết. Nếu như truyền ra ngoài, Dị Ma Nhân nhất định sẽ lập tức lại phát động tấn công.
Hơn nữa nói ra, sợ rằng còn có thể đả kích người trong thôn. Dù sao bên ngoài có người mới có hi vọng.
- Thật sự, thật sự sao?
Thôn trưởng khó nén nổi kích động nói.
- Đương nhiên là sự thật. Ngài xem một chút, những thuốc này đều có thể tìm được ở phía sau núi. Hơn nữa trước đó đã dùng Thần Minh Quả, khẳng định có thể lập tức hồi phục.
Độc Cô Cửu Lan tự tin nói.
- Tốt lắm, tốt lắm. Nhanh lên. Cháu mau tìm vài người đến sau núi tìm thảo dược.
Thôn trưởng kích động. Nếu như có thể giải dược cho mọi người, vậy thôn sẽ không sao nữa. Tuy rằng vẫn phải đánh, nhưng ít ra vẫn tốt hơn so với trước rất nhiều.
Đúng vào lúc này, vị gia gia Độc Cô Tề kia, cũng chính là tam trưởng lão đi tới.
Chỉ thấy bên cạnh hắn vẫn là Độc Cô Tề. Trên vai Độc Cô Tề bị Long Báo vồ thương đã được băng bó. Trên mặt hắn vô cùng u ám lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, hoàn toàn không che giấu sự thù địch của mình. Chỉ có điều rất nhanh hắn đã thu lại
- Ha ha, Cửu Lan và huynh đệ Vu Nhai cuối cùng cũng đã trở về. Có phải có chuyện gì vui hay không?
Thôn trưởng vội vàng nói ra chuyện Độc Cô Cửu Lan lấy được phương pháp điều chế thuốc. Trên mặt tam trưởng lão lộ vẻ vui mằng, cũng bảo Độc Cô Cửu Lan nhanh chóng theo phương thuốc đi hái thuốc. Bởi vì vừa rồi Độc Cô Cửu Lan chỉ nói lấy được phương thuốc, cũng không nói là ép hỏi từ chỗ Dị Ma Nhân. Cho nên bất kể là thôn trưởng hay tam trưởng lão đều tưởng rằng lão đầu Mê Thành cho bọn họ.
Đột nhiên, tam trưởng lão lại phát hiện Độc Cô Cửu Lan đi hai bước về phía sau làng, lại nhìn về phía Vu Nhai, hình như muốn Vu Nhai cùng đi hái thuốc. Lão khẽ nhíu mày, chợt lại cười nói:
- Huynh đệ Vu Nhai trước hết cứ ở lại chỗ này nghỉ ngơi đã. Nói vậy hẳn ngươi cũng đã mệt mỏi.
- Đúng vậy, ta quả thực mệt mỏi, nhưng không có chỗ nào ngủ.
Vu Nhai ngáp lớn, nói.
Độc Cô Cửu Lan không nói gì nữa. Tuy rằng nàng có chút không nỡ.
Đúng vậy, nam nhân như vậy, có đôi khi giống như anh hùng, có đôi khi lại giống như ác ma. Có đôi khi giống như trí giả. Bất tri bất giác khiến nàng không muốn rời khỏi hắn. Đúng vậy, nàng muốn ở bên cạnh Vu Nhai, học được càng nhiều điều hơn?
- Hừ...
Nhìn Vu Nhai cùng Độc Cô Cửu Lan có vẻ như đang liếc nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn tình, Độc Cô Tề lại không nhịn được hừ lạnh một tiếng. Đúng lúc này, tam trưởng lão cũng nhìn về phía Vu Nhai, ánh mắt đột nhiên thay đổi, hoàn toàn không che giấu sự thù địch và lực chấn nhiếp.
- Tam trưởng lão!
Thôn trưởng đột nhiên quát một tiếng, ngăn cản tam trưởng lão, nhìn về phía Vu Nhai nói:
- Tiểu huynh đệ Vu Nhai, ngươi cũng mệt mỏi rồi. Những gian nhà bên kia, ngươi tùy tiện chọn một gian, tiến vào nghỉ ngơi. Có lẽ sắp tới, không lâu sau còn có thể có chiến đấu.
- Đa tạ thôn trưởng.
Vu Nhai dường như không thấy chuyện gì phát sinh, sau khi cám ơn, liền đi về phía dãy nhà.
- Thôn trưởng...
- Chuyện này còn muốn thương nghị lại, tránh để mọi người lạnh tâm. Triệu tập tất cả trưởng lão, chúng ta thảo luận tiếp.
Thôn trưởng lạnh lùng nói, sau đó đi về phía gian nhà của thôn trưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...