- Được, đại ca ca là tốt nhất.
Tiểu bằng hữu Tiểu Loan rất nghiêm túc gật đầu:
- Có đại ca ca ở đây, ta đi vẽ rùa lớn cũng sẽ không sợ.
Độc Cô Cửu Lan càng lúc càng cảm thấy không ổn. Cách dạy dỗ này thật sự...
Trên đường đi, Vu Nhai vẫn là hình tượng đại ca ca cao lớn vĩ đại, làm sao có thể đi vẽ một con rùa lớn lên mặt tiền bối Mê Thành được? Lại nói, hắn cũng không phải là tiểu hài tử. Hắn sao có thể... như vậy được?
- Tiểu Loan, đừng nghe lời hắn nói loạn nữa. Chúng ta mau đi vào thôi.
Nhưng thật ra Tiểu Dịch vẫn tương đối tỉnh táo, kéo Độc Cô Cửu Lan và Tiểu Loan đi vào. Tiểu Loan liều mạng vẫy tay với Vu Nhai, sau đó lại đưa tay làm hình chữ V, khiến Vu Nhai hiểu ý cười.
Sau khi cười xong, hắn lập tức lôi kéo Long Báo chạy đi. Bộ dạng hắn lúc này và bộ dạng đại ca ca quang minh trước đó hoàn toàn khác hẳn nhau. Trong lòng hắn đang mặc niệm cho lão đầu Mê Thành. Thảm, vạn nhất lão nhân này không chuyên tâm nghiên cứu phù văn thì hắn phải làm sao bây giờ?
Khóe miệng giật giật vài cái, Vu Nhai tiếp tục chạy đi. Cũng không phải hắn muốn dạy hư hài tử, mà là hắn không hy vọng Tiểu Loan cũng sống trầm lặng giống như những người ở nơi này, không có một chút sức sống nào. Hắn tình nguyện để hài tử này nghịch ngợm gây sự một chút.
- Ngươi cuối cùng đã tới!
Đã mấy giờ trôi qua, Vu Nhai cùng Long Báo canh giữ trên kiếm phong nào đó. Cách đó không xa chính là làng nhân loại. Lúc này làng nhân loại vẫn bị Dị Ma tộc bao vây tấn công. Phòng thủ phía ngoài cùng của làng đã bị công phá. Hiện tại nhân loại bị dồn vào phòng tuyến phía sau phòng ở. Cũng không biết Thiết Phi Long đã trở về từ lúc nào, đang cùng các ma thú khác trợ giúp chiến đấu.
Mặc dù có địa lợi, làng nhân loại vẫn tràn ngập nguy hiểm. Sợ rằng tiếp tục như vậy, không lâu sau bọn họ sẽ bị công phá. Mất đi gần như một nửa sức chiến đấu, không bị công phá mới là lạ.
Hiện tại, Vu Nhai càng lúc càng cảm thấy cổ quái. Dị Ma tộc làm thế nào mà khiến cho nhiều nhân loại bị trúng độc như vậy?
Đúng lúc này, Độc Cô Cửu Lan chạy tới. Vu Nhai không nhịn được kêu lên một tiếng.
- Ừ, cái gì... Vu, Vu Nhai!
Độc Cô Cửu Lan chỉ ở lại trong Mê Thành một lát, hỏi những người trúng độc một vài chuyện. Đương nhiên, nàng vẫn không ngừng nghe lão đầu Mê Thành chửi loại. Khi lại nhìn thấy Vu Nhai, ánh mắt nàng cũng có chút phức tạp. Nếu quả thật đúng như lời lão đầu Mê Thành mắng, vậy Vu Nhai hình như không liên quan gì tới anh hùng trong truyền thuyết dính. Thậm chí còn có chút tệ hại...
Được rồi, nàng hoàn toàn không hiểu nổi đây rốt cuộc là hạng người gì.
Thời điểm gặp lại Vu Nhai, tim nàng vẫn không nhịn được đập nhanh hơn. Đặc biệt là khi thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt Vu Nhai quả thật có phần sáng ngời. Sau khi rửa sạch vết máu, Độc Cô Cửu Lan biến thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng. Bởi vì nhiều năm không thấy ánh sáng mặt trời, da của nàng trắng như tuyết, thậm chí có thể so sánh với Thủy Tinh, chỉ có điều không trắng bệnh như Thủy Tinh. Trong bóng đêm nàng giống như ánh đèn sáng ngời. Nàng mặc quần chiến bằng vải thô màu lam. Có thể bởi vì người của Độc Cô gia thật sự sẽ không may vá, có vẻ rất thô sơ, có phần giống như cô bé lọ lem thời Trung cổ Âu Châu. Đặc biệt trên người bởi vì chiến đấu còn bị rách một miếng.
- Đi theo ta. Ta cần một người trợ giúp.
Ở nơi quỷ quái này nhìn thấy mỹ nữ như vậy, tâm tình cũng không tệ. Trước đó còn tưởng rằng thẩm mỹ quan của Độc Cô Tề có vấn đề. Xem ra Độc Cô Cửu Lan này chắc là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Tội Uyên. Đương nhiên, Vu Nhai có kích động muốn hỏi xem nàng và Độc Cô Cửu Dã có phải không có quan hệ máu mủ hay không? Ca ca lớn lên bộ dạng như vậy thật sự quá mức lừa đảo rồi.
- Giúp đỡ?
- Hôm nay nhân loại đang vô cùng nguy hiểm. Nếu như không thể lập tức lấy được thuốc giải, sợ rằng không biết sẽ phải chết bao nhiêu người nữa.
Vu Nhai nói. Dù sao hắn cũng đang nhàn rỗi. Lão đầu Mê Thành còn nghiên cứu phù văn không biết tới khi nào mới xong. Hắn giúp nhân loại một chút, xem như tạo ra môi trường sống tốt hơn cho tiểu gia hỏa Tiểu Loan đi.
Đương nhiên, trong lòng hắn mơ hồ còn có ý không phục. Nghe ý của lão đầu Mê Thành, năm đó Độc Cô Chiến Phong ở Thiên Tội Uyên hình như lưu lại rất nhiều chiến tích huy hoàng. Vu Nhai muốn lấp hết tất cả huy hoàng của hắn...
Vượt qua Độc Cô Chiến Phong, đánh bại hắn, vẫn là mục tiêu của Vu Nhai hiện nay.
- Vậy bây giờ chúng ta...
- Lẻn vào trong Dị Ma tộc, tìm thuốc giải.
Vu Nhai nói.
Độc Cô Cửu Lan ngẩng đầu, hai mắt nhìn Vu Nhai, sau đó nặng nề gật đầu.
Vu Nhai lại đeo mặt nạ, sau đó dẫn theo Độc Cô Cửu Lan lẻn vào trong doanh địa của Dị Ma tộc.
- Đúng rồi. Vu… Vu Nhai, vì sao ngươi luôn phải đeo mặt nạ?
Độc Cô Cửu Lan ở phía sau không nhịn được hỏi.
- Ách, đây là bảo vệ mặt. Ta tương đối tự kỷ, không thích trên mặt có vết thương gì!
Vu Nhai nói loạn. Hắn cũng không thể nói, mục tiêu thật sự của Dị Ma Nhân là ta. Nếu như ta bị phát hiện, ta có thể trực tiếp lấy cái chết giải vây cho thôn các ngươi sao? Ta không vĩ đại như vậy chứ?
Vu Nhai cũng không có chuyện gì để nói với Độc Cô Cửu Lan. Độc Cô Cửu Lan cũng không dám hỏi thêm vì sao hắn không phải họ Độc Cô. Đồng thời cũng không hỏi hắn làm thế nào từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm đi ra được. Hai người chỉ lặng lẽ đi tới, rất nhanh đã lẻn vào doanh địa hậu phương của Dị Ma tộc.
Thật ra cũng không có doanh địa gì. Chỉ là đào một vài động lung tung ở trong kiếm phong mà thôi.
Đương nhiên, chỗ ở của Dị Ma Tộc Vương cũng tốt hơn. Cho nên xây một nơi có vẻ như nhà đất sang trọng. Vu Nhai vừa nhìn liền hiểu ngay, đó chính là chỗ ở tạm thời của Dị Ma Tộc Vương và các nhân vật cao tầng.
- Đi, chúng ta đi vào!
Hậu phương chỉ có Dị Ma Nhân bị thương và một vài kẻ nấu cơm các loại. Còn lại gần như đã tham gia chiến đấu. Lấy chỉ số thông minh của Dị Ma Nhân, cũng không ngờ sẽ có nhân loại dám lẩn vào trong doanh địa của bọn họ. Thật ra bọn họ cũng không có đồ gì để cho người ta trộm.
Bởi vậy, so với trong dự đoán, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều.
Tất nhiên, nơi này là chỗ ở của Dị Ma Tộc Vương và cao tầng bên trong cũng không có khả năng không có người ở lại canh giữ. Thậm chí thực lực còn không thấp. Xem ra chỉ số thông minh của bọn họ có dấu hiệu tiến bộ, còn có giữ người canh gác.
Đương nhiên, ở trước mặt Vu Nhai và Độc Cô Cửu Lan, hắn lại không đủ nhìn. Bọn họ lặng lẽ không một tiếng động bắt một người lại.
- Vu Nhai, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Độc Cô Cửu Lan hoàn toàn không có chủ ý. Trước đây trong thôn nàng vẫn là người dẫn đầu trong thế hệ trẻ, nhưng ở trước mặt Vu Nhai chính là một tiểu nữ hài cái gì cũng không hiểu.
- Kế tiếp dĩ nhiên là đến phiên chuyện của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...