Triệu Hoán Thần Binh

- Tiểu Loan Tiểu Dịch, chúng ta đi thôi. Hắc hắc, lát nữa cho các ngươi chơi với Long Báo. Tốc độ của nó rất lợi hại.

Vu Nhai cần giải thích sao? Không cần. Cho dù là cao thủ trong thôn gì đó bảo hắn giải thích, hắn cũng lười lãng phí nước bọt. Hiện tại chuyện rời khỏi Thiên Tội Uyên đã không thành vấn đề. Chỉ chờ lão đầu Mê Thành phá giải phù văn, hắn không cần tiếp tục ở lại đây nữa.

- Hay. Vảy của Long Báo đáng yêu hơn so với Thiết Phi Long!

Tiểu Loan cao hứng nói. Trong nháy mắt, Long Báo và Thiết Phi Long đều đổ mồ hôi.

- Vu... Ách!

Độc Cô Cửu Lan há hốc miệng, không biết nói cái gì. Trong lòng có cảm giác rất suy sụp.

- Cửu Lan, nàng thấy chưa? Người này căn bản không phải là người của Độc Cô gia chúng ta. Hắn đang trốn tránh, hắn...

- Độc Cô Cửu Lan đúng không? Nàng có muốn đi cùng tới Mê Thành hay không? Nếu không đi, ta đi trước.

Trong mắt Vu Nhai căn bản cũng không có Độc Cô Tề. Hắn trực tiếp cắt ngang lời.

- Đi, đương nhiên đi!

Độc Cô Cửu Lan rầu rĩ muốn chết. Mà khi Vu Nhai hỏi, nàng theo bản năng trả lời, sau đó chạy hướng về phía Long Báo, do dự một chút lại nhảy lên, ngồi ở phía sau Tiểu Dịch. Tiểu Loan ngồi phía trước. Tiểu Dịch ở phía sau Vu Nhai, Độc Cô Cửu Lan lại là người ngồi cuối cùng trong bốn người. Nàng nhìn về phía Độc Cô Tề nói:


- Bất kể thế nào, Tiểu Loan và Tiểu Dịch an toàn là tốt rồi.

- Cửu Lan, Tiểu Loan và Tiểu Dịch an toàn sao? Theo người lai lịch không rõ ràng này sẽ an toàn sao?

Độc Cô Tề vô cùng phẫn nộ. Đặc biệt từ đầu đến cuối Vu Nhai cũng không nhìn hắn, khiến tự tôn của hắn bị đả kích bội phần. Ớ dưới Thiên Tội Uyên, hắn là nam nhân mạnh nhất thế hệ trẻ. Độc Cô Cửu Lan lại là nữ nhân mạnh nhất thế hệ này. Hai người kết hợp vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

- Ta chỉ biết là, nếu như không phải nhờ có Vu Nhai chúng ta đã chết!

Độc Cô Cửu Lan đối với chuyện hắn không buông tha, cuối cùng có chút phiền...

- Đáng chết, họ Vu kia, dừng lại cho ta. Ngày hôm nay nếu ngươi không thể chứng minh ngươi là người của Độc Cô gia...

- A...

Độc Cô Tề nổi giận. Trong lòng hắn muốn nói, nếu như không phải vì người này, bây giờ nàng đã sớm ở trong lòng ta.

Chết, ta làm sao có thể giết chết hắn được?

Nhưng lời này là tuyệt đối không thể nói ra miệng. Rất nhanh Long Báo đã vọt tới trước mặt hắn. Vừa rồi, hắn mới nói được một nửa, Long Báo trực tiếp hành động, lao tới bên cạnh hắn, móng vuốt thuận tiện vẽ ra mấy vết máu ở trên bả vai hắn.

Độc Cô Tề không nhịn được hét thảm một tiếng, cả người còn bị đập bay ra ngoài. Lại nghe phía trước có giọng nói truyền đến:

- Ta có phải là người của Độc Cô gia hay không lại mắc mớ gì tới ngươi. Lần sau cũng không nên chặn đường loạn. Nếu không, móng vuốt của Long Báo không chỉ đập ở trên vai ngươi thôi đâu.

Độc Cô Tề ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Long Báo từ lâu không gặp:

- Vu Nhai, ta muốn giết ngươi.

Độc Cô Cửu Dã và ba người còn lại nhìn nhau. Bọn họ cảm thấy Độc Cô Tề quả thực quá mức kích động. Vị Vu Nhai cứu bọn họ cũng quá lãnh khốc. Một lời không hợp, không ngờ lại khiến Độc Cô Tề bị thương thành như vậy. Thật không biết hắn là người tốt hay là ác nhân.

Mọi người lắc đầu. Chắc hai người tranh giành người yêu. Loại chuyện như vậy, ở dưới Thiên Tội Uyên cũng có, cũng không phải chuyện của bọn họ. Bọn họ thu dọn thi thể và mọi thứ, chuẩn bị dẫn các hài tử đi tới Thiên Tội Uyên.

- Đại ca ca, Tề thúc thúc hình như rất ghét đại ca ca. Lần trước ở lãnh địa Dị Ma Nhân, hắn cũng không cho Thiết Phi Long xuống cứu đại ca ca.

Tiểu Loan nói với giọng thanh thúy. Độc Cô Cửu Lan vốn muốn ngăn cản, đáng tiếc đã quá muộn.

- Chắc hẳn hắn đố kỵ vì dáng vẻ của đại ca ca ta đẹp trai hơn hắn thôi!


Vu Nhai cười nói.

Vu Nhai đương nhiên biết tại sao Độc Cô Tề lại ghét hắn như vậy.

Ngoại trừ lần này có khả năng phá hỏng chuyện tốt của hắn ra, chủ yếu hơn chính là bởi vì Độc Cô Cửu Lan.

Trời ạ, lão tử ngay cả Độc Cô Cửu Lan có bộ dạng thế nào còn không thấy rõ, ngươi đố kỵ cái rắm.

Đương nhiên, Vu Nhai cũng không mấy để bụng. Nếu quả thật khiến mình tức giận, chẳng phải chỉ cần một kiếm là xong sao?

- Đúng vậy. Đại ca ca quả thực đẹp trai hơn so với Tề thúc thúc. Hắn cũng quá hẹp hòi.

Tiểu Loan ngồi ở trong lòng Vu Nhai, bộ dạng tiểu hài tử, thật sự rất đáng yêu. Đột nhiên nàng lại đưa hai ngón tay ra, tạo hình chữ V nói:

- Đại ca ca. Đây là ý gì? Lúc đó Cửu Lan tỷ tỷ nói đây là ý hai ngày sau có thể đi ra. Hiện tại đã qua hai tháng. Chẳng lẽ là có ý hai tháng sao?

- Đều không phải. Làm vậy có nghĩ là thắng lợi!

Vu Nhai cười nói. Hắn cũng không phát hiện ra Độc Cô Cửu Lan ngồi phía sau, sắc mặt đã ửng đỏ. Mặc dù không có gì, nhưng không hiểu giả vờ hiểu lại để người nam nhân trước mắt này biết, nàng cũng không chịu được.

- Thắng lợi, vì sao?

- Ách...

Vu Nhai không biết phải giải thích thế nào. Đây chính là từ trên địa cầu mang đến.

- Bởi vì Tiểu Loan, loan giương cánh, bay cao không phải biến thành bộ dạng này sao? Bay cao như vậy, rời khỏi nơi quỷ quái này. Đương nhiên chính là thắng lợi.


- Khanh khách, hóa ra là như vậy, Tiểu Loan cũng muốn bay cao, cũng muốn rời khỏi Thiên Tội Uyên.

Tiểu Loan cao hứng. Tiểu Dịch ở phía sau mím môi. Tiểu hài tử xấu xa đúng là tiểu hài tử xấu xa. Dễ dàng bị mắc lừa như vậy. Cái người gọi là đại ca ca này quả nhiên không phải người tốt lành gì, sẽ lừa gạt muội muội của mình.

Lúc này tâm tình Độc Cô Cửu Lan lại phức tạp. Nàng thật sự rất hâm mộ Tiểu Loan. Về phần chuyện Độc Cô Tề, nàng đã quên mất.

- Đại ca ca không vào cùng chúng ta sao?

Trước Mê Thành, Tiểu Loan và Tiểu Dịch được Độc Cô Cửu Lan dẫn vào bên trong Mê Thành. Vu Nhai lại chờ ở phía xa. Thời gian mới qua không bao lâu. Lão đầu Mê Thành khẳng định còn đang nổi nóng. Tất nhất là vẫn không nên đi vào.

- Không vào. Lén nói cho muộ biết, ta thừa dịp lúc lão đầu Mê Thành ngủ, vẽ ở trên mặt lão hình một con rùa lớn. Cho nên hiện tại ta cũng không dám đi vào!

Vu Nhai có vẻ như rất nhỏ giọng nói. Độc Cô Cửu Lan và Tiểu Dịch đều ngây ngẩn cả người. Đặc biệt là Độc Cô Cửu Lan, chớp chớp mắt, cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp. Biểu tình Vu Nhai lúc này thật sự cổ quái.

- Đại ca ca, không phải đại ca ca có thể đánh lão đầu Mê Thành răng rơi đầy đất sao? Thế tại sao lại phải sợ lão?

- Đại ca ca không phải là sợ lão, mà là lão đầu này chính là một kẻ vô lại. Rõ ràng đánh không lại còn muốn theo ta động thủ. Lão đã già, chân tay yếu, ta thật sự không hạ thủ nổi!

Vu Nhai tiếp tục nói loạn, duy trì hình tượng đại ca ca quang minh chính đại của hắn:

- Đương nhiên, nếu như lão dám khi dễ muội, ta đây cũng sẽ không để ý nhiều chuyện như vậy, sẽ đánh lão một trận. Ví dụ như, nếu như muội vẽ ở trên mặt lão hình con rùa lớn, nếu như lão dám đánh cái mông muội, muội cứ nói với đại ca ca. Ta sẽ không bỏ qua cho lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui