Một lần nữa hắn thu được một vài ký ức của Người cặn bã Vu Nhai. Thật ra, cũng không có ký ức nào cần nghĩ tới nữa.
Lão đầu Mê Thành trợn trừng mắt, nhưng thật ra không hỏi kỹ:
- Thế nào? Ngươi muốn cầm cái hộp kiếm nào trao đổi cơ hội đi ra với ta sao? Ngươi cần phải biết, ngươi không trải qua bất kỳ thí luyện nào, cho dù ra ngoài, cũng không có khả năng có cơ hội làm Các chủ U Linh Kiếm Các. Dưới Thiên Tội Uyên vốn chính là nơi rèn luyện. Ta khuyên ngươi vẫn nên đi vào mấy chuyến. Nếu như vận khí đủ tốt, lại nhận thêm vật tương tự, còn có thể theo ta trao đổi vài thứ tốt. Ta cũng sẽ viết thư lên, để cho ngươi sau khi rời khỏi đây giao cho gia chủ. Đến lúc đó gia tộc sẽ thưởng không ít. Đương nhiên, nếu như ngươi là một tên quần áo lụa là, chỉ vì ứng phó với Độc Cô Chiến Phong mà xuống đây, vậy coi như ta chưa nói gì.
- Có thể trao đổi đồ với lão sao? Không biết có thể trao đổi cái gì?
Ánh mắt Vu Nhai sáng ngời. Hắn không để ý tới chuyện lão nhân này có thể viết thư, mà chỉ suy ngẫm nên mở miệng học tập phù văn thế nào. Hiện tại cuối cùng hắn đã nhìn thấy hy vọng. Chỉ có điều rất nhanh hắn lại ngừng lại. Nếu như lấy ra tất cả các vật có khắc hình rồng, lão nhân này sẽ không xem mình thành quái vật, sau đó mang ra khỏi Thiên Tội Uyên nghiên cứu chứ?
Trong lòng hắn mơ hồ có chút hối hận. Sớm biết vậy hắn đã lấy thứ khác ra. Cầm kiếm hộp ra làm cái gì chứ?
Tuy rằng Vu Nhai đối với hộp kiếm này cũng không quá coi trọng, nhưng mẫu thân lại không như vậy.
Vu Nhai biết, thật ra Vu Thiên Tuyết vẫn luôn nhớ và quyến luyến đối với Độc Cô Chiến Phong. Đây là vật duy nhất mà Độc Cô Chiến Phong lưu lại. Vu Nhai không muốn khiến cho nàng thương tâm.
- Công pháp, chiến kỹ và trang bị ngươi chọn cái gì thì là cái đó... Đi thôi, tiến đến ngồi một chút. Thân thể ta già rồi có chút suy yếu, không thể đứng được lâu như vậy.
Lão đầu Mê Thành ngáp một cái, lảo đảo đi vào trong.
- Ta nhổ vào!
Trong lòng Vu Nhai thầm mắng. Lão nhân này thực lực tuyệt đối đặc biệt nghịch thiên. Dưới Thiên Tội Uyên, theo quy tắc mọi người bị áp chế, cảnh giới cao nhất cũng chỉ có Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Lúc này Vu Nhai đã Hoàng Binh Sư ngũ đoạn, còn có linh giác mà người bình thường khó có thể sánh bằng. Hắn có thể dễ dàng cảm giác được Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Nhưng Vu Nhai lại không phát giác ra thực lực của lão nhân này.
Hoặc là linh giác của lão đầu Mê Thành siêu cường, che giấu lực lượng. Hoặc là lão không bị Thiên Tội Uyên áp chế.
Lão nhân này, chắc là người hiểu rõ Thiên Tội Uyên nhất. Vu Nhai cũng không muốn buông tha cơ hội này.
Hiện tại hắn cảm thấy hứng thú đối với lịch sử Thiên Tội Uyên. Cổ Đế Long Linh, đây là gia hỏa khủng khiếp tới mức nào. Rốt cuộc đã bịvật gì đánh nát?
Còn nữa, các đồ khắc hình rồng gì đó, bên trong che dấu bí mật gì?
Vu Nhai cũng không thấy lão nhân này thu thập những vật gì đó làm kỷ niệm. Nhất định là người của Độc Cô gia.
Đúng rồi, vừa nãy lão đánh ra phù văn. Lẽ nào bên trong mấy thứ này cũng che dấu phù văn. Rốt cuộc chúng có liên quan gì với Cổ Đế Long Linh?
Tất cả mục đích chủ yếu là nhận được Cổ Đế Long Linh.
Vu Nhai đi vào trong thành, không thấy có mùi ẩm mốc. Xung quanh rất sạch sẽ, chỉ có điều tối tăm, khiến người ta có cảm giác u ám.
- Vậy... lão tiền bối Mê Thành, cái hộp kiếm nên đưa ta chứ?
Vu Nhai đi một hồi mới đột nhiên ý thức được, không ngờ lão già đáng chết kia lại đường hoàng cầm hộp kiếm của hắn thưởng thức, hình như còn kích động chuẩn bị thu nó vào trong nhẫn không gian. Hắn vội vàng muốn đòi về.
- Ách, để ở chỗ lão nhân là được rồi. Dù sao ngươi trở ra chắc hẳn cũng đừng mong lấy được vật có khắc hình rồng khác. Trước tiên ngươi cũng có thể ở lại Thiên Tội Uyên chơi. Chừng nào muốn ra khỏi Thiên Tội Uyên, có thể tìm ta bất kỳ lúc nào!
Lão đầu Mê Thành nói:
- Tiểu tử, đừng lộ ra biểu tình như vậy. Không phải ta không coi trọng ngươi. Mà qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có Độc Cô Chiến Phong từng ra ngoài. Ngươi không nên ôm hy vọng quá lớn, sẽ bị tuyệt vọng đấy.
- Cái này không tốt lắm đâu?
Trong lòng Vu Nhai thầm mắng: Chơi em gái lão ấy.
Biểu hiện trên mặt hắn có chút do dự, mang theo cảm giác sững sờ. Nếu như Độc Cô Cửu Tà hoặc Độc Cô Thanh Hải ở nơi này, nhất định sẽ âm thầm cảnh giác,
Tiểu tử này lại bắt đầu giả vờ.
Về phần lão đầu nói Minh Huyễn Cổ Lâm có nhiều thứ đáng sợ, Vu Nhai sớm đã lĩnh hội, thật ra cũng không cần lão nhắc nhở.
- Có gì không tốt? Thôi đi tiểu tử, đừng tưởng rằng lão nhân không nhìn ra. Ngươi muốn biết cái gì, nói đi!
Lão đầu Mê Thành cũng là một kẻ tinh tường. Vừa nhìn thấy vẻ mặt Vu Nhai như vậy, liền biết tiểu tử này khẳng định sẽ không dễ dàng rời khỏi như vậy. Hộp kiếm đối với tiểu tử này mà nói quả thực rất quan trọng, làm sao có thể dễ dàng đưa cho mình như vậy? Đã như vậy, theo hắn, xem hắn muốn biết cái gì. Dù sao có thể giữ cái hộp kiếm này lại là được. Lừa loại tiểu tử này, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
- Ta muốn biết Thiên Tội Uyên này được hình thành thế nào? Tại sao lại có nơi đáng sợ như thế?
Trong lòng Vu Nhai cười thầm, trên mặt lại có phần sững sờ. Hắn cũng không đoạt lại cái hộp kiếm, mà theo lão đầu Mê Thành đi tới.
- Thiên Tội Uyên, tất nhiên là một trận đại chiến viễn cổ. Cụ thể thế nào ta cũng không hiểu rõ lắm. Chỉ biết là trong đại chiến kia chính là lúc Độc Cô gia chúng ta quật khởi. phải biết rằng, khi đó Độc Cô gia chúng ta còn chưa được thành lập?
Lão đầu Mê Thành nhìn như đặc biệt thuần thục nói. Chắc hẳn rất nhiều người đều đã hỏi lão về vấn đề giống như vậy.
- Có người nói năm đó có rất nhiều chủng tộc chiến đấu ở trên mảnh đất này. Các loại Thần Binh đều có mặt. Nhưng có một thanh Thần Binh lại kinh thiên động địa, quét ngang tất cả. Bao gồm cả Thần Nỏ Tinh Linh. Không biết Thần Binh kinh thiên động địa này là cái gì?
Vu Nhai hỏi.
Lão đầu Mê Thành thoáng liếc mắt nhìn Vu Nhai, nói:
- Tiểu tử ngươi thật ra biết không ít, quả thực có khả năng có Thần Binh như thế. Chỉ có điều thời gian thật sự đã quá cổ xưa, đã không thể nào nghiên cứu ra được. Thật ra hiện tại trên đại lục Thần Huyền còn có vài loại tranh luận. Loại thứ nhất: đó căn bản không phải là Thần Binh, mà là nhân lực làm. Là lực lượng cường giả siêu thần có thể hủy diệt Thần Binh; Loại thứ hai là nói: Đó là thần, chỉ có thần thật sự mới có thể làm được; Còn có loại cách nói thứ ba: Nói Thần Binh cùng Thần Binh va chạm, mới tạo thành kết quả như vậy. Tất cả đều đồng quy vu tận. Có rất nhiều cách nói khác nhau. Nói ví dụ như tổ tiên đế quốc Ma Pháp có ma pháp quật khởi, lợi dụng ma pháp trận siêu cấp nghịch thiên nào đó làm ra. Nói chung là lung tung đủ loại. Tiểu tử cản thấy có hứng thú với điều này, sau khi ra ngoài có thể về thư viện của gia tộc xem. Không chừng có thể đào ra được bí mật nào đó cũng không chừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...