Có lẽ chỉ cần một cơ hội là có thể đạt được Hoàng Binh Sư ngũ đoạn.
Vu Nhai chỉ thoáng suy nghĩ một chút, đã biết chuyện gì xảy ra.
Bởi vì hắn trùng tu hai lần. Trên phương diện rèn trước đây không có cơ sở, dường như đã được làm đến nơi đến chốn. Lúc này Vu Nhai ở trên bất kể phương diện nào, cũng cường đại hơn so với trước đây rất nhiều.
Long Báo cũng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn. Tại sao tự nhiên lại cảm giác nhân loại này có chút nặng nề, giống như ngọn núi lớn.
Đúng vậy. tTrước đây Vu Nhai dựa vào Thần Huyền Khí Điển, huyền khí gần như đều do Thần Huyền Khí Điển đưa cho. Mà bây giờ, hắn mới thật sự tìm được cảm giác thuộc về mình. Huyền khí thực sự nặng như núi.
Vu Nhai mỉm cười chỉ có chút hài lòng mà thôi. Trong thế giới này cường giả nhiều như mây. Cho dù là thế hệ trẻ của Độc Cô gia, có rất nhiều người mạnh hơn hắn rất nhiều. Huống hồ kẻ địch của hắn không phải là thế hệ trẻ của Độc Cô gia. Hắn còn nhớ rõ, hắn đã từng nói với Đan Đạo Hùng, hắn phải đánh bại phụ thân hắn.
- Đi thôi!
Vu Nhai khẽ quát một tiếng, lảo đảo đi về phía vừa Dẫn động.
- Giết giết giết...
Càng ngày càng nhiều u linh nhào về phía Vu Nhai. Tất cả đều là huyễn cảnh, cũng không phải là U Linh Thú. Nhưng Vu Nhai cũng không còn trấn tĩnh giống như lúc đầu nữa. Bởi vì không ngờ những u linh này không chỉ là huyễn cảnh, mà còn là u linh mang theo kiếm ý.
Điều này làm cho Vu Nhai nghĩ đến tình cảnh rừng kiếm ở bên trong Kiếm Ảnh Trận. Khi đó cũng giống như thế này, vô số kiếm ý ngang dọc.
Điều khiến cho người ta suy sụp chính là, Vu Nhai rõ ràng là tiến về phía trước, nhưng hắn đi tới đi tới một hồi lại trở về chỗ cũ. Xương xung quanh bị Long Báo gặm vẫn còn dấu răng của nó. Mỗi lần trở lại chỗ cũ, u linh xung quanh đều sẽ trở nên cường đại hơn.
Vẫn giống như thời điểm lúc trước khi đi vào Rừng kiếm, mỗi bước tiến lên, kiếm ý sẽ trở nên cường đại hơn.
Nhưng lúc ở trong Rừng kiếm có mục tiêu rõ ràng. Biết các thanh kiếm lớn xung quanh đang thay đổi, biết mình đang tiến bước, biết phía trước sẽ có đầu ra. Nhưng ở đây, hoàn cảnh tương tự và cùng một chỗ, lại có lực lượng không giống nhau. Hiện tại Vu Nhai có phần không xác định được suy nghĩ trước đó có đúng hay không. Ở đây đúng là một nơi rất nhỏ. Người chết đều ở trong này, lại đều vặn vẹo. Nhưng hẳn không phải bị ảo giác hù chết, mà là bị kiếm ý đâm thủng ý thức mà chết.
Có lẽ đã từng có người tiến vào, cũng phán đoán giống như hắn, đây là một nơi rất nhỏ, khẳng định có thể ra ngoài. Nhưng đi tới đi tới, u linh xung quanh càng ngày càng mạnh, tâm tình cũng càng ngày càng suy sụ, cuối cùng chết ở cùng một chỗ.
- Lẽ nào hướng này là sai?
Vu Nhai tiêu diệt một u linh, thì thào tự nói.
Cho dù là hắn, tâm tình cũng phát sinh biến hóa. Hắn đã không biết đi mấy vòng luân hồi trong ảo giác. Có lẽ là ba mươi mấy vòng. Luân hồi chính là đi vòng vòng,
Vu Nhai chỉ cần đi tới khoảng hai, ba trăm thước sẽ trở lại chỗ cũ.
Chỉ cần là người bình thường, trong lòng cũng không thể không có biến hóa.
- Không, chính là hướng này. Lực lượng dẫn động vẫn là từ hướng này tới. Mẹ nó, nhận thức chuẩn hắn. Trong rừng kiếm trước đó khủng bố như vậy còn có thể đi qua, nữa là ở đây!
Vu Nhai đột nhiên mắng lớn, sau đó tiếp tục cưỡi Long Báo đi tới:
- Đúng rồi. Ta có thể hấ thu kiếm ý trong rừng kiếm. Khẳng định u linh ở đây cũng có thể hấp thu dung hợp. Ta cứ một đường hút qua.
Trước đó Vu Nhai không phải chưa từng nghĩ tới chuyện hấp thu. Nhưng trước đó quá yếu. Đối với hắn không có tính khiêu chiến. Hơn nữa có quỷ mới biết hấp thu những u linh này có thể có di chứng gì hay không. Hiện tại hắn không quản được nhiều như vậy, cứ chữa ngựa chết thành ngựa sống đi.
Cứ như vậy, Vu Nhai tiếp tục đi tới. Bởi vì đã được Kiếm Ảnh Trận rèn luyện, mặc dù trải qua hơn ba mươi lần ảo giác luân hồi, hắn vẫn có thể dễ dàng dung hợp kiếm ý của u linh xung quanh. Hắn cũng không cảm giác được có bao nhiêu lợi ích. Nhưng càng về sau lại càng khó. Mãi đến khi ảo giác vòng lại lần thứ 160, Vu Nhai cuối cùng cảm giác hấp thu những kiếm ý của u linh này đã có phần quá sức.
Lúc mới bắt đầu có thể trực tiếp hút vào. Đến lúc này, phải giết chết những u linh sau đó mới có thể hút vào.
Càng ngày Vu Nhai càng hiểu rõ, vì sao chỉ muốn đi ra khỏi Thiên Tội Uyên, có thể lên làm Các chủ U Linh Các hoặc là Các chủ dự bịnh. Những u linh đều vô cùng quỷ dị. Giết, đơn giản là các loại thủ đoạn vô cùng vô tận.
Ngươi nói dù sao vẫn là dậm chân tại chỗ, thật ra không cần giết, cũng không cần hút không phải sao?
Không có hứng thú. Vu Nhai cũng thử trải qua năm ảo giác luân hồi không giết, kết quả xung quanh vẫn là u linh. Nếu như ở trong một ảo giác luân hồi không hủy diệt tất cả u linh, bọn chúng sẽ tích lũy lại, rất dễ bị bọn chúng quần đấu.
240 lần ảo giác luân hồi, Vu Nhai cảm giác thật sự muốn qua đời.
Ngược lại không phải là hắn không hấp thu kiếm ý của u linh, mà là rốt cuộc đâu mới là điểm kết thúc. Hắn căn bản nhìn không thấy được đầu ra. Khi dẫn động vẫn cảm giác như cũ. Vu Nhai thậm chí cảm thấy, thật ra lực lượng Dẫn động cũng là ảo giác.
- Ô ô...
Long Báo khiếp sợ. Nếu không phải có Vu Nhai ở đây, nó đã sớm suy sụp.
- A...
Lại một u linh bị hắn chém xuống. U Linh trong ảo giác luân hồi lần này đã hoàn toàn bị giết sạch. Vu Nhai ngồi xếp bằng, điên cuồng hấp thu kiếm ý xung quanh.
Kiếm ý ở đây không giống với kiếm ý ở trong Kiếm Ảnh Trận. Kiếm ý ở đây từ đầu đến cuối đều u ám.
Nếu như nói kiếm ý của Kiếm Ảnh Trận mang theo sát tính mãnh liệt, vậy nơi này chính là mang theo sát tính âm hàn quỷ dị.
U Hoang thật ra lại cực kỳ thoải mái. Trước đó hắn vừa mới đạt tới cảnh giới thánh binh Binh Linh, lần này lại mơ hồ có phần muốn đột phá. Điều này làm cho Khắc Liệt Luân Tư đặc biệt phiền muộn. Thỉnh thoảng hắn lại gào thét nhanh đến bộ tộc người lùn, đừng ở mãi tại Độc Cô gia nữa. Hắn cũng muốn đến chỗ người lùn trộm đồ tốt có thể khiến cho hắn tiến hóa. Nói ví dụ như nghệ thuật rèn thần búa người lùn nào đó. Tốt nhất là lén lấy luôn của thần búa người lùn ra.
Ầm...
Vu Nhai đột nhiên mở mắt. Hoàng Binh Sư ngũ đoạn.
Đúng vậy, trong lúc đang không ngừng hấp thu kiếm linh của u linh, Vu Nhai không ngờ lại đột phá. Chỉ có điều hắn cũng không bất ngờ. Hắn đã hao tổn không ít thời gian. Chắc hẳn từ khi tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm đến bây giờ, chí ít đã qua một tháng.
- Không có khả năng không có đầu ra. Tiếp tục, có lẽ ma pháp truyền tống trận ở phía trước.
Vu Nhai cũng không bởi vì đột phá mà hài lòng. Nhưng đột phá lại khiến cho lòng tin của hắn tăng lên. Cứ coi đây như một loại tôi luyện. Cho dù nơi này là một Kiếm Ảnh Trận khác, Kiếm Ảnh Trận phía trên có thể xông qua, vậy vì sao ở đây lại không thể?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...