Đương nhiên, tâm tình phẫn nộ của nó, cho dù ai cũng có thể cảm giác được.
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, cuối cùng Thanh Mã ủ rũ cúi đầu thu nhỏ lại, quay ngược trở lại Huyền Binh Điển.
- Vậy mới đúng chứ! Thanh Mã huynh, sau này huynh cứ theo ta đi. Ta có
Huyền Binh độc nhất vô nhị trên đại lục Thần Huyền này. Chỉ cần huynh
giúp đỡ ta, ta bảo đảm nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành Huyền Binh
trâu bò nhất.
Vu Nhai lại lừa gạt giống như lừa gạt Thôn Thiên Kiếm trước đây. Đáng
tiếc con ngựa xanh kia căn bản cũng không mắc lừa. Sau một hồi trừng mắt nhìn hắn, lại nghe Vu Nhai nói:
- A, Thanh Mã huynh. Được rồi, ta biết huynh cảm thấy phản cảm đối với
cái tên Thanh Mã này. Nếu không huynh nói một chút về tên của mình đi,
được không? Hay như vậy đi, dù sao ta gọi Thanh Mã lên nghe cũng không
được tự nhiên. Vậy ta đặt cho huynh một cái tên được, gọi... À, gọi là
Xích Thố thì thế nào?
Thất Tinh Thần Kích ngoại trừ hình dáng và bảy ngôi sao ở phía trên ra,
căn bản là phương thiên họa kích. Kiếp trước nhắc tới phương thiên họa
kích liền nghĩ đến Lữ Bố Lữ Phụng Tiên trong thời tam quốc. Năm đó, vật
cưỡi của hắn không phải là là con ngựa Xích Thố sao? Cái tên này rất
chuẩn xác.
Đáng tiếc, con ngựa xanh kia cũng không biết về câu chuyện này. Nó đường đường là... Lại bị nói thành ngựa. Hiện tại lại bị gọi thành thỏ. Đã
nhầm lại càng nhầm. Nó có thể nhịn nhưng không thể nhẫn. Nó lại phát ra
gió bão, lại giẫm loạn, đạp loạn. Đáng tiếc, không có sự khống chế của
Vu Nhai, hiện tại nó không có biện pháp nào có thể phát huy ra lực lượng bản nguyên và ý thức. Rất nhanh nó lại quay trở vào trong trang sách,
thiếu chút nữa thì nhốt mình trở lại bên trong thần kích.
Lần này, không cần biết Vu Nhai nói gì, nó đều không để ý tới. Nó đã
nhận mệnh. Theo một chủ nhân như thế, tiền đồ chắc chắn sẽ vô cùng ảm
đạm.
- Xích Thố, sau này dù sao chúng ta cũng sẽ cùng nhau làm chiến. Không biết ngươi có thể cho ta lực lượng thế nào?
Vu Nhai tiện tay đánh ra một chiêu. Thất Tinh Thần Kích từ trong Huyền Binh Điển lao ra.
Vu Nhai cầm Thất Tinh Thần Kích trong tay. Lúc này hắn cảm giác nó nhẹ
hơn trước nhiều, giống như liên kết giữa máu và thịt vậy, giống như khi
cầm Huyền Binh Điển chiến đấu. Cuối cùng hắn cũng có Huyền Binh bản mạng thật sự.
Con ngựa xanh Xích Thố tinh thần chấn động, trong mắt đột nhiên có chút hả hê.
Đúng lúc này, Vu Nhai cảm giác được tin tức của Xích Thố truyền đến
trong đầu. Sau đó, tinh thần hắn chấn động, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị một cách dị thường. Hắn tiện tay chém ra một cái...
Trong ánh sáng ngân sắc mang theo bảy tia sáng màu xanh nhạt hóa thành
một vầng trăng khuyết chém ra. Trong nháy mắt, bên trong thạch động, đá
bay loạn. Hài cốt của tiền bối Kim Khí Thiên cũng theo đó vỡ nát thành
hơn mười mảnh.
Ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Sau khi cát bụi lắng xuống, trên tường đá
xuất hiện một vết nứt sâu. Lúc này, Vu Nhai đã không còn khí lực để chú ý tới vết nứt này. Nếu không có Thất Tinh Thần Kích chống đỡ, hắn đã đứng không yên.
Dù vậy, hai chân hắn vẫn run rẩy, tay run một cách lợi hại. Huyền khí
trong cơ thể... Hắn đã không còn huyền khí, cứ nhẹ nhàng vung lên, khiến huyền khí trong cơ thể hao tổn gần hết, chỉ còn thiếu bị tổn thương
kinh mạch.
Trên tay chợt lóe lên ngân quang. Thất Tinh Thần Kích thu hồi Huyền Binh Điển. Theo trở về, tất nhiên còn có Xích Thố. Lúc này tinh thần nó khá
tốt, dương dương đắc ý, cái đuôi hồ ly thật dài dựng thẳng lên thật cao, mông lắc qua lắc lại.
- Ngươi cố ý làm như vậy sao?
Xích Thố lắc đầu, đảo mắt, kêu lên mấy tiếng vui sướng. Cũng không biết nó có ý gì.
Vu Nhai quay đầu nhìn về phía Tiểu Phong Doanh. Phong Doanh như có thần giao cách cảm nói:
- Hình như nó nói chủ nhân quá yếu. Đó chỉ là một chiêu đơn giản nhất.
Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái. Mẹ nó, không ngờ mình lại bị khinh bỉ. Lúc trước có Thôn Thiên Kiếm, sau lại có Thất Tinh Thần Kích.
- Lẽ nào ta lại bắt được phế vật? Có thể nhìn nhưng không có thể ăn sao?
- Cũng không phải vậy đâu chủ nhân. Chủ nhân có thể tìm thanh trường
kích khác. Đến lúc đó, để Xích Thố giống như Phong Doanh là được. Chủ
yếu là lực lượng Thất Tinh Thần Kích quá mạnh mẽ. Tuy nhiên, chủ nhân
chí ít còn có thể đánh ra một chiêu. Vẫn còn mạnh hơn so với việc không
khống chế được Thôn Thiên Kiếm.
- Ngươi nói vậy là đang khen ngợi ta sao?
Da mặt Vu Nhai cứng đờ nói.
Phong Doanh cảm giác hình như nàng đã nói sai, nhưng lại không biết mình nói sai ở chỗ nào. Nàng không dám nói tiếp nữa.
Vu Nhai chỉ cảm thấy có chút buồn bực, ngay sau đó lại trở nên vui vẻ.
Phong Doanh nói có đạo lý. Chí ít hắn có thể vung Thất Tinh Thần Kích
lên một lần. Với thực lực của hắn hiện này, hắn tin tưởng không có cao
thủ siêu cấp nào khi dễ hắn nữa? Đây có thể xem là tuyệt chiêu để bảo
toàn tính mạng.
Sau khi khôi phục huyền khí, Vu Nhai lại thu hồi Huyền Binh Điển vào
trong cơ thể. Hắn thu dọn huyệt động, tập hợp lại hài cốt của Kim Khí
Thiên lại với nhau.
Hắn lạy Kim Khí Thiên hai lạy, lại đặt địa đồ ma pháp vào trong hộp cẩn
thận. Hắn cũng cần phải trở về. Không biết đám người của nữ tặc công
chúa kia còn ở trong đó nữa hay không?
Vừa nghĩ, Vu Nhai lại tìm thấy chút khí, đưa ra ngoài tra xét.
Trong phút chốc, hắn rất nhanh liền quay trở lại, nét mặt điên cuồng
biến đổi. Nếu không phải hắn lui nhanh, trong nháy mắt vừa rồi có thể sẽ bị phát hiện.
Đáng chết, tại sao nữ tặc kia vẫn ở bên ngoài? Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra điều gì sao?
Vu Nhai không dám làm gì sơ suất. Hắn biết rõ hậu quả của mình nếu rơi
vào trong tay nữ tặc. Đáng tiếc hắn không biết phải thế nào mới có thể
che giấu được chút Khí này. Làm sao bây giờ? Hắn nhìn xung quanh một
chút, sau đó nhanh chóng san bằng những nơi vừa bị Thất Tinh Thần Kích
phá hỏng.
Kiếp trước Vu Nhai làm quân nhân tình báo. Trên phương diện xóa bỏ dấu
vết, hắn làm vẫn còn có chút tâm đắc, tốc độ rất nhanh. Hiện tại, hắn
không được phép có chút do dự nào.
- Chủ nhân, chút Khí kia đã bị phát hiện!
Lực cảm ứng của Phong Doanh rất mạnh. Lông tơ trên người Vu Nhai đều
dựng lên. Hắn bỏ qua ý định sử dụng Thất Tinh Thần Kích đánh lén, nhảy
vào chỗ cất giấu Thất Tinh Thần Kích và địa đồ ma pháp, ẩn nấp.
Rất nhanh hắn lại đứng dậy. Hắn đem địa đồ ma pháp để vào trong cái hộp
ném ra ngoài, sau đó lại một lần nữa chui nào chỗ nấp. Hắn đặt lại cơ
quan.
Ngay khi hắn làm xong xuôi tất cả mọi chuyện, nữ tặc cùng hai lão già kia cuối cùng cũng tiến vào.
- Công chúa, đây là...
- Địa đồ ma pháp. Tìm… tìm được rồi.
Hai lão già nhìn chằm chằm vào địa đồ ma pháp, vô cùng kích động. Bọn họ nhanh chóng liền cầm vào trong tay, mở ra. Tia sáng chiếu vào hai lão
già có phần quỷ dị. Nhưng khi chiếu vào nữ tặc công chúa lại lộ ra một
vẻ đẹp khác thường. Nữ tặc công chúa miệng hết khép lại mở, đoạt lấy địa đồ từ trong tay bọn họ lại, ôm ở trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...