Nhưng Vu Nhai dĩ nhiên là lười sử dụng loại cao cấp. Ngay cả lĩnh ngộ cũng không. Sau khi đột phát kỳ tưởng, mới khiến cho Phong Doanh truyền thừa qua, sau đó trực tiếp sử dụng. Dù vậy, kiếm kỹ của chủ nhân Phong Doanh trước đó vẫn mạnh hơn nhiều so với kiếm kỹ của Vu gia. Về phần cơ sở kiếm kỹ chủ nhân trước của Phong Doanh hiện tại đã trở thành của Vu Nhai hắn. Dù sao Phong Doanh lại không phản đối, hắn có thể vô sỉ đạo văn.
Làm xong tất cả, Vu Nhai liền kéo Vu Thiên Tuyết rời khỏi đó. Từ đường vẫn yên tĩnh như trước. Không quan tâm già hay trẻ đều đang lĩnh ngộ kiếm kỹ của Vu Nhai. Phần lớn mọi người trong Vu gia cũng sử dụng kiếm. Dù sao kiếm cũng là Huyền Binh thông dụng nhất.
- Trời thương Vu gia ta!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu gia chủ đột nhiên thở ra một hơi thật dài.
Vu Nhai không biết Vu gia sẽ có phản ứng gì. Hắn không để ý tới. Thật ra hắn đối với Vu gia cũng không có cảm giác muốn gia nhập cho lắm. Nhưng Vu Thiên Tuyết lại khác. Nàng còn muốn ở lại Bắc Đấu. Nếu chỉ dựa vào chút thành tựu của mình bây giờ để Nghiêm Lôi để ý tới nàng là không được. Dù sao Nghiêm Lôi cũng là người ngoài. Quân đoàn màu đỏ cũng là người ngoài. Bên trong không chắc sẽ không có kẻ cặn bã nào. Cho nên Vu gia nhất định phải trở lên cường đại.
Hừ hừ, mượn sự chiếu cố của Nghiêm Lôi hiện nay, có đội quân màu đỏ tồn tại, Vu gia quật khởi là điều bất kỳ ai cũng không ngăn nổi. Chí ít ở Dao Quang Thành là không ai ngăn cản nổi. Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời. Muốn lâu dài, nhất định phải có lực lượng cường đại và nội tình.
Bởi vậy, Vu Nhai mới có thể truyền công pháp và kiếm kỹ xuống. Hắn cũng không tin tất cả mọi người trong Vu gia đều là kẻ ngu ngốc. Cũng không phải ai cũng là A Đấu không đở nổi!
- Mẫu thân, đây là thứ người kia lưu lại sao?
Vu Thiên Tuyết cũng không bình luận gì đối với Vu Nhai chuyện mới vừa làm, nhưng vẻ vui mừng trên sắc mặt nàng lại không giấu giếm được Vu Nhai. Vu Thiên Tuyết ngoại trừ mấy năm ở Độc Cô gia, gần như cả đời không rời khỏi Vu gia, làm sao có thể không có tình cảm được?
Vẫn là tiểu viện trước đây thuộc về nàng. Thời gian hơn một năm trôi qua mọi thứ vẫn giữ nguyên. Nàng không ở lại lâu, dẫn theo Vu Nhai đi tới căn phòng của nàng trước đó. Ở đáy tủ treo quần áo, nàng tìm được một cái hộp rất dài. Hộp này cao khoảng một thước hai, rộng hai mươi cm. Phía trên khắc hai con ma thú kỳ lạ. Chúng giống như rồng, lại có cánh và sừng, toàn thân đều làm bằng mực xanh ngọc. Trong lúc mơ hồ có thể cảm giác được lực lượng từ bên trong truyền tới. Khi Vu Nhai nhìn thấy nó, trong nháy mắt, hình như thấy thanh kiếm kích động.
- Đúng vậy, chính là do hắn lưu lại, nói là để lại cho con!
Vu Thiên Tuyết nói.
- Để lại cho ta, phía trên có phải là ấn ký của hắn hay không? Mẫu thân, sao trước đây mẫu thân không mang nó tới Độc Cô gia?
Vu Nhai khẽ nhíu mày đáp. Đối với thứ này, hắn cũng không cảm thấy quá hứng thú, chỉ có chút kỳ quái hỏi.
- Ta không mang nó đi được. Hơn nữa, ta vốn tưởng rằng không cần tín vật!
Vu Thiên Tuyết có phần cô đơn nói.
Trong lòng Vu Nhai thầm cảm thán, nhưng không nói gì thêm. Chỉ có điều khi hắn cầm cái hộp này lên, trong nháy mắt liền nhíu mày. Không trách được mẫu thân nói không mang đi được. Nếu như không có nhẫn không gian, thực lực không đạt được Hoàng Binh Sư, quả thực không mang cái hộp kiếm này đi được. Linh Binh Sư cao đoạn, sợ rằng đi một buổi sáng cũng sẽ bị chết vì mệt. Đương nhiên, dù thực lực Vu Nhai là Linh Binh Sư nhưng lại không giống bọn họ. Hắn là Linh Binh Sư cực hạn.
- Tiểu tử, xem ra phụ thân ngươi để lại cho ngươi một thứ tốt. Đây là hộp kiếm khí. Sau này ngươi sử dụng kiếm lại phối hợp cái hộp kiếm khí này, gần như có thể gia tăng gấp đôi uy lực!
Khắc Liệt Luân Tư giải thích:
- Loại vật này, thông qua truyền thừa của ta, hẳn ngươi cũng biết, chế tạo vô cùng khó khăn. Vật này, tuyệt đối là tinh phẩm trong tinh phẩm. Cho dù là ta có nguyên vật liệu tương tự cũng không thể chế tạo được cái gì hơn thế.
Vu Nhai gật đầu, trực tiếp ném hộp kiếm khí vào nhẫn không gian. Hắn cũng không phát hiện ra Khắc Liệt Luân Tư sau khi nói câu nói đó, biểu tình lại có chút không được tự nhiên. Đối với hộp kiếm khí này hắn không muốn dùng, lại phải thu, bởi vì...
- Đến tỉnh Kiếm Vực, nếu như gặp phải phiền toái gì, lấy hộp kiếm khí này ra. Hắn dù sao cũng là phụ thân con!
Vu Thiên Tuyết khẽ thở dài. Xem như là cho Vu Nhai một thứ để bảo toàn tính mạng. Cho dù phụ thân hắn không tiếp nhận hắn, nhưng thứ này vừa ra, chỉ sợ cũng có người nhận ra. Đến lúc đó chuyện có thể sẽ gây ra ầm ĩ. Đây là suy nghĩ của Vu Thiên Tuyết.
- Yên tâm đi mẫu thân, ta không phải là loại người cho dù chết cũng phải kiên trì.
Vu Nhai cười nói.
Vu Thiên Tuyết gật đầu cười, thần sắc vẫn lộ vẻ cô đơn.
Vu Nhai cũng không nói nhiều, nhưng trong lòng có chút kỳ quái. Cái hộp kiếm khí này tuyệt đối không phải vật bình thường. Người phụ thân kia đã lấy ra, vì sao lại không tiếp nhận bọn họ chứ?
- A, Độc Cô gia vô cùng..., sẽ có thể để thứ này vào trong mắt sao?
Trong lòng Vu Nhai thầm cười khổ. Điều này giống như đạo lý người nghèo xem một kim tệ thành của trời ban. Người giàu có xem một vạn kim tệ trở thành tiền buộc-boa. Chắc hẳn vị phụ thân kia chỉ tùy tiện đưa cho mẹ con bọn họ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Nhai không làm kinh động bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả Vu Thiên Tuyết, một mình cưỡi trên Khu Phong Thứu đi tới Bắc Đấu Thành.
Lúc này ngoài cửa chính Bắc Đấu Thành, đoàn người đã bắt đầu khởi động. Lúc trước đã thông báo xuống, các kỵ sĩ dự bị sẽ tập trung ở cửa chính Bắc Đấu Thành. Dân chúng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội vây xem lần này. Cùng lúc đó đám người thành chủ Lãnh Thu Dương cũng muốn đến tiễn đưa.
Vu Nhai coi như tới sớm. Các kỵ sĩ chính thức còn chưa có xuất hiện. Các kỵ sĩ dự bị mới thật ra lại tới gần hết. Nhưng đám kỵ sĩ dự bị cũ như Lý Thân Phách và Độc Cô Cửu Tà lại chưa tới.
- Hừ!
Nghiêm Sương và Dạ Tình vẫn không thèm để ý đến hắn, thấy hắn liền hừ một tiếng quay đầu sang chỗ khác.
- Ha, tên lường gạt, ngươi sao giờ mới đến? Ngươi lại lừa Nghiêm Sương tỷ tỷ và Dạ Tình tỷ tỷ cái gì vậy?
Sắc mặt Tiểu Mỹ vẫn hồng nhuận. Trời ạ tiểu nha đầu này còn chưa tỉnh rượu. Thật không biết nàng đã uống bao nhiêu. Đã một ngày trôi qua rồi.
- Ách, Tiểu Mỹ, chuyện là thế này!
Vu Nhai nói sơ qua mọi chuyện cho nàng nghe.
- Hóa ra là như vậy. Ngươi thật sự không giống như đang gạt người. Nghiêm Sương tỷ tỷ, Dạ Tình tỷ tỷ, các tỷ vì sao lại tức giận?
Tiểu Mỹ lại chạy tới hỏi hai vị tỷ tỷ. Quả thực, suy nghĩ của Vu Nhai cũng không tệ. Chỉ có điều hắn cũng không hiểu. Tuy rằng đã quyết định phải thân sĩ một chút, hòa giải với Nghiêm Sương, nhưng phải biết rõ ràng một điểm, tiểu nha đầu Tiểu Mỹ này vừa lúc điều tiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...