Tiểu Mỹ hình như cảm thấy chơi rất hay, vừa cắn hạt dưa vừa nói.
- Tiểu Mỹ!
Bạn học Tiểu Dạ bất mãn, khẽ quát một tiếng. Thật ra nàng đối với vị biểu ca này đã không biết nói cái gì cho phải nữa. Trong lòng nàng lại nhớ tới lời của phụ thân nói lúc trước:
- Biểu ca con đã không phải là biểu ca trước đây nữa. Thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, cũng có nghĩa là hắn sẽ càng ngày càng được rất nhiều nữ tử ưu ái, tranh giành. Đương nhiên con cũng phải đi tranh. Nhưng đôi khi không nên làm thái quá. Con là biểu muội của hắn. Đây là ưu thế của con. Chỉ cần con lặng lẽ ở bên cạnh hắn, trợ giúp hắn, quan tâm hắn, hắn sẽ không quên con, hơn nữa còn vô cùng coi trọng con.
Vu Tiểu Dạ không mấy hiểu lời của phụ thân nói, nhưng lại biết phụ thân không phải đang nói lung tung. Nàng cũng không phải là người có khả năng lục đục với người khác. Đồng thời nàng cũng có chút hiểu rõ về biểu ca. Nàng đã nghe Tiểu Mỹ nói, Dạ Tình thích một người thần bí khác, cũng không phải là biểu ca. Rất có khả năng này, Dạ Tình muốn lợi dụng biểu ca để đánh đuổi Vũ Qua. Nàng tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng cũng không ngốc.
- Hừ, những nữ nhân này thật là, bao giờ cũng lợi dụng biểu ca.
Vu Tiểu Dạ ở bên cạnh, nghe được lời biểu ca nói với Dạ Tình. Chỉ có điều Tiểu Mỹ, nha đầu ngực lớn này lại muốn cắm một chân, Tiểu Dạ liền không nhịn được nữa nổi giận với Tiểu Mỹ. Trong lòng thật sự muốn bóp nơi rất lớn của nàng.
- Hì hì, như vậy không phải ta có thể vĩnh viễn trở thành tỷ muội với muội sao?
Tiểu mỹ nhân làm mặt tiểu quỷ nói.
Vu Tiểu Dạ có phần sững sờ, gương mặt thoáng cái liền ửng hồng, lại có chút nhăn nhó.
Ý của Tiểu Mỹ không phải là đang nói, nàng cũng muốn gả cho biểu ca sao?
Vu Tiểu Dạ liếc mắt nhìn biểu ca, phát hiện thái độ của hắn hoàn toàn thản nhiên, lúc này mới yên tâm.
Vu Nhai vốn muốn cự tuyệt Vũ Qua. Chỉ có điều nếu như Dạ Tình đã nói như vậy, hắn liền ứng chiến. Không chiến, Vũ Qua sẽ không để yên. Hơn nữa, hắn cũng có lòng muốn giúp vũ phu chấp nhất này một tay!
- Độc Cô Nhai, ngươi thật sự làm cho ta đố kỵ. Diễm phúc không nhỏ.
Độc Cô Cửu Tà phá vỡ tình trạng giằng co giữa Vu Nhai cùng Vũ Qua, cà lơ phất phơ. Chợt hắn nói:
- Trận đầu chúng ta thua, trận thứ hai, Lữ Băng?
Một đại hán cầm trường kích đi ra. Da hắn có hơi đen, vóc dáng rất cao, nhưng không to con giống như Lý Thân Phách, mà có phần giống với Lữ Nham, Vũ Qua vậy.
Người này vừa vào trận, ánh mắt lướt qua đám người phía bên Vu Nhai, cuối cùng nhìn tới trên người Lữ Nham, thoáng cười khinh miệt, nói:
- Vu tổ trưởng, ngươi tốt nhất nên phái một người tốt một chút. Nếu giống như phế vật Lữ Nham kia thì thôi đi.
- Lữ Băng!
Lữ Nham rống lên một tiếng, cơ bắp toàn thân run rẩy.
- Thế nào? Ngươi còn muốn đánh với ta sao? Đựa vào loại phế vật như ngươi sao có thể đánh được với ta. Ta có thể cướp địa vị của ngươi, cướp thần kích của ngươi, cướp công pháp của ngươi, cướp nữ nhân của ngươi. Vậy ngươi còn muốn để ta cướp cái gì của ngươi nữa? Ngươi còn có thứ gì có thể cho ta cướp đây, phế vật?
Lữ Băng vô tình nói. Trước mặt nhiều người như vậy, đây rõ ràng là trắng trợn đánh vào trên mặt Lữ Nham.
Toàn thân Lữ Nham không chỗ nào không run rẩy. Hắn tiến về phía trước một bước.
- Lữ Nham, có nhớ lời ta vừa nói hay không?
Vu Nhai thở dài. Dựa vào thực lực Lữ Nham bây giờ, căn bản đánh không lại Lữ Băng. cho dù là ở trong kỵ sĩ dự bị, Lữ Băng cũng là tồn tại đứng trước năm. thực lực Lữ Nham bây giờ còn chưa đuổi kịp và vượt qua Dạ Tình.
Nghe được lời Lữ Băng nói, cuối cùng Vu Nhai đã đoán được vì sao lúc trước Lữ Nham lại đi tới nghiệp đoàn võ học. Chỉ sợ bản thân công pháp của hắn cũng không phải là của Lữ gia, không phải là công pháp cường đại. Không dung nhập Binh Linh Huyền Binh bản mạng, Lữ Nham nhất định sẽ bị người ta càng lúc càng đẩy ra xa. Nếu không phải hắn có lòng tin mười phần, nếu không phải trong lòng hắn cất giấu sự thù hận, sợ rằng cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy.
Trong giây lát trong lòng Lữ Nham chấn động.
Tranh đoạt, bắt đầu từ nhỏ mình thấy cái gì nên tranh đều phải tranh. Từ trước tới nay chưa từng nhượng bộ. Cho dù biết rõ đánh không lại cũng phải đánh. Biết rõ thua cũng muốn đánh cược. Kết quả hắn đã thua rất nhiều rất nhiều thứ.
Nếu như khi đó hắn nhẫn nhịn một chút, có lẽ bây giờ đã vượt qua quá khứ.
Bại, có đôi khi cũng không phải là thất bại thật sự, mà là lấy lui làm tiến, chiến đấu vì một mục tiêu.
Mỗi lần thất bại mình đều sẽ có một chút bóng ma. Bởi vì không cam lòng, bởi vì không thừa nhận mình thất bại, cho nên lại thất bại càng nhiều, bóng ma lại càng nặng, lòng tin càng ngày càng giảm xuống. Như vậy tại sao không thoải mái thất bại một lần?
Thân thể Lữ Nham không còn run rẩy nữa. Hắn đi từng bước ra ngoài, sau đó nói:
- Một trận chiến này, ta chịu thua!
Lữ Băng ngây ngẩn cả người, khó có thể tin được nhìn về phía Lữ Nham.
Lữ Nham đã qua xoay người. Không biết vì sao, ở trong mắt Lữ Băng, bóng lưng Lữ Nham chợt trở nên cao lớn.
Lữ Băng ung dung cười. Hắn cảm thấy mình đã quá lo lắng rồi. Đó chẳng qua chỉ là một kẻ đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu mà thôi.
- Xin lỗi, ta thất bại!
Lữ Nham quay về phía đám người Vu Nhai nói.
- Thất bại thì thất bạ. Lần sau chiến thắng trở về là được. Đây là một vài thứ của Thất Tinh Thần Kích do ta đã chỉnh sửa một chút. Ngươi cầm lấy xem đi. Yên tâm, không phải là kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích. Ta biết ngươi chắc chắn sẽ không muốn. Nhưng đây chỉ là một vài phương pháp vận dụng mà thôi.
Vu Nhai lấy ra một quyển sách nói. Đây là thứ hắn đã chuẩn bị xong từ trước.
- Có cơ hội, ta cùng ngươi đi đến Lữ gia một chuyến.
- Được, Độc Cô gia, nếu như cần, vạn lần chết cũng không chối từ!
Lữ Nham kiên định nói.
Trên mặt vẫn không mất đi nụ cười, Lữ Nham đi từng bước trở vào trong đội ngũ. Không ai trách hắn. Muốn một chiến sĩ chân chính cúi đầu đó là một chuyện vô cùng khó khăn. Chịu thua, cũng cần rất nhiều dũng khí.
Không nói nhiều, giữa các chiến sĩ với nhau, căn bản không cần ngôn ngữ.
- À, đừng tiếp tục ngăn cản lão tử. Trận chiến tiếp theo để ta tới!
Lấy tính tình Lý Thân Phách có thể đợi được tới trận thứ ba đã là rất tốt rồi. Nhưng hắn lại bị mọi người ngăn cản. Gia hỏa này muốn ra đánh trận đầu. Nếu chẳng may hắn phát điên, gây chuyện, vậy còn làm gì được nữa. Nếu như có thể, bọn họ đều không muốn để cho hắn đi tới.
Rất đáng tiếc, Lý Thân Phách thật sự bạo phát, cũng không có mấy người có thể ngăn cản được. Bọn họ còn đang vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Lữ Nham, trong lúc nhất thời cũng không để ý được tới Lý Thân Phách, bị hắn đột phá đi ra, vọt tới giữa đường, cũng chính là lôi đài tạm thời.
Lý Thân Phách trợn tròn mắt nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...