Thật ra cũng không có bao nhiêu người bị thương. Rất nhanh có thể trị xong. Kế tiếp bởi vì có vật cưỡi, tốc độ nhanh hơn nhiều so với lúc trước.
Trên đường đi, đoàn đội bọn họ cũng gặp phải vài lần nguy hiểm. Chỉ có điều cũng nhờ có vật cưỡi, thực lực mọi người tăng lên rất nhanh, tất cả đều hữu kinh vô hiểm thông qua.
Chuyện bị thương là điều vẫn khó tránh khỏi. Đại đội chữa bệnh dưới tay Vu Nhai đã biến thành hơn mười người!
Đối với người bị thương, Vu Nhai tuyệt đối tận tâm tận trách. Hắn hoàn toàn không bởi vì sự thù địch của học sinh học viện Bắc Đấu mà hành động chậm trễ. Đó chính là thái độ dược sư tốt nhất trong truyền thuyết. Khiến mỗi người đều không dễ thể hiện sự thù địch với hắn nữa.
Sau chuyện hai tháng trước, Vu Nhai cũng không có phát sinh xung đột lợi ích gì đối với bọn họ.
Hóa ra họ Vu cũng không vô sỉ như trong truyền thuyết. Đó là một người thực sự rất hiền lành.
Trong lòng những người bị thương thầm nghĩ.
Phần lớn mọi người lúc mới gặp mặt chung quy có thể cảm thấy ác cảm đối với người kia. Nhưng sau khi tiếp xúc sẽ từ từ tiếp nhận.
Điều khiến cho bọn họ càng ngạc nhiên hơn chính là, Vu Nhai thỉnh thoảng còn có thể giáo dục Vu Tiểu Dạ một vài thứ nguy hiểm khi đi trong rừng rậm, khiến cho bọn họ cũng thu được không ít lợi ích.
- Vậy, Vu… Vu tổ trưởng, ngươi nói trước khi đối phó với ma thú, phải phóng ra thú tính của mình trước, từ đó đạt được mục đích ngăn chặn thú tính của ma thú. Nhưng con người làm sao mới có thể có được thú tính?
Ngay thời điểm Vu Nhai dạy dỗ Vu Tiểu Dạ, người bị thương nào đó nói chen vào. Hẳn là hắn đã do dự hồi lâu mới hỏi:
- Dù sao ngươi nhìn bạn học Vu Tiểu Dạ thế nào cũng rất khó nhìn ra được thú tính.
- Đó là ánh mắt nhân loại. Ma thú sao hiểu được thế nào là xấu hay đẹp. Thật ra thú tính cũng không cần ngươi phải giống như ma thú, mà là khí thế của ngươi. Nhất định phải ngăn chặn nó, không nên sợ hãi. Nói trắng ra là, chính là một loại ứng dụng của tướng khí!
Vu Nhai lạnh nhạt trả lời.
- Vu tổ trưởng, lúc trước thời điểm Trần học trưởng muốn hại… hại ngươi, con sói này có phải đã bị chính thú tính của ngươi chặn lại hay không?
Người nói chính là người của Chu Đình Lập, một nữ sinh. Nàng cuối cùng đã nảy sinh sự hiếu kỳ đối với Vu Nhai. Đây cũng là nghi vấn,à rất nhiều người muốn biết. Chỉ có điều dùng từ thú tính, hình như có chút không lịch sự. Có đôi khi có thể hình dung thời điểm nam tính dùng nửa người dưới để suy nghĩ.
- Không khác là mấy!
Vu Nhai từ chối cho ý kiến. Hắn khó có được lúc nào lại khiêm tốn như vậy.
- Vậy ngươi làm sao mới có thể làm được như vậy. Ta nghe Hạng giáo quan nói, tướng khí của ngươi rất đầy đủ?
Nữ sinh kia lại hỏi.
- A, chuyện này, thật ra không có gì. Giết chết nhiều ma thú tự nhiên sẽ có thứ khiến ma thú phải sợ hãi.
Vu Nhai rất cẩn thận, lại nói:
- Đương nhiên, chiến đấu cũng là một cách để tôi luyện đối với tướng khí. Tướng khí cùng Binh Linh của Linh Binh Sư cũng giống nhau. Lại nói tiếp so với huyền khí, phương pháp tu luyện tốt nhất chính là mỗi ngày cảm nhận các loại tướng khí hoặc thú tính.
Mọi người nghe hắn nói, cái hiểu cái không gật đầu. Tuy rằng bọn họ vẫn không thật sự tin phục, chỉ có điều cảm thấy hắn nói như vậy có chút đạo lý.
- A, phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng sói tru, dường như là tiếng kêu rất thảm thiết.
- Chẳng lẽ lại xuất hiện ma thú sao?
- Chúng ta có nên qua xem hay không?
Tiếng sói tru thật sự tê tâm liệt phổi. Cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Trong lòng mọi người có chút khiếp sợ, theo bản năng nhìn về phía Vu Nhai. Không biết từ lúc nào, vị tổ trưởng trên danh nghĩa này đã có chút năng lực lãnh đạo.
- Không cần đi. Các ngươi đều đã bị thương. Tất cả cứ giao cho đám tiên phong bọn họ.
Vu Nhai trầm giọng nói. Hắn cảm giác được phía trước thực sự có ma thú xuất hiện. Nhưng ma thú này hình như có chút khác biệt. Hắn khẽ nhíu mày, trao đổi cùng Binh Linh.
Mọi người gật đầu. Vu Nhai nói vậy cũng đúng. Hắn là bác sĩ hậu cần mà.
- Nhanh, chạy mau, có quỷ!
Có người sợ hãi kêu lên. Tiếng sói tru càng lúc càng thảm khốc. Đột nhiên, phía trước xuất hiện bụi bay mù mịt. Có vài người điên cuồng chạy về. Có người cưỡi ở trên lưng sói. Có người lại sử dụng hai chân mà chạy. Tuy nhiên sắc mặt mỗi người đều nhăn nhó, dường như bị cái gì đó làm sợ chết khiếp.
- Các ngươi còn suy nghĩ cái gì nữa. Mau chạy trốn đi.
Những người chạy trốn quay sang nhìn đám người Vu Nhai điên cuồng hét lên, sau đó lại điên cuồng chạy về phía sau. Hai người Trần, Chu căn bản không khống chế được cục diện hốt hoảng này. Chiến đấu sao, gặp quỷ đi. Đúng vậy, muốn chiến đấu chính là gặp quỷ, là hồn quỷ chuyên ăn sói!
Những người bị thương muốn chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Vu Nhai vẫn bình tĩnh vô cùng, trong lòng đột nhiên trở nên trấn tĩnh. Không ngờ bọn họ cũng không trốn.
- Không cần chạy trốn. Làm gì có quỷ chứ. Chắc hẳn chỉ là ma trùng lợi hại nào đó mà thôi.
Trần Nhất Diễn cũng chạy về. Hắn cùng với Chu Đình Lập tạm thời còn chưa bị tập kích. Trải qua hai ngày chiến đấu vừa rồi, bọn họ cũng có chút kinh nghiệm, không còn đối đầu với cái gì cũng cảm thấy không tự tin như lúc trước nữa. Nhưng dù sao mấy ngày qua bọn họ cũng chưa từng trải qua thử thách gì lớn. Hơn nữa 60 người chia làm ba đoàn đội, đúng là một đám ô hợp.
- A, phía sau cũng có!
Bỗng nhiên, phía sau cũng truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết. Những người kia còn chưa chạy được quá hai trăm thước, lại vọt trở về. Mỗi người đều lộ vẻ kinh hoàng, khiếp sợ.
Tất cả đều vây quanh tiểu đội những người bị thương của Vu Nhai. Hai người Trần, Chu và cả Nghiêm Sương cũng qua.
Trong lúc mơ hồ, Vu Nhai hình như trở thành trung tâm.
- Không nên hốt hoảng, không nên hốt hoảng. Mọi người bình tĩnh một chút. Chỉ là Ma Trùng gì đó thôi. Hơn nữa chúng chỉ chuyên ăn Bạch Nhung Thanh Cương Lang.
Trần Nhất Diễn quát lên.
Đúng vậy, tạm thời vẫn chưa có người nào bị thương vong. Đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người có thể trấn tĩnh trở lại.
Cục diện miễn cưỡng yên tĩnh trở lại. Mọi người bao vây xung quanh tiểu đội những người bị thương của Vu Nhai, nhìn bộ dạng dường như muốn bảo vệ người bị thương. Ánh mắt bọn họ không ngừng chớp động nhìn lướt qua xung quanh.
Đàn sói cúi đầu khẽ rên rỉ, toàn thân run rẩy. Bọn chúng hình như thấy được thứ gì khủng khiếp.
- Ngao...
Ngay bên trái, một tiếng sói tru lên. Đương nhiên tiếp theo vẫn là tiếng một bạn học nào đó thét lên chói tai. Bạn học kia thật ra không có chuyện gì, chỉ là quá khiếp sợ mà thôi. Con sói kia, trong lúc bất chợt run rẩy một chút, sau đó ngã xuống, miệng sùi bọt mép, trực tiếp không thở nữa.
- Ngao...
Tiếng kêu thứ hai truyền đến. Lại có một con sói nữa ngã xuống. Hiển nhiên Ma Trùng trong miệng Trần Nhất Diễn không chỉ có một con.
Điều này thật là quỷ dị. Bóng dáng của kẻ địch cũng không hề xuất hiện, nhưng từng con ma thú tam giai lại ngã xuống ngay trước mặt bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...