Triệu Hoán Thần Binh

Ngay sau khi Vu Nhai rời khỏi phòng làm việc của binh phòng đại nhân, một người xông ra. Không ngờ chính là thành chủ Lãnh Thu Dương.

- Trực giác. Có lẽ thành chủ không biết, trực giác của ta rất chuẩn.

- Vận cứt chó mà thôi. Giao cho ngươi. Huyết Linh Nhuyễn Giáp!

Lãnh Thu Dương đột nhiên lấy từ trong nhẫn không gian ném ra một bộ nhuyễn giáp dành cho nữ, màu đỏ. Nhìn bộ dạng Lãnh Thu Dương rõ ràng rất đau lòng.

- Ha ha, cám ơn thành chủ. Có cần chúng ta lại đánh cược một lần nữa. Ta cá là tiểu tử này nhất định có thể phát huy tác dụng ở trong Thánh Hội lần này.

- Không đánh cược với ngươi nữa. Ta thừa nhận, tiểu tử này quả thực không giống người thường.

Lãnh Thu Dương có chút buồn bực nói.

Huyết Linh Nhuyễn Giáp và tổ trưởng tổ hành động đặc biệt Ẩn Nguyên chính là hậu quả sau khi hắn thua cuộc. Nội dung đánh cược chính là Vu Nhai có thể từ trong dãy núi sương mù đi ra hay không. Thành chủ vỗn đã đắc ý, kết quả tiểu tử này chạy về, lại còn gây chuyện.

- Đúng vậy. Có nhìn ra được tiểu tử này có hai Huyền Binh bản mạng hay không?

- Thành chủ cũng không nhìn ra sao? Trong cơ thể hắn chỉ có cục gạch này. Có lẽ sử dụng cục gạch che đậy.

Binh phòng đại nhân lắc đầu.


- Ta cũng nhìn không ra. Nếu như tiểu tử này thật sự dung hợp Thất Tinh Thần Kích, vậy tiền đồ của hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Trong mắt Lãnh Thu Dương lóe lên tinh quang nói. Bọn họ đều có nghi ngờ. Đặc biệt là sau sự kiện ở vương quốc Lạc Thiên.

- Nếu không chúng ta lại đánh cược!

- Đánh cược em gái ngươi ấy!

Lãnh Thu Dương không nhịn được thốt ra một câu thô tục.

...

Ánh nắng lúc sáng sớm luôn có thể khiến người ta có cảm giác hy vọng.

Vu Nhai cùng Vu Tiểu Dạ đang ngồi lên Khu Phong Thứu, từ Bắc Đẩu Thành bay đi. Ba ngày chớp mắt đã trôi qua. Ba ngày nay, Vu Nhai không làm cái gì, cũng không nghĩ chuyện gì, chỉ ở nhà cùng Vu Thiên Tuyết và Vu Tiểu Dạ. Thỉnh thoảng hắn lại ra tay giúp làm vài chuyện trong nhà, lại chăm sóc Tiểu Thúy, cho ngựa ăn. Thỉnh thoảng hắn lại trêu đùa tiểu thị nữ và bạn học Tiểu Dạ, vô cùng hoà thuận vui vẻ.

Tiếc nuối duy nhất chính là hắn đã tới nghiệp đoàn võ học một lần. Kết quả hắn thiếu chút nữa bị Hồng Đại Bảo đánh bay ra. Tên mập này hình như thành kiến sâu nặng đối với hắn, cái gì cũng không nói. Cuối cùng Vu Nhai chỉ có thể bảo hắn truyền tin tức cho Thủy Tinh, báo một câu bình an.

Về phần có hay không truyền. Vu Nhai không được biết rồi.

Đương nhiên, hắn chắc hẳn Thủy Tinh cũng sẽ chú ý tới tin tức bên này. Dù sao không cho liên hệ với mình, chung quy cũng không thể không liên hệ với những người khác trong tổ Kỳ Binh. Về phần tổ Kỳ Binh và đám người Dạ Tình, Vu Nhai đã nhờ cậy Úy Trì Thiên Binh truyền tin qua.

Thật ra việc này đối với Úy Trì Thiên Binh lại rất đơn giản, trực tiếp bảo Úy Trì Thiên Kinh đi làm. Hóa ra Úy Trì Thiên Kinh đệ nhất cường giả Vũ Khúc Doanh quả nhiên là đệ đệ của Úy Trì Thiên Binh.

Lúc trước Vu Nhai ở trong tiểu đoàn Tinh Binh cùng chiến đấu với Tiếu Ly, đã từng nhận ân tình của hắn, vẫn chưa có thời gian báo đáp. Thật không nghĩ tới lần này, bọn họ lại cùng nhau gia nhập đội học viện, cùng chiến đấu với nhau!

A, ba ngày qua, nhà hắn còn nghênh đón không ít khách. Nói ví dụ như Vu gia chủ. Nói ví dụ như Dương lão sư và một vài binh sĩ thủ thành.

Mượn kiếm huynh thật ra lại không xuất hiện. Theo như lời Dương lão sư nói, gia hỏa này đã xin nghỉ, cũng không biết chạy đi lêu lổng ở đâu. Điều khiến Vu Nhai lại phiền muộn, chính là mình nợ hắn mấy thanh kiếm trang trí, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn tả.

Mãi đến khi phải xuất phát, Vu Nhai mới biết được địa điểm Huyền Điện Thánh Hội lần này của Bắc Đấu là ở... Thanh Man Cốc.

Vu Nhai còn nhớ rõ, trước đây trong nhiệm vụ của tiểu đoàn Tinh Binh Thủy Tinh đã từng đề nghị đi tới Thanh Man Cốc. Kết quả sau khi Dạ Tình cổ động, lại chuyển thành đi xuống Lạc Uyên Hoang Nguyên của Chùy Lĩnh.


Thanh Man Cốc nằm ở cực bắc của tỉnh Bắc Đấu, cách tỉnh Kích Lĩnh và tỉnh Thang Châu ở phương bắc khá xa. Chỉ có điều lấy tốc độ của Khu Phong Thứu bây giờ, hai ngày cũng đủ để chạy tới.

Cuối cùng Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ vẫn không đuổi kịp đại đội. Khi bọn họ đi tới trước Thanh Man Cốc, tổ thứ mười sáu của bọn họ đã tiến vào trong Thanh Man Cốc. May là có thư của binh phòng đại nhân, bọn họ mới thuận lợi tiến vào.

Hiện tại Thanh Man Cốc cấm tất cả những người săn ma tiến vào.

- Biểu ca, ở đây thật đẹp. Khắp nơi là một màu xanh.

Vu Tiểu Dạ nhìn núi non trùng điệp phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn.

Thật ra Thanh Man Cốc không phải là một thung lũng cực lớn, mà là do vô số thung lũng tạo thành, gắn lại thành từng thung lũng, nhưng không đồng nhất. Những thung lũng này tương đối an toàn, cũng không có quá nhiều vách núi, địa chất đều lấy đá là chính, cho nên mới được gọi là Thanh Man Cốc.

Cũng không phải nói ở đây an toàn, mà chỉ không có núi cao, không có vách núi dựng đứng mà thôi. Ma thú ở đây cũng không ít. Tuy rằng chúng không quá cường đại, nhưng quần cư tương đối nhiều. Nếu không trước đây Thủy Tinh cũng sẽ không suy nghĩ tới nơi này săn thú.

- Cũng không biết chúng ta phải ở chỗ này bao lâu. Sợ rằng rất nhanh sẽ cảm thấy chán ghét.

Vu Nhai trả lời.

Vu Tiểu Dạ trừng mắt với hắn một cái. Biểu ca này cũng thật là, một chút tình thú cũng không có.

Hứng thú của Vu Tiểu Dạ cũng bị biểu ca vô lương này làm ảnh hưởng, đi theo người hướng dẫn phía trước đi về phía trong cốc. Rất nhanh bọn họ liền lên ma thú bay, bay thẳng vào nơi của tổ mười sáu.

- Lộp cộp lộp cộp...

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng chân ngựa chạy. Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ không nhịn được quay đầu nhìn lại, chợt biểu tình có chút biến hóa


- Không cần nhìn nữa. Những người này đều là kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Bọn họ sẽ cùng các ngươi huấn luyện. Đương nhiên, cường độ sẽ mạnh hơn rất nhiều!

Người hướng dẫn thản nhiên nói. Vị lão huynh này hình như cũng là viên chức của Huyền Thần Điện, có chút ngạo khí.

- Không biết lúc nào chúng ta mới có thể trở thành một thành viên trong bọn họ!

Vu Nhai đột nhiên có chút tiếc nuối và hâm mộ nói.

- Sẽ có cơ hội. Phải xem ngươi có thể nắm lấy hay không. Lần huấn luyện này chính là cơ hội. Đánh bại bọn họ... Được, phía trước chính là ma thú bay. Tùy tiện chọn một con. Nhớ kỹ, đã vào thì không thể đi ra được nữa. Chí ít trước khi Huyền Thần Điện không hạ mệnh lệnh, không thể đi ra.

Người hướng dẫn phát hiện hắn nói quá nhiều, lập tức đổi giọng.

Trong lòng Vu Nhai đã quyết. Xem ra đợt huấn luyện lần này không thiếu được phải va chạm với kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Sợ rằng những kỵ sĩ Huyền Điện dự bị kia cũng sẽ có không ít kẻ bị lấy xuống hai chữ Huyền Điện.

Trời ạ, thân là tổ trưởng chó má kia, bất tri bất giác vẫn phải suy nghĩ về mấy điều này.

- Hai người các ngươi, đứng lại!

Đột nhiên, ngay khi Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ chuẩn bị lên ma thú bay rời đi, một tiếng hét lớn vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui